CHƯƠNG 74 » QUÁI VẬT NGOÀI TRƯỜNG
Giới thiệu xong bối cảnh của Học viện Tu Thân, nhân viên công tác dẫn mọi người tiến vào mật thất. Hắn yêu cầu người chơi xếp thành hàng, đưa cho mỗi người chơi một chiếc khăn bịt mắt.
"Mọi người hãy đeo bịt mắt vào, sau đó đặt tay lên vai người phía trước..."
Kim Thiện Vũ nhìn Phác Thành Huấn, cậu đã hứa với hắn sẽ không nổi bật, cho nên cậu chờ hắn quyết định.
Hai người họ xếp ở cuối hàng, hoặc là cậu đặt tay lên vai Phác Thành Huấn, hoặc Phác Thành Huấn đặt tay lên vai cậu, như vậy người đó sẽ trở thành người cuối cùng trong đội.
Nếu nơi này bình thường thì cậu hay Phác Thành Huấn ai trước ai sau cũng không quan trọng.
Nhưng nơi này lại không hề bình thường chút nào, phía trước phía sau gì thì cũng đầy rẫy nguy hiểm. Người phía trước không thể đảm bảo bả vai mà tay mình đang đặt lên là vai người, người phía sau cũng không thể đảm bảo đằng sau mình liệu có thứ gì khác hay không.
Kim Thiện Vũ thấy Phác Thành Huấn cũng đang suy ngẫm, cậu nghĩ ngợi một chút rồi đề nghị: "Đàn anh, em đi sau cùng được không ạ?"
Cậu muốn tháo bịt mắt để xem tình hình xảy ra trên đường đến mật thất. Nếu Phác Thành Huấn ở phía trước, cậu có thể làm việc này mà không bị người khác phát hiện. Bởi tay của người phía sau phải đặt lên vai người phía trước, cậu sợ đột nhiên rời tay sẽ khiến người phía trước cậu hoảng loạn, thậm chí là hét lên, như vậy sẽ càng thu hút quái vật.
Phác Thành Huấn nhìn ra ý nghĩ của cậu, Kim Thiện Vũ cần tránh nổi bật nhưng không thể không tìm manh mối.
Nơi này quả thực rất nguy hiểm, nhưng Phác Thành Huấn cũng không ngăn cản Kim Thiện Vũ tìm kiếm manh mối. Chỉ có nắm giữ manh mối đủ nhiều thì mạng sống mới có thể yên ổn được.
Như vậy xem ra, Kim Thiện Vũ đi cuối vẫn an toàn hơn một chút.
Phác Thành Huấn nghiêng đầu.
Kim Thiện Vũ hiểu được động tác của hắn, đeo bịt mắt lên, duỗi cánh tay phải đặt lên vai hắn.
Tay trái điều chỉnh lại vị trí của băng bịt mắt, đảm bảo bản thân có thể nhìn thấy chân và phía sau bên phải của mình.
Nhưng còn chưa kịp điều chỉnh xong, Kim Thiện Vũ cảm nhận được cả đoàn đang di chuyển, thoáng cái cậu đã bị tách khỏi vai Phác Thành Huấn.
Cậu vội vàng duỗi tay, nắm lấy đôi tay ấm áp vừa đưa ra sau.
Đôi tay này nắm lấy tay cậu rồi đặt lên eo của chủ nhân nó.
Kim Thiện Vũ thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy góc áo bên eo Phác Thành Huấn.
Cậu chắc chắn đó là Phác Thành Huấn. Vài giờ trước, trong phòng của chủ tịch hội sinh viên của một trường đại học nào đó, cậu đã sờ vòng eo này rất lâu, cũng có cảm giác quen thuộc với loại vải này.
Sau đó, Kim Thiện Vũ bắt đầu nhìn lén, cậu thấy nhân viên công tác dẫn bọn họ vào một cánh cửa.
Sau khi tiến vào cánh cửa, ánh sáng liền tối sầm xuống, cánh cửa tựa như một cái hang động đen, không một tia sáng nào có thể chiếu vào.
Kim Thiện Vũ nhìn thấy làn sương mù đen. Ở trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên, sương mù đen đại diện cho thanh tải tiến trình của thế giới Quy Tắc.
Kim Thiện Vũ đoán chừng nơi này hẳn cũng giống vậy.
Quan sát xong tình hình dưới chân, Kim Thiện Vũ đang định quay đầu lại nhìn về phía sau, đột nhiên bả vai chùng xuống, một đôi tay lặng lẽ đặt tay lên vai cậu.
Cậu không khỏi căng thẳng, siết chặt áo Phác Thành Huấn.
Đây là một phản ứng dây chuyền, Kim Thiện Vũ có thể cảm nhận được cơ thể Phác Thành Huấn nhất thời cứng đờ.
