không thấy
[Jungwon]
Jungwon vừa mở cửa bước vào, câu đầu tiên hỏi chính là: "Sunghoon đã về chưa?"
Jongseong, có lẽ là vừa mới tắm xong, đang bước ra khỏi phòng tắm với một tay vò vò mái tóc ướt bằng khăn lông, anh bĩu môi ngay khi nghe thấy câu hỏi của cậu. "Won à, cậu thậm chí còn chưa thèm nhìn xem có những ai ở đây đâu đấy."
Jungwon vừa mới thay dép và cởi bỏ áo khoác xong, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn quanh một lượt khắp phòng kí túc, vẫn không thấy người mà cậu hỏi đến.
"Cậu ta chưa về, ngày thứ năm rồi." Jongseong giải đáp thắc mắc của cậu. "Lại chơi trò mất tích nữa rồi đấy."
Dường như câu trả lời cũng nằm trong dự đoán của Jungwon nên cậu không tỏ thái độ gì thêm, lẳng lặng trở về không gian của mình. Dáng vẻ bình tĩnh đó trong mắt hai người bạn cùng phòng còn lại của cậu lại chính là đang buồn bã. Hai người họ nhìn nhau, âm thầm trao đổi bằng ánh mắt. Cuối cùng thì người còn lại, Jaeyun, cũng lên tiếng.
"Cậu ta không nói gì với cậu sao? Tôi cứ nghĩ là giữa hai cậu sẽ không có chuyện gì giấu giếm nhau chứ."
Jongseong tát một cái vào đầu thằng bạn mình. Mẹ mày, mày còn hỏi kiểu đó nữa.
Ừ thực ra thì Jungwon cũng nghĩ như thế. Cậu chưa bao giờ giấu Sunghoon chuyện gì cả, giống như cả cuộc đời của cậu đều phơi bày ra trước mắt anh vậy. Cậu không biết Sunghoon thì sao, chỉ là cậu tin rằng anh cũng giống như mình thôi. Nhưng dạo gần đây, không hiểu tại sao Sunghoon lại cứ thích chơi trò mất tích, ngắn thì ba ngày, dài nhất thì đến hai tuần. Mà lần nào cũng im ỉm chạy đi mà chẳng nói lời nào với ai.
Mới đầu Jungwon còn quá bận rộn để bận tâm đến chuyện đó. Họ đã ở năm cuối rồi và phải lo lắng chuyện đi thực tập cho kịp thời gian tốt nghiệp nữa. Và cậu cho rằng anh biến mất cũng là vì như thế.
Cho đến bây giờ mọi thứ đã dần ổn định hơn, ngày tốt nghiệp cũng đang đến gần, Jungwon mới bắt đầu nhớ đến người bạn của mình. Đột nhiên cậu nhận ra mình nhớ anh quá, đã bao lâu rồi họ không ra ngoài chơi với nhau nhỉ. Mỗi lần anh trở về lúc nào cũng vội vội vàng vàng, không phải anh bận thì chính là cậu bận, chờ đến lúc cậu rảnh thì anh đã lại biến mất rồi. Jungwon cũng đã thử tìm anh, bằng tất cả mọi cách cậu có thể làm nhưng vẫn không được, cậu thậm chí còn nghi ngờ liệu người này có thực sự tồn tại trên thế giới này hay không vậy.
Cũng không biết anh có nhớ ngày tốt nghiệp của họ hay không nữa. Anh đã hứa rồi mà...
"Còn mấy ngày nữa là tốt nghiệp nhỉ?" Jungwon lầm bầm hỏi.
"Ba ngày," Jongseong vội trả lời, sau đó lại nhận ra ẩn ý của cậu trong câu hỏi đó, liền hạ giọng an ủi, "Đừng lo lắng, cậu ta sẽ trở về thôi."
Jaeyun gật đầu lia lịa. "Đúng vậy, nếu cậu ta dám không trở về bọn tôi nhất định sẽ đánh cho cậu ta một trận không nhấc đầu lên được, sau đó chúng ta sẽ nghỉ không chơi với cậu ta nữa."
Jungwon bật cười, họ đáng yêu thật đấy.
Thực ra Jungwon ít hơn mọi người một tuổi, là do hồi bé cậu đã nhập học sớm hơn một năm nên bây giờ họ mới học cùng cấp với nhau. Cả hai người họ đều biết chuyện đó, vậy nên dù là vẫn xưng hô với nhau thoải mái như bạn bè cùng tuổi, nhưng họ vẫn ngầm coi cậu là em út của phòng và sẽ luôn đứng về phía cậu nếu như cậu và Sunghoon có bất đồng ý kiến.
Chẳng phải họ rất tốt sao?
Jungwon lấy quần áo và đi tắm. Lâu lắm rồi cậu mới lại được rảnh rỗi như thế này nên cậu quyết định sẽ ngâm bồn một lúc, đây là việc Jungwon vốn không thích làm tí nào vì cậu cho rằng chỉ có các bạn gái mới cần chìm trong đó cả tiếng đồng hồ để thư giãn thôi. Nhưng giờ thì cậu cũng là người cần được thư giãn nữa nên cậu sẽ bỏ qua suy nghĩ cổ hủ của bản thân và làm vậy.
