04
Sunwoo đã thăng cấp từ bạn cùng lớp hay ăn trưa chung thành bạn thân của Eric, chính Eric là người đã trân trọng thông báo với Sunwoo như thế. Sunwoo cười xoà vươn tay vò lấy mái tóc của người bạn đồng niên đang ngồi đối diện, những sợi tóc mềm mại như sợi tơ chọc vào lòng bàn tay thô ráp hơi nhồn nhột nhưng cũng rất dễ chịu. Eric nghiêng đầu né tránh, gương mặt mặc dù chưa trổ nét hoàn toàn nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra đây là một cậu chàng rất đẹp trai, Sunwoo mỉm cười chăm chú ngắm nhìn những biểu cảm nhỏ nhặt của Eric mà tự cảm thấy thú vị. Eric không được tự nhiên quay mặt đi chỗ khác, lỗ tai chẳng hiểu sao trở nên nóng bừng, cậu bâng quơ đặt câu hỏi mong thay đổi bầu không khí kì quặc.
"Chiều nay cậu sẽ làm gì?"
"Tôi ấy à, thì cũng đi làm thêm như mọi ngày thôi. Còn cậu?"
"Tôi cũng chưa biết, dù sao ngoài việc học tôi cũng chẳng có việc gì để làm cả."
"Sao cậu không thử tham gia câu lạc bộ nào đó? Chẳng phải cậu bảo hồi còn ở Mỹ cậu là thành viên của đội bóng chày sao? Trường chúng ta cũng có câu lạc bộ bóng chày đấy."
Đôi mắt bình tĩnh thường ngày của Eric khi nhắc đến hai chữ bóng chày bỗng chốc loé lên một thứ ánh sáng rực rỡ chói loá trong chốc lát. Đúng vậy, cậu rất yêu thích bóng chày, cậu chơi nó từ thời còn là học sinh tiểu học, có quá nhiều thứ xảy ra trong khoảng thời gian vừa rồi khiến cuộc sống của cậu bị đảo lộn hoàn toàn, cũng khiến cậu quên béng mất những thứ trước đây khiến bản thân vui vẻ. Dường như Sunwoo chỉ cần một thoáng để nắm bắt được sự thay đổi trong ánh mắt của Eric, cảm giác muốn truyền tải cho Eric thứ năng lượng tích cực giúp cậu tự tin làm điều mà bản thân mong muốn bỗng chốc ngập tràn trong lồng ngực như thể nó vốn dĩ là trách nhiệm Sunwoo phải làm.
"Đúng đấy Eric à, sao cậu lại không xin vào đội tuyển bóng chày nhỉ? Khóa 12 năm ngoái vừa tốt nghiệp nên số người rời đội cũng kha khá, đây là cơ hội của cậu đấy!"
Sunwoo thậm chí còn háo hức hơn cả Eric. Thật ra cho dù chưa tiếp xúc quá lâu để có thể gọi là hiểu hết một con người, nhưng kì lạ là Sunwoo có thể nhận ra được những cảm xúc trong lòng Eric, có thể chạm vào được một Eric năng động và tỏa sáng như ánh mặt trời đang vì một lí do nào đó mà vẫn còn rụt rè đằng sau vỏ bọc của một Eric kiệm lời, giống như ngay lúc này đây, khi nhắc đến bóng chày - một thứ còn hơn là sở thích đối với Eric - Sunwoo đã nhìn thấy được tia mặt trời hiếm hoi thẳm sâu trong tâm hồn cậu bạn. Eric ngập ngừng, nhưng cũng không che dấu được sự phấn khích.
"Hay là... tôi thử xem sao nhỉ? Dù sao ngoài giờ học tôi cũng rảnh..."
"Tại sao lại không chứ! Nếu không lầm thì sắp tới đợt tuyển thành viên của các câu lạc bộ rồi đấy!"
"Cậu sẽ tham gia cùng tôi chứ?"
"Haha tôi không biết chơi bóng chày, với cả tôi bận như vậy sợ sẽ không có thời gian cho câu lạc bộ. Nhưng nếu cậu tham gia và được thi đấu, tôi nhất định sẽ đi cổ vũ!"
"Được rồi, cậu hứa đấy nhé! Tôi sẽ cho cậu xem thế nào là bóng chày Mỹ!"
