Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Xe dừng trước một căn nhà nằm trong khuôn viên ngoại ô của thành phố. Sungchan bước xuống xe liền choáng ngợp trước sự hào nhoáng mà từ trước đến nay cậu chỉ dám nhìn qua không tới 5 giây. Nhà xây theo kiến trúc châu Âu, tổng 3 tầng, xung quanh có sân vườn rộng rãi, dường như tách biệt với cuộc sống hối hả của thành phố ngoài kia.

Sungchan nhìn người đàn ông trước mặt bình tĩnh quẹt mã mở cửa nhà, cậu có chút không thích ứng được. Shotaro mở cửa rồi ra hiệu cho Sungchan vào nhà.

Đều là đàn ông với nhau, nhưng không hiểu sao Sungchan lại có chụt thẹn thùng kèm theo phòng thủ với người trước mặt. Lớn lên trong môi trường phức tạp, Sungchan luôn luôn đề phòng và mẫn cảm với người xung quanh, nhưng nghiễm nhiên cậu lại không thể nhìn thấu được suy nghĩ của người đối diện. Nhưng anh ấy lại như bắt thóp được con người cậu vậy.

Shotaro thấy cậu rón rén mà không nhịn được cười. Anh ôm Puipui thả xuống nền nhà. Chú ta tự đi tới chỗ ngủ của mình ở phòng khách mà nhàn nhã nằm xuống.

Con mèo quen nhà rất tự nhiên mà ngủ khỏe.

Con mèo khác mới dẫn về lại cứng ngắc ngồi im thin thít ở ghế sofa ở phòng khách.

Shotaro để kệ cậu tự thích nghi, bản thân vào bếp pha lấy một ít nước gừng uống cho ấm bụng. Anh pha thành hai cốc, một cốc đặc biệt cho nhiều mật ong hơn một chút. Vừa nãy quan sát khi ăn ở nhà hàng hay ở sạp bán nước, anh để ý được khẩu vị của Sungchan có vẻ thiên ngọt, tương đối giống trẻ con.

Quả nhiên đưa cốc nước gừng tới, Sungchan hợp miệng liền làm một hơi hết cả cốc. Shotaro từ từ nhấp vài ngụm, lẳng lặng nhìn cậu rụt rè ngượng ngùng. Cậu bé này mới qua tuổi niên thiếu, cả người tỏa ra năng lượng tuổi thanh niên, mỗi khi cười đều cảm giác rất chân thật. Shotaro cũng không trêu đùa cậu nữa, anh dẫn cậu tới phòng ngủ ở tầng 2, cũng không chỉ dẫn gì thêm mà để cho cậu tự khám phá.

Cũng đã muộn, Shotaro chỉ đơn giản viết cho cậu dòng chữ ngủ ngon rồi trở về phòng của mình.

Sungchan lăn lộn trong căn phòng sang trọng, cậu hào hứng đến không ngủ được.

Đãi ngộ đêm nay cậu nhận được, cũng quá lớn rồi.

Thực ra Sungchan không biết rằng, Shotaro để cậu tự do như vậy nửa phần vì muốn cảm ơn cậu, nửa phần còn lại vì muốn thử cậu. Chỉ cần nhìn qua đều nhận ra Sungchan là một sinh viên nghèo, để xem phẩm chất của cậu tốt đến đâu, nhân cách của cậu hoàn thiện cỡ nào.

Sáng hôm sau Sungchan tỉnh dậy rất sớm. Tuy rằng được ăn no ngủ đệm êm, cậu vẫn theo thói quen mà tỉnh giấc trước cả ông mặt trời.

Vệ sinh cá nhân xong Sungchan xuống phòng bếp, cậu ngạc nhiên nhìn Shotaro đang cặm cụi nấu bữa sáng. Tháo bỏ bộ đồ vest thường mặc, anh mềm mại trong bộ đồ pyjama xám đen đơn giản.

Trên bếp có chảo cơm rang, tỏa mùi thơm phức.

