Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Cạch.

Kim Thiện Vũ uể oải bước vào căn nhà, mùi hương thơm của thức ăn từ nhà bếp bay quanh khắp nhà, Kim Thiện Vũ không nhịn được tiến thẳng về phía nhà bếp.

"Anh Thiện Vũ về rồi." Đứa bé bận đồ hamster phi ra như một con nai nhỏ nhảy vào lòng cậu, tay chân bám chặt, dụi dụi hai cái vào vai cậu.

Hự, đứa nhỏ này sao mà nặng quá vậy?

"Thừa Thừa, con mau xuống đi, anh Vũ vừa đi làm về còn mệt lắm." Lương Trinh Nguyên đặt bát canh xuống, chống nạnh nói với đứa con nhà mình.

"Vâng ạ." Lương Hi Thừa là một đứa trẻ ngoan, được Kim Thiện Vũ và Lương Trinh Nguyên dạy bảo rất tốt, bé con được lớn lên trong gia đình yêu thương nên cũng rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện.

Kim Thiện Vũ bốc một miếng thịt, vừa ăn vừa nói: "Hôm nay cậu không có ca à?"

"Tối nay tớ được nghỉ, rửa tay chưa mà bốc ăn hả?" Lương Trinh Nguyên đập nhẹ vào bàn tay đang định bốc thêm miếng thịt, bắt cậu đi rửa tay.

Lương Hi Thừa bắt đầu trêu Lương Trinh Nguyên: "Papa à, nhìn papa như một cô vợ nhỏ đảm đang ý, suốt ngày cằn nhằn không à."

Kim Thiện Vũ cũng hùa theo: "Đúng rồi đấy, cậu bớt cau có đi thì cuộc sống mới vui vẻ hơn."

Lương Trinh Nguyên trên tay cầm muôi cơm chuẩn bị xới, giương mắt nhìn hai con người đang trêu chọc mình.

"Hai anh em nhà các người có vẻ không cần ăn nữa đâu nhỉ?"

Kim Thiện Vũ: "..."

Lương Hi Thừa: "..."

Cả hai đều im bặt, không ai dám ho he một câu, Lương Trinh Nguyên cười đắc ý, chỉ cần nói không được ăn là ngoan liền.

Ban đêm.

Kim Thiện Vũ ngồi ở phòng khách, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh đêm tĩnh mịch, đèn phố xung quanh vẫn còn chút sáng.

Lương Trinh Nguyên từ phòng ngủ của Lương Hi Thừa đi ra thấy cậu cô đơn ngồi ở đó không khỏi đau lòng. Nếu năm đấy em không nhanh chóng ngăn cản Kim Thiện Vũ thì có phải cậu ấy đã không ngồi ngay trước mặt mình không.

"Làm sao vậy? Cả ngày hôm nay tớ thấy cậu cứ ủ rũ suốt" Lương Trinh Nguyên tiến lại gần rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cậu.

Kim Thiện Vũ mắt vẫn nhìn ra ngoài, ngập ngừng nói: "Tớ...gặp lại người đấy rồi."

Lương Trinh Nguyên tinh ý, hỏi lại: "Cậu đã gặp Phác Thành Huấn?"

Thấy Kim Thiện Vũ gật đầu, Lương Trinh Nguyên chua xót nắm lấy tay cậu rồi trượt xuống phần cổ tay có vết sẹo lâu năm đã mờ nhạt.

"Đến giờ cậu vẫn muốn giấu mãi sao?"

Kim Thiện Vũ im lặng cúi đầu, làm sao cậu có thể nói ra được, cậu ta bây giờ là người thành công rồi, có cả một tương lai sự nghiệp phía trước, còn cậu chỉ có thể đứng đằng sau dõi theo bóng lưng đấy, mãi mãi không thể với tới được.