Eric trở về nhà với tâm trạng vui vẻ, là sự vui vẻ từ tận sâu trong đáy lòng, lan ra tận khóe môi và ánh mắt, sự vui vẻ đã lâu cậu mới cảm nhận được. Từ ngày gia đình đổ vỡ, bố mẹ tái hôn, anh trai hờ kiêm mối tình đầu rời đi vì một người khác, Eric của tuổi mười lăm như rơi vào vực sâu tăm tối nhất của cuộc đời. Ở lứa tuổi dễ dàng nổi loạn, cậu bàng hoàng chạy trốn khỏi gia đình, dùng cách thức chống đối nhất mà bản thân cậu cho là sẽ làm bố mẹ chú ý đến mình nhất, cô độc đến một đất nước mà ký ức về nó thậm chí còn mơ hồ hơn cả những giấc mơ ngày bé. Với vốn tiếng Hàn bập bẹ và sự trợ giúp từ một người bác họ hàng xa - người thân duy nhất của Eric ở đây, cậu đã thành công ổn định cuộc sống một mình nơi đất khách. Nhìn lại quãng thời gian vừa trải qua, cậu thậm chí còn không thể tin được một thân một mình lại có thể tự làm được nhiều thứ như thế, phải nói rằng cậu may mắn vì đã được dạy dỗ cách tự lập từ bé, hay may mắn vì ít ra bố mẹ vẫn cho cậu một chỗ dựa kinh tế vững chắc đây? Eric lôi từ tủ ra chiếc gậy bóng chày đã được lau chùi sáng bóng, bây giờ mọi chuyện đối với Eric không còn tồi tệ như trước nữa, ở đây cậu được gặp gỡ những người bạn thật tuyệt, được ăn những món ăn ngon, được tản bộ dưới tán cây mỗi khi đêm xuống, sắp tới có lẽ sẽ còn được chơi bóng chày, bộ môn cậu vô cùng yêu thích nữa. Cậu nhớ đến Sunwoo, cậu ấy phải làm việc chăm chỉ mỗi ngày, lại phải cố gắng học thật tốt để duy trì học bổng, cậu ấy thậm chí còn không có thời gian dành cho sở thích cá nhân. Lòng Eric hơi cảm thấy hổ thẹn, vậy mà trước đây cậu còn vùng vằng vì những thứ không đâu trong khi ở ngoài kia, những điều tưởng chừng là đơn giản nhất như ăn no mặc ấm hay được đến trường cũng là cả một ước mơ và cả sự nỗ lực không ngừng. Cậu muốn giúp đỡ Sunwoo, ít ra là trong khả năng của cậu, nhưng Eric không muốn Sunwoo phải nghĩ nhiều, tình bạn này thật sự quan trọng đối với cậu vì vậy Eric chỉ muốn chia sẻ và quan tâm Sunwoo với tư cách là một người bạn, không liên quan đến sự đồng cảm hay thương hại.
Sau một ngày làm việc vất vả, thời tiết ban đêm trở lạnh hơn, Sunwoo cố thu mình vào trong chiếc áo khoác cỡ bự, ráng sức đạp xe thật nhanh để trở về nhà. Changmin vẫn chưa ngủ, anh canh giờ hâm nóng lại thức ăn, bữa cơm vẫn như cũ đơn giản nhưng hôm nay còn có thêm hai cái đùi gà rán. Sunwoo ngạc nhiên mở to mắt, chắc cũng phải lâu lắm rồi cậu mới được ăn lại thứ này.
"Hyung? Bộ hôm nay anh được ông chủ thưởng hay được khách tip thêm nhiều lắm hả?"
Changmin phì cười cốc đầu Sunwoo.
"Đều không phải. Hôm này anh đi ăn cùng một người bạn, biết anh có một đứa em trai là em nên anh ấy nhất quyết muốn mua để anh mang về cho em đấy."
"Bạn? Bạn nào?"
Sunwoo bỗng trở nên cảnh giác, làm gì có người bạn nào của Changmin mà cậu không biết chứ.
"Một người bạn mới, em không biết đâu."
Khuôn mặt Changmin hơi ửng đỏ, khóe môi nhếch lên không kìm được sự vui vẻ, biểu cảm này càng khiến Sunwoo trở nên gấp gáp hơn.
"Bạn nào mới được chứ? Anh cẩn thận không bị người ta lừa cho đấy!"
"Vớ vẩn, người ta lừa anh làm cái gì, mà anh có gì để người ta lừa cơ chứ!"
Sunwoo vẫn không phục, tại sao lại không có gì để lừa chứ. Mặc dù không nói ra nhưng trong mắt Sunwoo, anh Changmin của cậu vừa giỏi giang vừa xinh đẹp, tuy phải làm lụng vất vả từ bé nhưng làn da vẫn rất trắng, chỉ có mấy vết chai trên tay là không cách nào xóa được. Trước đây cũng chính cậu là người đứng ra ngăn cản mấy đứa có ý đồ không chính đáng tiếp cận Changmin, vậy mà cậu vừa nhập học ít lâu liền có người nhòm ngó anh trai cậu rồi ư. Changmin làm sao lại không biết Sunwoo nghĩ gì, thằng bé này lúc nào cũng cậy mạnh bảo vệ anh đến một con gián cũng không có cơ hội đến gần. Changmin biết em trai lo lắng cho mình nên cũng chưa bao giờ có ý kiến về những việc Sunwoo làm, thậm chí còn cảm động, chỉ là người bạn lần này thật sự không giống với những người trước đây. Changmin xoa đầu Sunwoo.