Cậu tự cho mình một khoảng thời gian yên tĩnh để sắp xếp lại tất cả những việc phải làm ở trong đầu, mặc dù việc thực tập đã kết thúc nhưng sau khi tốt nghiệp xong họ cần phải chuyển ra khỏi kí túc xá ngay nên cậu cần tìm cho mình một chỗ ở mới, và còn phải chuẩn bị cho việc xin việc làm mới nữa. Không biết Sunghoon có muốn ở với cậu kh--
Jungwon đã gần như chìm vào giấc ngủ liền giật mình tỉnh lại, bị chính suy nghĩ của mình làm cho sợ. Tự dưng nghĩ đến cái người mất tích kia làm gì cơ chứ. Cậu cũng không chắc liệu anh có muốn ở lại đây để phát triển sự nghiệp không, hay là anh sẽ đi nơi khác, hoặc là ra nước ngoài, hoặc là trở về kế thừa gia nghiệp của bố mẹ. Jungwon chưa hỏi anh về chuyện đó, đột nhiên nghĩ đến, cậu mới phát hiện dường như mình đã hi vọng rằng anh sẽ ở lại đây, với cậu, và họ sẽ tiếp tục ở với nhau. Jungwon đỏ mặt, tự thấy suy nghĩ của mình thật kì lạ, ý cậu là hai người họ sẽ sống gần nhau, như thế sẽ tiện cho việc gặp nhau hơn và cậu không cần phải lo lắng về việc mối quan hệ giữa họ sẽ bị xa cách, là như vậy, chứ không phải cái kia...
Cậu đổ lỗi cho việc đã quen ở bên cạnh người kia từ khi còn bé đến giờ, nên giờ lớn rồi vẫn không muốn ở xa anh. Cậu nghĩ mình đã ngâm bồn đủ lâu rồi đấy, nên ra ngoài thôi.
Jungwon bước ra từ nhà tắm, vẫn y như cái bộ dạng lau tóc của Jongseong khi mới trở về nhưng nhẹ nhàng hơn. Cậu không muốn tạo ra tiếng động quá lớn để tránh làm phiền hai người kia nghỉ ngơi, trong trường hợp họ đã ngủ trước rồi.
Nhưng không ngờ là họ vẫn còn thức.
Cậu nghe thấy giọng nói bực bội của Jaeyun, "Mẹ cái thằng Sunghoon này, nó đang làm cái gì vậy chứ? Sao nó bảo nó chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp thôi cơ mà."
"Đừng xem nữa, Jungwon sắp ra rồi đấy." Jongseong nói.
"Xem cái gì vậy?" Giọng của cậu vang lên ngay sau đó khiến hai người giật nảy mình. Nhìn dáng vẻ chột dạ của họ làm sự nghi ngờ trong lòng Jungwon càng sâu thêm.
Jaeyun ngay lập tức giấu điện thoại ra đằng sau. "Không có gì. Chúng ta nên đi ngủ thôi," và Jongseong phụ họa theo.
Hai người này quên mất Jungwon là chúa tò mò à? Nếu không biết được chuyện gì thì đêm nay cậu sẽ mất ngủ mất. Và cậu biết rất rõ điều gì có thể đánh gục họ chỉ trong một nốt nhạc.
"Có cái gì mà em không thể xem hay sao ạ?" Cậu mở to đôi mắt tròn xoe như mắt mèo của mình, hơi bĩu môi và giọng nói thì đầy vẻ tủi thân.
Chuẩn rồi, lập trường của Jaeyun và Jongseong lập tức liền lung lay, họ nhìn nhau đầy do dự, sau đó Jaeyun mới miễn cưỡng lôi điện thoại được giấu phía sau của mình ra trước mặt Jungwon.
"Bố mẹ của Riki đến chơi nên em ấy đã đưa họ đi du lịch ở thành phố H. Em ấy vô tình gặp được Sunghoon ở đó nên đã quay một đoạn video và gửi cho anh."
Jungwon không bận tâm cho lắm nhưng khi nghe đến tên của ai kia, cậu liền chăm chú nhìn vào đoạn video. Sunghoon đang mở cửa xe cho một cô gái nào đó, sau đó họ cùng bước vào khách sạn, có lẽ Riki và bố mẹ cũng ở khách sạn này nên em ấy mới có thể gặp được họ ở đây. Trùng hợp thật đấy. Thì ra mất tích là để đi chơi với gái.
"Không ngờ sự nghiệp của cậu ta xinh đẹp như vậy." Jungwon lạnh lùng nhận xét. Chỉ có trời biết, đất biết, Jaeyun và Jongseong mới biết gương mặt cậu lúc này âm trầm đáng sợ như thế nào.
Cậu không biết cô gái kia là ai, à thì ra là anh thực sự có chuyện giấu cậu. Cậu còn tưởng là giữa hai người họ không có bí mật cơ. Nhưng mà việc có bạn-bạn gái cũng đâu cần phải che giấu đâu, tại sao anh lại không với cậu? Jungwon cảm thấy thất vọng giống như bị phản bội.
"Won à, cậu cũng không biết cô gái này là ai sao?" Đáp lại họ là một sự im lặng, nhưng cũng đã là câu trả lời rồi. Jongseong muốn vỗ vai cậu, "Chúng ta đừng suy đoán làm gì, biết đâu họ chỉ là người quen của nhau thôi. Đợi Sunghoon về rồi hãy hỏi cậu ta nhé."
Anh ấy lại quên rồi, Jungwon và Sunghoon lớn lên cùng nhau, làm gì có người nào bên cạnh anh mà cậu không biết chứ. Cậu mỉm cười giống như không hề có sự âm trầm khi nãy, "Thế mà cậu ta dám đi chơi lẻ một mình với gái cơ đấy."
Bầu không khí cuối cùng cũng dịu lại, ba người họ nói với nhau thêm vài câu nữa rồi tản ra về giường ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com