Để tránh Phác Thành Huấn lo lắng, Kim Thiện Vũ nhẹ nhàng gãi gãi eo hắn.
Sau đó cơ thể cậu dần trở nên cứng đờ, cậu cảm nhận rất rõ bàn tay trên vai mình hạ xuống, đồng thời sờ vào góc eo cậu, gãi gãi.
Kim Thiện Vũ cố gắng điều hòa nhịp thở, gãi Phác Thành Huấn hai cái nữa.
Thứ đằng sau cũng gãi cậu hai lần, với tần suất tương tự.
Cái thứ kia đang bắt chước cậu!
Biết mỗi hành động của mình đều bị thứ đằng sau theo dõi, Kim Thiện Vũ vội vàng quay đầu lại, không dùng tầm nhìn ngoại vi ngó sang bên phải nữa.
Cứ đi như vậy khoảng 5 phút, cả đoàn mới dừng lại.
Nhưng không có giọng nói của nhân viên vang lên, cũng không có thông báo cho cả đoàn biết đã đến nơi chưa, hay bọn họ có thể thể tháo bịt mắt ra được chưa. Giống như một đoàn xe lửa bị mất đi đầu tàu, chỉ còn lại những toa nối nhau dừng lại trên đường ray.
Kim Thiện Vũ đếm số người, lần này tham gia trò chơi có 27 người, bao gồm cả cậu và Phác Thành Huấn. 27 người xếp hàng nói dài cũng không hẳn là dài, nói ngắn cũng không hẳn là ngắn, cho nên giọng nói ở phía trước truyền đến có thể nghe thấy, nhưng lại không rõ ràng cho lắm.
Kim Thiện Vũ nắm được từ khóa.
"Người dẫn đầu."
"Không thấy đâu cả."
Từ khóa được nắm bắt chính xác đến mức có thể làm rõ tình hình hiện tại mà không cần lãng phí tế bào não.
Người đầu tiên trong đoàn cũng đeo bịt mắt, được nhân viên dẫn về phía trước, nhưng hiện tại nhân viên công tác không thấy đâu cả.
Biến mất một cách êm đẹp. Loại cảm giác sởn tóc gáy này cứ từ đầu hàng mà truyền dần xuống cuối. Giây tiếp theo, Kim Thiện Vũ cảm thấy bả vai mình được thả lỏng, cánh tay đặt trên vai cậu đã biến mất.
Cảm nhận được gió lạnh thổi đến sau lưng, Kim Thiện Vũ mới xác định thứ theo sau mình đã đi rồi. Lúc này cậu tiến lên phía trước một bước, áp sát vào lưng Phác Thành Huấn, thấp giọng nói: "Đàn anh, có thứ vừa trà trộn vào."
Phác Thành Huấn nghe xong liền trực tiếp tháo bịt mắt xuống.
Kim Thiện Vũ có thể quả quyết khẳng định có thứ trà trộn vào, nhất định là vì cậu cảm nhận được.
Ánh sáng chiếu vào làm hắn đau nhức, có điều Phác Thành Huấn vẫn không nhắm mắt lại, xác nhận Kim Thiện Vũ không sao, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Nghe thấy Phác Thành Huấn cởi bịt mắt, Kim Thiện Vũ cũng đang muốn cởi ra.
Bọn họ biết rất rõ, sự biến mất của người dẫn đầu đồng nghĩa với việc thế giới Quái Vật đã download xong, bọn họ đã tới nơi rồi.
Có điều Kim Thiện Vũ còn chưa kịp tháo xuống, Phác Thành Huấn đã đưa tay nắm lấy bàn tay đang chuẩn bị tháo bịt mắt của cậu.
Phác Thành Huấn nhẹ nhàng nói: "Không cần vội."
Tính đến hiện tại, Phác Thành Huấn là người duy nhất trong đội đã tháo bịt mắt. Mặc dù hành động này không có khả thi liên hệ với hành động tự tìm đường chết, nhưng rốt cuộc tình huống hiện tại là như thế nào, điều này nằm ngoài tầm hiểu biết của Phác Thành Huấn.
Trong hoàn cảnh mà tình huống không rõ ràng, tốt nhất là không trở thành người đầu tiên.
Đây chính là lý do Phác Thành Huấn dặn Kim Thiện Vũ không nên nổi bật.
Sở dĩ Phác Thành Huấn tháo bịt mắt ra là để xác nhận Kim Thiện Vũ vẫn còn an toàn, hắn cũng không muốn để Kim Thiện Vũ trở thành người thứ hai tháo bịt mắt. Dù sao thứ nhất hay thứ hai đều được tính là nổi bật.
Kim Thiện Vũ vẫn muốn nhìn thấy một chút, nhưng Phác Thành Huấn nắm lấy tay cậu ngăn cản, sau đó còn chỉnh lại bịt mắt của cậu nữa.
