Chương 7
Sáng sớm Shotaro bị đánh thức bởi tràng inh tai từ nhạc chuông điện thoại, em cau mày khó chịu, bấm vào nút nghe trên màn hình, giọng nói người bạn duy nhất vang lên:
- Mày ổn chứ? Trời đất, tao nghe hộ tá kể có hai người đưa tao đến bệnh viện, tao đoán là anh Sungchan và mày. Trả lời đi chứ, vết thương của mày sao rồi?
Shotaro đặt điện thoại trên kệ nhà tắm, mở loa ngoài, vừa rửa mặt vừa trả lời:
- Đã khỏi hết rồi. Nhưng mà mày nhớ hết chuyện hôm qua à?
Giọng của YangYang vẫn luôn ở trạng thái bình ổn:
- Đương nhiên, chuyện lớn như vậy, sao mà quên được? Chỉ là lúc đỡ cho mày một đập thì tao cái gì cũng không biết nữa.
Shotaro lấy khăn mặt lau những giọt nước đọng trên da, tỉ mỉ nhìn cơ thể mình trong gương.
Sạch sẽ thơm tho. Cứ như chuyện hôm qua chưa từng xảy ra.
Không biết Sungchan đã tắm rửa cho bản thân lúc nào, Shotaro muốn hỏi anh nhiều điều. Hôm qua vì kiệt sức mà mọi chuyện tuy sáng tỏ nhưng trong lòng em vẫn rất khó tiếp nhận.
Shotaro cầm lấy điện thoại, tùy ý hỏi chuyện người bạn của mình.
- Mày vẫn đang ở bệnh viện à?
- Không có.- Phía bên YangYang truyền tới tiếng động cơ xe ô tô nhẹ nhàng di chuyển.- Tao cũng không vấn đề gì, ở lại đó tốn tiền viện phí lắm, người kia cũng đâu có trả cho tao.
Shotaro suy nghĩ, Sungchan không trả ư, thật là ác mà...Nghĩ xong thì em bật cười.
Tiếng cười vui vẻ đọng vào trong cuộc gọi, YangYang bĩu môi trách móc bạn mình.
- Mới kể về người kia một tí mày đã vui thế rồi. Thật hết thuốc chữa.
Shotaro ngờ ngợ nhận ra điều gì đó, em túm chặt điện thoại, gắp gáp hỏi.
- Mày không thắc mắc việc cơ thể mày lành lặn như vậy sao?
- Thắc mắc gì chứ? Khỏe mạnh là được.
- Ý tao không phải vậy...
- À...-Đầu dây bên kia như nghe hiểu ý của Shotaro, YangYang nhàn nhạt giải thích.- Mấy chuyện đó tao đều biết, bởi vì chị của tao cũng giống người kia.
Điện thoại rơi xuống sàn cái cốp, màn hình vì va chạm bất ngờ mà xuất hiện mấy vết nứt. Shotaro hoàn hồn nhặt điện thoại lên, kiểm tra tình hình chiếc điện thoại vài giây rồi tiếp tục cuộc gọi.
- Thật ư? Chị mày cũng là sứ giả địa ngục.
- Ừ, nhưng chị ấy là người mới, lúc tao lên 8 chị mới trở thành sứ giả gì gì đó, so với người kia của mày thì là hậu của bao đời hậu bối rồi.
- Mày nói anh ấy đã trở thành như vậy từ rất lâu rồi ư?
- Đúng. Chị ấy đang chở tao về nhà này, nếu mày muốn tao chuyển máy cho chị nhé.
- Được, cảm ơn mày.
Cuộc gọi được đưa tới cho chị gái YangYang, Shotaro nghe tiếng ngọt ngào của nữ giới mà có chút rùng mình.
- Cảm ơn em đã cứu công chúa của chị, hôm qua chị dắt chút việc, thực sự rất cảm ơn em.
Shotaro vội vã xua xua tay, lại nhớ ra đây là nói chuyện qua điện thoại, đối phương không có nhìn thấy mình, em nói lại.
- Có thể kể cho em nghe về việc đó được không?
Đầu dây bên kia quả nhiên có chút ngập ngừng, cũng may YangYang cứu cánh nói vọng vào.
- Kể cho cậu ấy đi, cậu ấy đã cứu em đó, còn chị thì ở đâu cũng không biết nữa.