Sungchan ngẩn ngơ nhìn chảo cơm nóng hổi, chợt nhớ tới hương vị ở nhà.

Shotaro cực kỳ tự nhiên kéo Sungchan ngồi xuống bàn ăn. Anh đưa tới cho cậu một ly nước, giơ tay làm ký hiệu thúc giục cậu mau uống đi. Sungchan sờ vào ly nước, nhiệt độ âm ấm từ cốc thủy tinh như truyền sang trái tim cậu, bên tai cũng nghe được tiếng nước chảy.

Sungchan nhấp mấy hơi, lại chú ý tới hai tai Shotaro không hề đeo máy trợ thính, cậu có chút tò mò.

Đợi đến khi Shotaro bưng ra hai đĩa cơm rang, anh liền nhận một đống giấy note. Trong nhà Shotaro khắp nơi đều có giấy note, tuy rằng nhà chỉ có mình anh ở, nhưng đôi khi anh vẫn phải giao tiếp với người giúp việc. Anh nhận lấy xấp giấy note, lại chạm phải ánh mắt đầy trông chờ của cậu nhóc đối diện, anh mỉm cười lật từng tờ đọc.

- Anh, em muốn học ngôn ngữ ký hiệu.

- Em có thể tự học rất tốt, em muốn nói chuyện nhiều hơn với anh.

- Tại sao sáng nay anh lại dậy sớm như vậy? Chẳng phải người làm văn phòng ngày nghỉ thường hay ngủ quá giấc sao?

- Em không thấy anh đeo máy trợ thính, vốn dĩ đeo và không đeo đều như nhau sao?

Từ trước đến nay Shotaro ghét nhất kiểu hỏi như vậy, bởi vì con người ta hỏi vậy một chính là thương cảm, mà hai chính là dè bỉu, thông thường người anh gặp là kiểu số hai. Nhưng xét theo tính cách của cậu sinh viên trước mặt lại không hề gây khó chịu, ngược lại nhóc ta cho anh một cảm giác được quan tâm chân thành.

Shotaro lấy bút viết câu trả lời lên các tờ giấy note, lòng thầm nghĩ cậu nhóc này cũng có chút thú vị.

"Được, anh có mấy tài liệu tham khảo trước đây anh dùng để học ngôn ngữ ký hiệu, có gì anh sẽ chuyển sang cho em. Em dùng laptop hay điện thoại đều có thể xem được."

"Anh sẽ nói chuyện cùng em."

"Sáng nay anh có công việc sớm ở xa nhà, nên dậy sớm một chút."

"Thực ra anh vẫn có thể nghe được, anh mất khả năng nghe ở mức trung bình, vẫn có khả năng phát hiện ra âm thanh lớn, máy trợ thính sẽ giúp anh nghe thêm những âm thanh nhỏ hơn."

Sungchan phấn khởi nhận lại tờ giấy note, cậu cẩn thận để chúng sang một bên rồi mới tập trung ăn sáng.

Sức ăn của Sungchan rất tốt, nhìn cậu ăn cơm luôn rất ngon miệng. Shotaro thấy cậu gặm tới cả đĩa, sợ cậu bị nghẹn liền đẩy cốc nước sang cho cậu.

Sungchan ăn ngấu nghiến, lúc ngước lên hai bên mép dính cả cơm. Cậu nghiêm túc đưa tới cho Shotaro một tờ giấy note nữa.

Shotaro không vội đọc mà lo lau miệng cho cậu trước. Sungchan vì quá tập trung vào tờ giấy note, cậu mặc kệ anh lấy khăn giấy lau đi lau lại trên môi của mình. Shotaro cầm tờ giấy, anh không nhịn được cười mà đọc dòng chữ trên đó.

"Lần sau gặp em cũng sẽ làm cơm rang cho anh ăn."

Shotaro bất ngờ xoa mái tóc ngủ dậy chưa chải chuốt mà bù xù của Sungchan. Anh không viết câu trả lời lên tờ giấy note mà giữ tờ giấy lại bên mình, ra ý đây sẽ là bằng chứng cho lời hứa của cuộc gặp mặt lần nữa của hai người.