Giờ đây Kim Thiện Vũ hoàn toàn không thấy gì hết, chỉ nghe được tiếng Phác Thành Huấn hít thở.
Một lúc sau, Phác Thành Huấn mới buông lỏng tay cậu, có điều lại không nói gì thêm.
Kim Thiện Vũ ngập ngừng thử nắm lấy chiếc bịt mắt, không thấy Phác Thành Huấn ngăn cản nữa, cậu mới cởi hẳn xuống.
Phần lớn người trong đoàn đã tháo bịt mắt, cả đoàn đã tản ra, không còn duy trì đội hình 'con rồng' nữa.
Việc đầu tiên Kim Thiện Vũ làm khi tháo khăn bịt mắt là đếm số người. Phác Thành Huấn nói: "28."
Thứ đằng sau Kim Thiện Vũ đã trà trộn thành công.
Kim Thiện Vũ có thể nghe được trong giọng nói của Phác Thành Huấn có chút nghiêm trọng.
Ở Thế giới Quy tắc, quái vật đều chọn người tham gia để ẩn náu. Theo quái vật quy tắc, sức mạnh của chúng sẽ bị hạ thấp theo thực lực của người tham gia, như vậy mới có thể đảm bảo được niềm vui của Thế giới Quy tắc.
Nhưng quái vật ở đây dường như không làm vậy. Nó trực tiếp tham gia vào. Liệu thực lực của nó có bị suy yếu hay không, liệu có quy tắc hạn chế nó hay không, không ai có thể biết được.
Kim Thiện Vũ nhìn về phía những người khác. Khi bước vào cửa hàng, cậu có thử quan sát diện mạo của họ, nhưng bây giờ nhìn ai cũng đều cảm thấy rất quen mắt. Nếu không phải cậu xác định bả vai mình có người chạm vào, có khi cậu còn cho rằng mình bị ảo giác nên đếm nhầm.
Phác Thành Huấn sớm đã nhận ra hành động này, Kim Thiện Vũ cũng không lãng phí thời gian để phân biệt xem người thứ 28 là ai, cậu nhìn cảnh tượng trước mặt.
Lúc này, họ đang ở trong một căn phòng cũ kỹ, trong phòng rỗng tuếch không có gì ngoài một vách tường đổ nát. Nước từ bên trên đỉnh tường rỉ xuống, rêu xanh còn mọc lên ở những nơi bị nước thấm vào. Cả căn phòng tràn ngập mùi ẩm mốc.
Ngoại trừ độ ẩm, trong không khí còn có một loại cảm giác kinh hãi bị người khác cường điệu hóa lên.
Lúc này, cảm giác xúc động trong lòng đã biến mất. Không ai có thể hiểu nổi tại sao bọn họ lại đột ngột thay đổi hành trình để đến đây chơi cái gì mà thoát khỏi mật thất, nhưng việc đến đây quả thực là do họ tự chọn.
Điều này đã đủ quỷ dị rồi, nhưng càng quỷ dị hơn nữa chính là sự biến mất đột ngột của người dẫn đầu.
Nam sinh được dẫn đầu cả người run rẩy, nỗi sợ hãi của cậu ta trực quan hơn so những người khác. Cậu ta liên tục mô tả cho những người khác việc bản thân gặp phải một hiện tượng không thể nào lý giải nổi.
"Tôi chắc chắn tay mình đặt lên vai anh ta. Nhưng thoắt cái giây tiếp theo, anh ta không thấy đâu nữa. Không thấy nữa!"
Có người cố giải thích hiện tượng này: "Hay người dẫn đầu đột nhiên bỏ chạy?"
Dù sao bọn họ cũng chỉ đặt tay lên vai của người phía trước, chỉ cần người phía trước đi nhanh hơn một chút là có thể dễ dàng thoát khỏi người phía sau.
Nam sinh hoảng sợ mà lắc đầu: "Không thể nào! Tôi nắm vai với cả quần áo của anh ta mà. Tôi nhớ rất rõ. Bởi vì tôi lo mấy kiểu tình huống kiểu này sẽ xảy ra nên giữ chặt lắm. Nhưng chỉ giây tiếp theo thôi, tay tôi trống rỗng rồi."
Nói xong, cậu ta còn dơ hai tay ra, lòng bàn tay hướng lên. Tình huống vừa rồi cũng giống như vậy, hai tay rỗng tuếch.
Dù cậu ta miêu tả thực sự rất khủng khiếp nhưng lại không mấy ai có thể đồng cảm với cậu ta. Mặc cậu ta đã nói rõ ràng như vậy mà vẫn có người kiên quyết cho rằng: "Chắc cậu giữ không chặt thôi."