Ở đâu đó trong căn hộ sầm uất, có người cũng đang lặng lẽ ngồi trong bóng tối nhìn ra phía ngoài cửa sổ, đôi mắt hiện lên tia ánh buồn không rõ ràng.

Đột nhiên cánh cửa hé mở, Phác Tại Luân mặc đồ ngủ ôm con cánh cụt vừa dụi mắt vừa nũng nĩu tiến thẳng về chỗ người đang thất thần.

"Chú ơi."

Phác Thành Huấn khẽ giật mình, cúi xuống thấy Phác Tại Luân đang ôm lấy chân mình, nhẹ nhàng bế cậu nhóc rồi đặt vào lòng mình.

"Sao vậy? Không ngủ được à?"

Phác Tại Luân rúc sâu vào lồng ngực anh tìm tư thế thoải mái, vừa ngáp vừa trả lời: "Thấy chú ở đây lạnh lẽo quá nên con sang sưởi ấm cho chú đấy."

Anh phì cười, đưa tay xoa đầu cậu nhóc, đúng là cha nào con nấy, đều ngọt xớt như nhau, thật biết cách làm người khác ấm lòng.

Rồi lại quay về phía cửa sổ, chìm vào trong quá khứ một lần nữa.

Kim Thiện Vũ, tôi phải làm gì với cậu đây.

Mùa hè năm ấy.

Kim Thiện Vũ đơn độc một mình ngồi trên ghế băng dưới tán cây, làn gió nóng nực thổi qua khiến chóp mũi cậu đổ mồ hôi.

Đôi mắt của Thiện Vũ hiện lên đầy sự mệt mỏi, hôm qua cậu và Khương Nhã Tịnh có chút xích mích, nói chính xác hơn là chỉ mình mẹ cậu Khương Nhã Tịnh đơn phương mắng chửi còn cậu chịu đựng im lặng, không thể cãi lại.

"Tránh ra."

Đang nặng nề suy nghĩ thì đột nhiên có giọng nói hét lên ở trên đỉnh đầu cậu.

Kim Thiện Vũ ngước lên thấy một người con trai đang trèo tường ngay thẳng chỗ cậu đang ngồi, chưa kịp tránh thì cậu ta đã nhảy xuống.

Không biết ở đâu trồng hoa oải hương đang độ nở hoa, gió loáng thoáng thổi qua một mùi thơm nhè nhẹ.

Hai người mắt đối mắt, Kim Thiện Vũ ngây người trước vẻ đẹp của người con trai này. Khuôn mặt góc cạnh, đôi lông mày rậm đầy kiêu ngạo, đôi mắt đen láy, lông mi dài cong, sống mũi cao thẳng tắp, sao lại có người đẹp trai đến như vậy chứ.

Người con trai hốt hoảng kéo cậu dậy, lo lắng nói: "Cậu không sao chứ? Tôi xin lỗi, là do tôi không biết cậu ngồi đấy nên mới nhảy xuống."

Kim Thiện Vũ phủi những vết bẩn trên người, trên mặt lạnh lùng khẽ trả lời: "Không sao, đừng bận tâm."

Sau khi phủi hết những bụi bẩn trên người, cậu phát hiện người này vẫn đang nhìn chằm chằm mình.

"Có chuyện gì sao?"

Người kia cười cười không quan tâm đến thái độ lạnh nhạt của cậu, giọng có chút hớn hở: "Cậu dễ thương thật đấy, nhìn cậu y chang con cáo mà hôm qua tôi thấy trên TV, cậu tên gì vậy?"

Kim Thiện Vũ khựng lại, nhìn người trước mặt như tên điên: "Tại sao tôi phải nói cho cậu biết, có thân thiết gì đâu."

"Kim Thiện Vũ, lớp 11A4."

Người nọ nhìn bảng tên của cậu, khẽ cười gật đầu rồi nói tiếp: "Tôi là Phác Thành Huấn lớp 11A5, ngay cạnh lớp cậu, sao tôi chưa bao giờ gặp cậu nhỉ?"