Sungchan dọn dẹp bữa sáng xong liền sắp xếp đồ đạc ra về. Shotaro đã rời đi từ trước vì công việc, anh chỉ cho cậu bến bắt xe buýt gần nhà. Lúc Sungchan ra tới huyền quan, cậu giật mình nhìn cô giúp việc đang đứng đó chờ.

Cậu cúi đầu lễ phép chào cô, vừa xỏ giầy vừa hỏi.

- Cô đến sớm vậy ạ?

Cô giúp việc hiền hậu, trả lời thật lòng.

- Đến từ lúc cậu chủ đang lau miệng cho cháu, cô không muốn quấy rầy hai người nên đứng đây đợi.

Sungchan nghe hiểu ý cô, cậu lễ phép chào cô lần nữa rồi mới về. Đến lúc đi bộ tới điểm bắt xe buýt, hai vành tai của cậu vẫn đỏ ửng.

Tối đó khi đi làm thêm về Sungchan đọc được trên báo mẩu tin công ty của Shotaro đi cắt băng khánh thành một cơ sở mới ở tỉnh lẻ xa với thành phố thủ đô này. Cậu đoán đây là công việc mà anh ấy nhắc đến trong tờ giấy note. Sungchan mở điện thoại, do dự rất lâu mới lấy đủ dũng khí để nhắn một cái tin.

- Anh, công việc hôm nay thuận lợi không?

Lúc Sungchan nhắn mới qua 10 giờ đêm, đến lúc cậu đi ngủ thì vẫn chưa thấy đối phương trả lời. Sungchan nhìn chằm chặp màn hình khung chat đến lúc ngủ thiếp đi, tỉnh lại đã là sáng hôm sau.

Mà tin nhắn ấy, đến tận 4 ngày sau mới có câu trả lời.

Shotaro nhắn lại từng câu đầy đủ.

"Mấy nay bên công ty có vài dự án cần xử lý gấp. Thực sự không nhìn thấy tin nhắn của em."

"Hôm nào em rảnh, anh tới trường đón em, chúng ta đi chơi một bữa ha."

"Anh sẽ bế theo Puipui đi cùng."

Tin nhắn phản hồi khi Sungchan đang vội vàng pha chế từng cốc trà sữa mà khách hàng đặt. Đến khi giao ca ở chiều tối, cậu mới kịp đọc mà trả lời.

- Tối thứ 5 em rảnh. Buổi chiều em tan học lúc 6h, em đợi anh ở cổng trường.

Nói thật nhận được tin nhắn trả lời của Shotaro, Sungchan vui đến nhảy cẫng lên. Cậu nhận thức rõ ràng về khoảng cách địa vị của hai người, cậu không bao giờ nghĩ sẽ có cơ hội gặp lại anh.

Buổi chiều thứ 5 Sungchan đến lớp có chút muộn, khi cậu tới giảng viên đã bắt đầu bài giảng được một lúc. Cậu tìm cho mình một chỗ trống ngồi xuống. Đây là lớp học vượt tín chỉ, lại là ca cuối cùng, trong lớp chỉ lác đác chưa tới 20 sinh viên. Sungchan lấy sách vở bắt đầu ghi chép cẩn thận.

Còn chưa tới 6 giờ giảng viên liền cho kết thúc bài giảng, mọi người ra về sớm hơn so với mọi hôm. Sungchan suy nghĩ rồi nhắn một tin nhắn cho Shotaro.

- Nay em được tan sớm, em sẽ ngồi ở quán cà phê gần trường anh nhé.

Cậu gửi thêm cho anh một địa chỉ cụ thể kèm tên quán, vui vẻ đeo balo ra về.

Sungchan rảo bước tới gần cổng trường, cơ thể cậu căng cứng, bước chân cũng nẵng trịu, như dính xuống với mặt đất.

Chưa tới giờ tan học chính thức nên ngoài cổng trường không có nhiều người qua lại, cậu đưa mắt liền có thể nhận ra bóng hình kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com