Nam sinh trở nên sốt ruột, nhưng những người khác lại không muốn nhiều lời với cậu ta, bắt đầu đi loanh quanh trong phòng.
"Hiện tại tình huống là như thế nào?"
"Phải rời khỏi đây sao?"
Có người kéo thử cánh cửa sắt, cánh cửa sắt cũng chẳng gọi là củng cố lắm, trong lúc đẩy kéo còn phát ra tiếng lạch cạch: "Bỏ đi, tôi cảm thấy có gì đó sai sai, tôi không chơi nữa đâu."
Trong phòng không có cửa sổ, chỉ có mỗi cánh cửa này, nam sinh thở phì phò đi tới trước cửa, rống to với cánh cửa: "Tôi không muốn chơi nữa, mau thả tôi ra!"
Không ai trả lời.
Mọi người đều dừng động tác nhìn về phía nam sinh, cả Phác Thành Huấn và Kim Thiện Vũ cũng nhìn về phía cậu ta.
Nam sinh lại hét lên: "Này! Có ai không? Nghe thấy tôi nói gì không? Tôi nói tôi không muốn chơi nữa, mau mở cửa ra!"
Không ai trả lời.
Nam sinh co rúm lại một chút, nhưng đúng lúc này cũng có một nữ sinh lên tiếng.
Kim Thiện Vũ nhận ra cô gái này, là người lúc nãy gửi tin nhắn WeChat cho bạn bè.
Nữ sinh cũng nói: "Tôi không chơi nữa, tôi còn việc khác phải làm, không cần hoàn tiền lại đâu mà."
Có đồng đội ở chung tiền tuyến, nam sinh lấy hết dũng khí đá mạnh vào cánh cửa sắt: "Đm, đã nói đéo chơi rồi, bọn tao không cần hoàn tiền, mau mở cửa ra."
Vẫn không ai trả lời.
Nam sinh đột nhiên tức giận, lại hung hăng dùng sức đạp mạnh vào cửa mấy cái: "Tao đã bảo là..."
Rầm–
Cửa bị nam sinh đá văng, có lẽ bản thân cậu ta cũng không ngờ rằng mình lại đá văng được cánh cửa. Nam sinh sững sờ vài giây.
Kim Thiện Vũ lập tức nhìn ra ngoài cửa, trong mắt những người khác, bên ngoài cửa tối đen như mực. Nhưng Kim Thiện Vũ nhìn thấy trong đó có người đang đi ra.
Cậu còn chưa kịp nói cho Phác Thành Huấn thì đã có tiếng bước chân vang lên.
Nam sinh vẫn còn đang do dự không biết có nên cứ vậy xông ra không thì đã bị người bên ngoài hung hăng đạp một cái, nam sinh bị một cước ngã xuống đất, trên mặt lập tức chảy máu.
Ngay sau đó, 8 người đàn ông đầu trọc có vóc dáng to khoẻ xông vào. 8 người này khắp mình đều có hình xăm, trên tay còn cầm roi xương làm bằng inox.
Người chơi ở đây nhìn thấy đều hoảng sợ, trông mấy tên đàn ông vừa tiến vào không hề giống người tốt chút nào.
Có điều, vì mọi người vẫn cho rằng đây là một trò chơi mật thất, nên chỉ nghĩ những người này là NPC của trò chơi thôi, từ đó giảm bớt nỗi hoảng sợ ban đầu.
Dù vậy, mọi người vẫn bất mãn.
Bọn họ đến là để chơi trò chơi, bọn họ là khách hàng, muốn tiếp tục chơi hay không là quyền của bọn họ, nhưng bây giờ lại có khách bị đánh rồi.
"Dựa vào đâu mà đánh người?"
"Đệt, hoàn tiền đi, đếch chơi nữa."
Kim Thiện Vũ cong ngón tay, quá rõ ràng, bọn họ vẫn chưa ý thức được rằng bọn họ đã sang một thế giới khác.
Nhưng cậu cũng không có cách nào làm cho bọn họ hiểu được. Giống như tân sinh viên bị Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên lựa chọn, nếu không tận mắt chứng kiến có người tử vong, bằng không thì không chẳng tin vào một ngôi trường có quỷ.
Những lời chỉ trích trong phòng vẫn vang lên liên tục, nhưng mấy người vừa tiến vào kia không hề có ý định để cho bọn họ tiếp tục. Cây roi sắt trong tay chính là vũ khí để khiến bọn họ im lặng.
8 người 8 cái roi xương, quất điên cuồng vào những người trong phòng.
Tiếng hét chói tai vang vọng trong căn phòng, nhưng hét càng lớn thì những kẻ đó càng tàn nhẫn hơn. Những nơi bị roi quất vào còn có thể nghe được cả âm thanh xương cốt vỡ vụn. Chỉ cần một roi quất vào là làn da lập tức chuyển sang màu tím sẫm, không có máu, nhưng lại cảm thấy máu như thẩm thấu vào da.