Kim Thiện Vũ trầm mặc, anh không gặp cậu là phải, vì cậu luôn ngồi một mình trong góc lớp, không có nổi một người bạn trong suốt năm học cấp ba.

Từ lúc sinh ra cậu đã không có bố, là một mình Khương Nhã Tịnh nuôi lớn. Khương Nhã Tịnh là người phụ nữ thành đạt trong sự nghiệp, luôn luôn vô cùng nghiêm khắc với cậu.

Những đứa trẻ khác nô đùa trong sân vã cả mồ hồi, cậu thì phải ở nhà làm bài tập mẹ giao, luôn sạch sẽ, thơm tho, trong mắt lúc nào cũng hiện lên sự ngưỡng mộ.

Dần dần, tất cả những người học cùng lớp với cậu đều tránh xa cậu, Kim Thiện Vũ như một người vô cảm, không vui sướng, không giận hờn cũng không ghen ghét với bất cứ ai, bất cứ thứ gì.

Kim Thiện Vũ xoay người bỏ đi, mặc kệ Phác Thành Huấn đang thắc mắc hỏi cậu, không thân quen nên cậu không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của người này.

Phác Thành Huấn bất ngờ trước hành động của cậu, cảm thấy bạn học này đáng yêu chết đi được, liền nhanh chân đi ngang hàng với Kim Thiện Vũ.

"Cậu đi đâu vậy? Cậu về lớp à? Chúng ta cùng đi đi."

Kim Thiện Vũ hơi khó chịu, người bên cạnh nói chuyện liến thoắng không ngừng, cậu đi nhanh thì Phác Thành Huấn cũng đi nhanh, biết sao được, người này cao hơn cậu nửa cái đầu cộng thêm chân dài nên rất dễ dàng đuổi kịp cậu.

Khi cậu chạy vào trong lớp, Phác Thành Huấn hét lên: "Từ giờ tôi với cậu là bạn nhé, cậu không thoát khỏi tôi được đâu."

Ngày hôm sau, Kim Thiện Vũ đang giải bài tập trong lớp, có bạn học vỗ vào vai cậu.

"Ở ngoài kia có người tìm cậu đấy."

Kim Thiện Vũ nhìn về phía cửa lớp không khỏi nhăn mặt, thấy một bóng dáng cao gầy đang cười nhe răng đứng vẫy tay với cậu.

"Cậu lại muốn gì nữa đây?"

Phác Thành Huấn không trả lời câu hỏi của cậu, hơi duỗi cánh tay, đặt một lon trà sữa vào tay cậu.

"Đây là quà xin lỗi vì chuyện hôm qua đã đè cậu ở sân sau."

Mọi người xung quanh đều hít một hơi, mở to mắt nhìn hai người, đám anh em lớp bên cạnh không ngừng cổ vũ anh.

Cái gì đây?

Đại ca lớp 11A5 đè học bá lớp 11A4 ở sân sau???

Cảm nhận được ánh mắt xung quanh đang nhìn mình, Kim Thiện Vũ không khỏi đỏ mặt, trong lòng tức giận nhưng vẫn cố kìm nén nói: "Tôi bảo không sao rồi mà, cậu đừng đến tìm tôi nữa."

Phác Thành Huấn không những không ngại mà còn mặt dày bám lấy cậu: "Tôi đã nói rồi, cậu sẽ không thoát khỏi tôi được đâu, tôi sẽ chịu trách nhiệm làm bạn với cậu."

Vì hai người nói chuyện hơi nhỏ nên những người xung quanh chỉ nghe được chữ có chữ không nhưng chữ nào không nghe lại nghe đúng chữ 'chịu trách nhiệm' khiến mọi người xung quanh hốt hoảng.

Đại ca kiêu ngạo có ngày phải hạ mình trước một học bá sao??? Mẹ nó, thật kịch tính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com