Chị gái của YangYang bình tĩnh tường thuật lại mọi chuyện, cụ thể chị ấy đi đón linh hồn của người này, nhưng chưa tới nơi thì linh hồn đó đã biến mất, còn vào vũ trường quậy một trận, nhập vào người sống, đập phá, suýt nữa giết người. Chị ấy mất rất nhiều thời gian mới không chế được linh hồn hắc hóa này, may mà không bị thương.
Shotaro vô thức siết lòng bàn tay cầm điện thoại, miếng kính vỡ từ màn hình cắm vào làn da mỏng. Em không hề hay biết, tiếp tục hỏi chuyện.
- Không phải chị có khả năng trị thương sao? Sao lại sợ bị thương?
Lời giải thích của chị gái YangYang khiến Shotaro đứng hình.
- Trị thương là năng lực rất khó mà rèn luyện được. Trong số những đồng nghiệp mà chị gặp, Sungchan là người duy nhất có năng lực đó. Nếu Sungchan chưa nói cho em nghe thì chị cũng sẽ không dám nói nhiều. Nhưng mà nghe kĩ nhé...
- Vâng.- Shotaro gật đầu ngoan ngoãn. Em quên mất luôn bản thân đang nói chuyện điện thoại.
- Người chết đi mà vẫn còn điều cần làm ở phàm trần thế, họ sẽ trở lại bằng nhiều cách khác nhau, trở thành sứ giả địa ngục là phương thức duy nhất quay trở lại mà không mất đi kí ức của kiếp trước. Và những sứ giả địa ngục chỉ tồn tại đến khi họ hoàn thành ước nguyện khi chết của mình. Có được sức mạnh trị thương, nghĩa là kiếp trước cái chết không chỉ ngoài ý muốn, mà còn là chết một cách cực kì thảm hại.
Kết thúc cuộc gọi, Shotaro ngồi yên không nhúc nhích trên sàn nhà lạnh lẽo.
"Cực kì thảm hại"
Rốt cuộc cái chết của Sungchan kinh khủng đến mức nào? Và em có liên quan gì tới ước nguyện của Sungchan. Em chỉ là người bình thường, không thể giúp đỡ gì cho anh, hơn nữa còn thường xuyên mang đến rắc rối. Shotaro bị từng suy nghĩ của mình đánh gục.
"Hóa ra, bản thân mình lại chỉ là một người vô dụng.
Không có Sungchan nhặt lại mình ở đường hầm tối tăm đó, thì trên thế giới rộng lớn này sẽ chẳng có chỗ nào cho mình dung thân cả."
Shotaro bất giác rơi nước mắt. Em lau quyệt đi bao nhiêu giọt nước mặn chát thì khóe mắt lại chảy xuống hàng bội giọt nước khác. Lúc lâu sau đó, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên khô khốc, hai bên mắt đỏ au cũng không còn nước mắt chảy ra nữa. Shotaro hít lấy vài ngụm khí giúp bản thân bình tĩnh lại, em mở lại điện thoại gọi điện cho Sungchan.
Đầu dây bên kia không nhấc máy, Shotaro cũng biết gọi điện giờ làm việc Sungchan không bao giờ nhấc máy cả. Nếu vậy thì tự bản thân sẽ đi tìm anh ấy.
Shotaro tỉnh táo hơn, em thay qua một bộ đồ đơn giản liền lập tức rời khỏi nhà.
Em không biết chỗ Sungchan làm việc, mỗi liên kết duy nhất mà em có là quán cà phê được anh dẫn tới hôm nọ. Lúc tới địa điểm theo trí nhớ, Shotaro bất ngờ nhìn khu đất trống không bị bỏ hoang, không có bất kỳ dấu hiệu rằng ở đây từng có một quán cà phê theo phong cách hiện đại.
Shotaro trống rỗng chạy quanh khu đất trống, thực sự quán cà phê đó không tồn tại.
Em ngồi gục xuống, lấy hai tay ôm lấy cái đầu bù xù, lúc ra khỏi nhà vội vàng mà chưa kịp chải tóc. Shotaro ráng lục lại trí nhớ xem mình có nhớ nhầm địa chỉ hay không. Mải suy nghĩ, em không để ý không khí xung quanh mình đang nhiễm lấy một khoảng bóng đêm tối om, cỏ cây ở khu đất trống trong chốc lát trở nên héo hon. Lúc Shotaro giật mình nhận ra, thì em đã bị một lực kéo cực mạnh hút sâu vào trong không gian đen ngòm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com