Học viện Tu Thân đảm bảo với phụ huynh rằng, phương pháp thay đổi đứa trẻ, hoàn toàn không phải phương pháp bạo lực về thể xác.
Nhưng bây giờ xem ra, lời bảo đảm của học viện không đáng giá một chữ.
Kim Thiện Vũ bị Phác Thành Huấn gắt gao ôm trong ngực bảo vệ. Cậu được bao bọc như thế còn bị dính vài roi đau đến ứa nước mắt, chứ đừng nói đến Phác Thành Huấn đang dùng cả thân ra sức che chắn cho cậu. Chỉ cần thấy cậu bị roi quất trúng chỗ nào, hắn liền nghiêng mình về chỗ đó hơn.
Những nơi bị đánh đau đến xương cốt nát vụn.
"Đàn anh!" Kim Thiện Vũ đau lòng muốn lao ra khỏi ngực Phác Thành Huấn, lại bị hắn ôm chặt trở về.
"Đừng nhúc nhích." Phác Thành Huấn nghiến răng nghiến lợi, mỗi một chữ đều đau đến phát run: "Yên tâm, đàn anh không đau."
Kim Thiện Vũ cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹn.
Những cú quất liên hoàn rất nhanh đã khiến cho 28 con người trong phòng nhận ra, càng la hét thì càng bị đánh thảm hơn. Họ không dám kêu đau nữa, cũng không phản kháng khi bị roi quất vào.
Nghe thấy tiếng roi giảm dần, đến khi không còn nữa, Phác Thành Huấn mới buông Kim Thiện Vũ ra.
Vừa rồi trong phòng hỗn loạn nên không ai thấy Phác Thành Huấn bảo vệ Kim Thiện Vũ. Chứ nếu bị phát hiện, rất có thể Kim Thiện Vũ sẽ bị kéo ra ngoài chịu đòn một mình.
"Không sao." Phác Thành Huấn nhẹ nhàng an ủi.
Hắn nhìn thấy môi Kim Thiện Vũ ứa máu, nghĩ hẳn là do Kim Thiện Vũ căng thằng nên tự cắn vào môi. Hắn vừa đưa tay lên định lau môi cho cậu, động tác rất nhanh đã thu lại.
"Tự mình lau đi."
Phác Thành Huấn hận mình không thể giúp Kim Thiện Vũ lau đi vết thương. Thứ nhất, tay hắn vừa bị roi quất đến trầm trọng, tạm thời không thể cử động được nữa. Thứ hai, căn phòng đã trở nên tĩnh lặng, bất kỳ hành động nào hắn làm ra đều có thể dẫn đến một trận đòn nữa.
Bản thân Kim Thiện Vũ cũng rất rõ, cậu dùng mu bàn tay lau đi vết máu trên môi, mu bàn tay lập tức xuất hiện một màu đỏ thẫm. Nhưng cậu biết, nó chẳng thấm tháp gì so với những mảng tím đen sưng tấy trên người Phác Thành Huấn lúc này.
Kim Thiện Vũ luôn mang đến cảm giác ôn hoà, mọi người đều nghĩ cậu không phải kiểu người để bụng. Đúng là cậu rất hiếm khi ôm hận, nhưng nếu đã ghi thù thì sẽ không bao giờ quên, cũng sẽ trả lại món nợ đó.
Hôm nay, vào thời khắc này, đáy lòng cậu đã ghi nhớ rất kĩ.
Trong phòng yên tĩnh, Kim Thiện Vũ không dám nói chuyện với Phác Thành Huấn. Trước đó hắn bảo vệ cậu trong lòng ngực, che khuất phần lớn tầm mắt của cậu, lúc này Kim Thiện Vũ mới nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.
8 gã đàn ông đầu trọc đã bước vào phòng, bọn họ cởi trần, trên tay rậm rạp những hình xăm khiến người ta sợ hãi. Chiếc roi cầm trong tay quật ngã những người trong phòng xuống đất, biểu cảm không thèm che giấu ác ý, ánh mắt như đang nhìn một đám gia súc không hề có sức phản kháng lại.
"Dậy, đứng lên! Nam nữ xếp thành hai hàng!"
Gã thủ lĩnh đầu trọc có hình xăm một con rồng đen xoay tròn trên người. Đầu rồng há to miệng, theo gã nói chuyện, trông đầu rồng tựa như giây tiếp theo cũng có thể phun ra chữ.
Mọi người chưa ai nhìn thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, không rõ điều này thực hiện là để mang lại cho họ trải nghiệm nhập vai tốt hơn, hay là do đã xảy ra một sự cố nào khác.