"Em đừng suy nghĩ linh tinh nữa, ăn nhanh đi còn dọn dẹp."
Sunwoo tuy vẫn không cam lòng nhưng cũng không thể cưỡng lại được hai chiếc đùi gà vàng ươm thơm phức, cậu cằn nhằn trong cổ họng rồi cũng nhanh chóng bị khuất phục bởi cái bụng đang liên tục sôi réo. Changmin phì cười lắc đầu, anh chưa vội đi ngủ ngay mà ngồi lại trên sô pha, ngón tay thon thả thành thạo nhấn liên tục trên bàn phím. Tin nhắn được gửi đến từ một tài khoản Instagram, nhìn qua thì có thể thấy đây chỉ là một acc clone, nhưng chỉ có Changmin biết chủ nhân thật sự của tài khoản này. Cuộc đời của Changmin có lẽ quá khổ sở, quá đáng thương, bố mẹ mất trong một vụ tai nạn từ khi 6 tuổi, cũng chẳng có người thân nào nguyện ý nuôi dưỡng, bé Changmin cứ thế một thân một mình ôm bọc quần áo bước chân vào cổng cô nhi viện. Có lẽ điều may mắn lớn nhất của Changmin chính là gặp được một người em trai như Sunwoo, cậu đã giúp anh cảm nhận được có người thân là như thế nào, anh nguyện làm tất cả mọi thứ để Sunwoo được hạnh phúc. Changmin những tưởng cuộc đời anh sẽ chỉ có thế, chứng kiến Sunwoo lớn lên và có được thành công cho riêng mình, nhưng anh lại gặp Younghoon mất rồi. Changmin nhủ thầm liệu anh có được phép nghĩ cho riêng mình dù chỉ một lần này không? Nhưng anh cũng sợ, bởi vì Younghoon quá khác biệt với Changmin. Có chết Changmin cũng không ngờ một diễn viên trẻ có ngoại hình, có gia thế, có sự nghiệp và nổi tiếng như Younghoon lại chủ động xin phương thức liên lạc của mình, những cuộc trò chuyện cứ thế kéo dài giữa cả hai khiến Changmin nảy sinh những suy nghĩ không nên có. Changmin à Changmin, con người có lẽ nên biết thế nào là đủ.
Tiếng lạch cạch thu dọn chén đũa của Sunwoo như kéo Changmin về thực tại, anh đứng dậy giúp cậu dọn dẹp lại bàn.
"Em cứ để đó anh rửa cho, nhanh vào làm bài tập đi, mai còn đến trường nữa."
"Thôi anh đi ngủ đi, chừng này bát đũa thì chỉ cần 5 phút là xong rồi, còn bài tập thì chỉ cần 15 phút..."
"Thằng nhóc kiêu ngạo này! Sunwoo à, hay là em... nghỉ việc ở cửa hàng tiện lợi đi. Dù sao em cũng không cần phải đóng học phí, anh nghĩ mọi thứ anh vẫn có thể xoay xở được, em chỉ nên tập trung vào việc học thôi..."
Sunwoo quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt anh trai mình, ngay lúc này đây cậu thực sự tức giận. Cậu đã không còn là trẻ con từ lâu rồi, những đứa trẻ như cậu và Changmin vốn dĩ đâu có tư cách kéo dài sự ngây thơ non nớt của mình đâu chứ. Cậu khẽ thở dài.
"Changmin à, em tự lo được, anh đừng suy nghĩ nhiều, em đảm bảo với anh việc em đi làm thêm hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến việc học đâu..."
"Nhưng mà..."
"Yên tâm đi, anh phải tin tưởng vào em chứ. À cuối tuần em được nghỉ, em muốn dẫn bạn về nhà chơi, em sẽ giới thiệu cậu ấy cho anh, cậu ấy dễ thương lắm."
"Lần đầu tiên nghe em nói sẽ dẫn bạn về nhà đấy. Cậu bạn này... đặc biệt lắm hả?"
Sunwoo dí ngón tay vẫn còn đầy xà phòng rửa bát lên trán Changmin.
"Đặc biệt là đặc biệt gì chứ, cậu ấy là người bạn đầu tiên của em ở trường, tụi em khá thân với nhau, với cả cậu ấy sống một mình nên khá cô đơn, cậu ấy toàn ăn thức ăn nhanh nữa nên em muốn cho cậu ấy thưởng thức tí cơm nhà thôi mà."
Changmin kinh ngạc.
"Đáng thương vậy á? Vậy cuối tuần này em cứ đưa thằng bé về ăn cơm, anh sẽ nấu thêm mấy món, chắc thằng bé khổ sở lắm..."
"À... khụ... cũng không khổ đến vậy đâu..."
Dù sao thì Eric nó cũng nhiều tiền lắm đấy, nhưng thôi kệ, Sunwoo cũng không giải thích lại với anh trai mình làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com