Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 29: Học bá bám người yêu không biết xấu hổ


Hắn thật sự bám cậu.

Không còn che giấu, không còn lén lút, không còn giữ hình tượng gì hết.

Chỉ còn một Phác Thành Huấn dính chặt lấy người yêu như sam, khiến cả trường náo loạn.

-

Buổi trưa.

Thiện Vũ bị hắn kéo đến quán ăn gần trường.

Cậu không có lựa chọn.

Cậu muốn chạy cũng không chạy được.

Nhưng điều đáng nói nhất không phải chuyện đó.

Mà là cách hắn đối xử với cậu trước mặt bao nhiêu người.

Ví dụ như-

Lúc gọi món, hắn vừa nhìn menu, vừa nghiêng đầu hỏi cậu.

"Em muốn ăn gì?"

Cậu nhìn danh sách món, chậm rãi đáp.

"Lẩu cay đi, hôm nay trời hơi lạnh."

Hắn gật đầu.

Nhưng lúc nhân viên đến, hắn chỉ nói đúng một câu.

"Cho một phần lẩu cay, nhưng đừng cay quá."

Cậu chớp mắt.

"Sao lại không cay quá?"

Hắn nhàn nhạt nhìn cậu.

"Em không ăn được cay nhiều."

Cậu: "..."

Anh còn biết cả chuyện này?

Nhưng chưa dừng lại ở đó.

Lúc đồ ăn được mang lên, hắn thản nhiên gắp thịt, thổi nguội rồi đặt vào bát cậu.

"Ăn đi."

Cậu giật mình.

"... Tôi tự ăn được."

Hắn không nói gì, chỉ gắp tiếp.

Mặc cho cậu đỏ mặt, mặc cho ánh mắt xung quanh sắp chọc thủng người bọn họ.

-

Chưa hết.

Sau khi ăn xong, cậu đi rửa tay.

Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, cậu đã thấy hắn đứng đó.

Chờ cậu.

Cậu sững người.

"Anh làm gì ở đây?"

Hắn ngước lên, giọng điệu bình thản.

"Chờ em."

Cậu: "..."

Bình thường hắn không như thế này.

Bình thường hắn là người thích kiểm soát nhưng vẫn giữ khoảng cách.

Vậy mà bây giờ...

Hắn bám cậu không rời.

Không chỉ dính, mà còn dính một cách lộ liễu.

Thiện Vũ nhìn quanh.

Ánh mắt tò mò của những người xung quanh khiến cậu cảm thấy không biết giấu mặt đi đâu.

Cậu hạ giọng.

"Anh có cần bám tôi như thế không?"

Hắn bình tĩnh đáp lại.

"Cần."

Cậu: "..."

Lý do đâu?

Lý do đâu chứ?

Nhưng hắn chẳng cần lý do.

Hắn chỉ đưa tay ra, nắm lấy cổ tay cậu, giọng trầm thấp.

"Đi thôi."

Không cho cậu cơ hội từ chối.

Không cho cậu đường lui.

Cứ thế, kéo cậu đi.

-

Trên đường về, cậu vẫn chưa hết sững sờ.

Mãi một lúc sau, cậu mới lên tiếng.

"Anh thật sự không ngại bị mọi người nhìn chằm chằm sao?"

Hắn hờ hững nhún vai.

"Họ nhìn thì kệ họ."

Cậu nghẹn lời.

Cái kiểu mặt dày này...

Cậu không thể phản bác được gì hết!

Hắn nhìn biểu cảm đầy uất ức của cậu, chậm rãi cong môi.

"Hay là..."

Hắn nghiêng người, ghé sát vào tai cậu.

"Em thấy xấu hổ?"

Cậu cứng đờ.

Hắn cười khẽ.

"Thế thì ngoan ngoãn quen đi."

Thiện Vũ: "..."

Học bá bá đạo thật sự không biết xấu hổ là gì!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com