Điều duy nhất mà mọi người rõ ràng là những kẻ đó sẽ đánh người thực sự, trên người họ lúc này chằng chịt những vết thương, nên lúc này bọn họ chỉ có thể làm theo những gì gã đầu trọc nói.
Lúc đầu mọi người còn giúp nhau đứng lên, con trai hỗ trợ con gái, nhưng ngay sau đó roi lại được quất ra.
Lề mề cũng bị đánh.
Cảm giác bị roi quất lên người như thế nào ai nấy cũng đều nếm trải qua, bây giờ bản thân còn chưa lo nổi, huống gì nói tới việc đi giúp kẻ yếu.
Kim Thiện Vũ biết Phác Thành Huấn bị thương nặng, liền đi tới kéo Phác Thành Huấn đứng dậy.
Cho dù Phác Thành Huấn không cho cậu kéo, cậu cũng sẽ kéo.
Kim Thiện Vũ thấp giọng nói: "Chần chừ nữa sẽ bị đánh đó."
Thấy Phác Thành Huấn không cự tuyệt, Kim Thiện Vũ vội vàng đưa tay đỡ Phác Thành Huấn đứng dậy.
Đúng lúc cậu chuẩn bị đi đến chỗ nam sinh trong đoàn thì đột nhiên một tiếng 'chát' vang lên, lực lớn đến nỗi chiếc roi có thể đánh tan không khí ẩm ướt trong đây.
Chiếc roi sượt qua ngay trước mắt Kim Thiện Vũ, đuôi roi suýt chút nữa đập vào sống mũi cậu.
Cậu còn chưa kịp lùi lại để tránh đòn roi này thì chợt nghe thấy một tiếng rên yếu ớt vang lên.
Mọi người nhìn theo tiếng động, ngọn roi không đánh vào Kim Thiện Vũ mà là đánh vào nam sinh đang nằm trên mặt đất. Nam sinh này chính là người đá văng cửa, cũng là người đầu tiên yêu cầu bỏ chơi nhưng lại bị 8 gã đàn ông to lớn này một chân đá ngã.
Dáng người nam sinh gầy yếu, lúc bị đá ra xa, Kim Thiện Vũ dường như còn nghe thấy được tiếng xương cốt của cậu ta vỡ thành từng mảnh.
Sau đó, cậu ta lại bị tấn công dồn dập bằng roi nữa, bây giờ mà đứng lên nổi mới là lạ.
Tuy nhiên, 8 gã đàn ông cường tráng kia chẳng thèm quan tâm điều đó. Nam sinh không đứng lên, bọn chúng liền lớn tiếng trách cứ, vẫn không đứng dậy nữa thì trực tiếp dùng roi xương trong tay đánh.
Xung quanh, 27 người trơ mắt nhìn roi xương quật xuống, đánh vào đầu nam sinh nằm trên mặt đất.
Nam sinh kêu lên một tiếng đau đớn yếu ớt rồi dừng hẳn. Thế nhưng bọn chúng cũng chẳng thèm để ý, còn dùng chân đá vào người cậu ta: "Đừng giả chết, dậy!"
"Hình như cậu ta thực sự..."
Có người nhịn không được mà mở miệng, nhưng lại bị trừng mắt.
"Giả chết à?"
Bọn chúng còn chẳng thèm hoảng sợ, thậm chí còn hung hăng hơn. Như muốn giết gà doạ khỉ, 8 gã đàn ông lần này không chỉ dùng roi đánh mà còn dùng chân hung hăng dẫm đạp lên đầu nam sinh.
Chẳng bao lâu, lấy nam sinh nằm trên mặt đất làm trung tâm, diện tích vũng máu dần dần tăng lớn.
Tiếng hét chói tai một lần nữa vang lên trong phòng.
"Kêu cái gì?" Lập tức có người tới ngăn lại tiếng hét chói tai kia.
Kim Thiện Vũ trầm mặc nhìn nam sinh trên mặt đất. Cậu đã từng tiến vào không ít Thế giới Quy tắt, cũng không phải không biết việc NPC giết chết người tham gia, nhưng đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến toàn bộ quá trình người tham gia bị NPC bạo lực.
Nam sinh sớm đã không còn nhúc nhích trên mặt đất, ngay cả một tiếng kêu đau cũng không kêu nổi, giương đôi mắt mất hồn mà nhìn về hư không.
Người tham gia bị NPC giết chết đều sẽ nở nụ cười quái dị với cậu.
Lúc này đây thì lại không như vậy. Nam sinh này không nhếch môi cười dữ tợn với Kim Thiện Vũ.
Vì vậy nên Kim Thiện Vũ không xác định được nam sinh này còn sống hay không, nhưng cậu không thể đưa tay ra dò xét hơi thở của nam sinh, bằng không, người bị đánh sẽ biến thành cậu.
Hiện tại vẫn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra trong thế giới của con quái vật này, Kim Thiện Vũ chỉ có thể bất lực nhìn diện tích vũng máu ngày càng lớn dần, chậm rãi chảy xuôi đến chân những người khác trong phòng.
Cậu cúi đầu nhìn vết máu ở đế giày, màng nhĩ đột nhiên 'ong' lên một tiếng, tựa như tiếng ù tai dai dẳng liên tục, tiếng la hét xung quanh chợt im bặt, tất cả những gì tầm mắt có thể nhìn thấy chỉ là một màu đỏ tươi của máu...
Cậu còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra với mình, tiếng ù tai và màu đỏ tươi trong tầm mắt đột nhiên biến mất không chút dấu vết, chỉ còn sót lại một mảnh yên tĩnh quỷ dị.
Đôi mắt cậu dường như bị thứ gì đó che lại. Kim Thiện Vũ đưa tay toan tháo chúng, sờ vào là bịt mắt.
Cậu sửng sốt một lúc, sau đó tháo bịt mắt ra rồi ngẩng đầu.
Vừa vặn nhìn thấy Phác Thành Huấn cũng đang tháo bịt mắt, giống như cậu, trên mặt Phác Thành Huấn cũng lộ ra vẻ hoang mang khó hiểu.
Không chỉ Phác Thành Huấn, những người khác đều đang có động tác tháo bịt mắt.
Ánh mắt cậu quét qua từng người một, cuối cùng rơi xuống người Phác Thành Huấn, nỗi hoang mang trong lòng Kim Thiện Vũ chợt phóng đại.
Tất cả bọn họ vẫn ở trong căn phòng đó, nhưng số người trong phòng không còn là 28 nữa, mà chỉ còn 27. Người thiếu vắng là nam sinh vừa rồi ngã xuống đất đổ máu.
Kim Thiện Vũ chú ý tới những người trong phòng, bao gồm cả Phác Thành Huấn, vết thương do roi xương gây ra đã biến mất hoàn toàn.
Tình huống mơ hồ, Kim Thiện Vũ lui lại một bước, tạo khoảng cách với Phác Thành Huấn.
Cậu nhất thời không chắc 26 người ở cùng phòng với cậu có phải là con người hay không.
Sự yên tĩnh quỷ dị kéo dài không lâu, rất nhanh lại có âm thanh vang lên.
"Sao... sao lại thế này?"
"Không phải vừa rồi đang xếp hàng sao?"
"Nam sinh kia đâu rồi?"
Trên mặt mọi người đều tràn đầy kinh ngạc bất an nhìn nhau.
Lúc này, tất cả nghi vấn bọn họ đặt ra đều giống nhau, nhưng không ai có thể cho bọn họ một lời giải đáp.
Vì thế, sự im lặng quỷ dị một lần nữa tiếp diễn. Trong lúc trầm mặc, có người nhìn về phía cánh cửa sắt của căn phòng.
Cửa sắt lại đóng.
Kim Thiện Vũ cũng nhìn về phía cửa sắt, dấu chân do nam sinh đá vào cánh cửa trước đó để lại cũng đã biến mất, chỉ còn lại toàn thân rỉ sét do ẩm mốc gây ra.
Có lẽ do nam sinh để lại bóng ma tâm lý cho mọi người, không ai dám đến gần cánh cửa sắt nữa.
Nhưng bầu không khí quỷ dị trong căn phòng thực sự khiến người ta hô hấp khó khăn, dẫn đến việc một vài người trong số họ bất chấp áp lực mà tiến lại gần cánh cửa.
Là nữ sinh mà lúc trước hô to hoàn tiền với nam sinh kia. Cô cẩn thận chạm vào ổ khóa cửa sắt.
'Cạch' một tiếng, cánh cửa sắt mở ra.
Cô gái bị âm thanh của tiếng cửa sắt doạ sợ lùi lại về phía đám người. Những người khác chăm chú quan sát cánh cửa sắt từ từ mở ra.
Bên ngoài cửa sắt tối đen như mực, đây là điều mà mọi người đều nhìn thấy.
Kim Thiện Vũ thì nhìn thấy nhiều hơn. Cậu nhìn thấy có người ở xa đi tới từ nơi tối đen ấy.
Nhưng cậu còn chưa kịp nói tình hình, trong phòng đã có người nghiến răng nghiến lợi lao ra ngoài.
Có người dẫn đầu, ngay sau đó càng có nhiều người lao ra hơn.
Suy cho cùng, đây là cánh cửa duy nhất trong phòng. Trong mắt hầu hết mọi người, cánh cửa tượng trưng cho lối thoát. Họ cho rằng chỉ cần mở cửa đi ra là thoát được khỏi đây.
"Đừng–"
Kim Thiện Vũ vừa thốt được một tiếng, một người từ bên ngoài bị ném vào, giống như nam sinh đá văng cửa bị một chân đạp vào kia, người bị ném vào liền ngã mạnh xuống đất, tức khắc đau đến cuộn tròn người lại.
Là chàng trai vừa dẫn đầu rời khỏi phòng.
Kim Thiện Vũ lập tức nhìn ra ngoài cửa, 8 gã đầu trọc cường tráng lại một lần nữa xuất hiện. Bọn chúng tóm lấy tất cả những người vừa chạy ra ngoài, thô bạo mà ném lại vào trong phòng.
Sau đó chẳng nói chẳng rằng, giơ roi xương trong tay lên mà quất xuống.
Y hệt.
8 người, 8 roi quất vào những người trong phòng.
Chạy trốn hay không chạy trốn, con gái hay con trai gì thì cũng không khác biệt. Lúc roi quất xuống, máu thẩm thấu làn da, biến thành một mảng tím đen.
Tiếng la hét, rên rỉ vang vọng trong phòng, âm thanh càng lớn thì bọn chúng lại càng tàn nhẫn hơn.
Kim Thiện Vũ lại nghe thấy tiếng roi quất vào xương, tiếng xương cốt vỡ vụn.
Phác Thành Huấn lại một lần nữa bảo vệ cậu.
Trận đòn trước đó, Kim Thiện Vũ vẫn bị dính mấy roi, cho nên lần này Phác Thành Huấn đẩy cậu vào khu vực hình tam giác do hai bức tường tạo thành, sau đó hắn áp sát người, dùng cơ thể của mình bao bọc Kim Thiện Vũ không một kẽ hở.
Kim Thiện Vũ sốt ruột, siết chặt phần áo ở ngực Phác Thành Huấn: "Đàn anh, đến lượt em..."
Phác Thành Huấn cúi người hôn lên môi Kim Thiện Vũ, đem những lời còn dang dở của cậu chặn lại bằng nụ hôn không đúng lúc nhưng thích hợp này.
Đây không phải lần đầu người tham gia bị đánh, dựa trên kinh nghiệm lần trước, bọn họ nhanh chóng bình tĩnh lại.
Vì thế, tiếng roi chậm rãi theo sự tĩnh mịch trong căn phòng mà dừng lại.
Để tránh cho 8 gã cường tráng chú ý tới người mình đang bảo vệ, Phác Thành Huấn buông Kim Thiện Vũ ra, kịp thời quay người trước khi tiếng roi dừng lại.
Kim Thiện Vũ chăm chú nhìn vết thương trên lưng Phác Thành Huấn, một lần nữa ghi hận sâu sắc mối thù này.
"Dậy, đứng lên! Nam nữ xếp thành hai hàng!"
Gã đầu trọc có hình xăm Hắc Long xoay vòng trên người lên tiếng, ngữ điệu vẫn y như đúc lần trước.
Tuy nhiên, những người khác không để ý tới điều này, bọn họ nhanh chóng đứng dậy theo sự chỉ dẫn của đầu trọc.
Kim Thiện Vũ nhìn thấy Phác Thành Huấn đi về phía hàng con trai, cậu dụi nhẹ mắt rồi cũng đi theo.
27 người, 17 nam và 10 nữ.
Gã đầu trọc đứng ở giữa hai hàng, lớn tiếng nói: "Ở đây mà không nghe lời sẽ bị phạt. Tao biết trong lòng chúng mày không phục, cho nên tao càng phải cho chúng mày biết, ở đây ai mới là lão đại."
Nói xong, gã đầu trọc quay sang 7 gã cường tráng còn lại nói: "Dẫn chúng nó đi thanh tỉnh."
Một gã cường tráng xăm Thanh Long cao giọng: "Theo tao, đừng có bị tụt lại."
Nói xong, gã Thanh Long cường tráng này dẫn hai nhóm người tham gia rời khỏi phòng.
Kim Thiện Vũ đi theo Phác Thành Huấn, sau khi rời khỏi phòng, cậu mới miễn cưỡng rời mắt khỏi lưng Phác Thành Huấn, nhìn xem hoàn cảnh xung quanh.
Cậu phải tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ánh sáng bên ngoài rất tối, nhưng lại không ảnh hưởng tới tầm mắt của Kim Thiện Vũ.
Lúc này, họ đang bước qua một hành lang. Bên trái là những cửa sổ bị phong bế bởi song sắt, khoảng cách giữa các song cực kỳ nhỏ, đến nỗi duỗi một cánh tay ra cũng là điều khó khăn. Bên phải là một căn phòng, cửa phòng treo một tấm biển đã loang lổ vết bẩn, với những chữ viết khiến người ta rùng mình: "Phòng trừng phạt", "Phòng tạm giam".
Gã Thanh Long đầu trọc dẫn bọn họ đến một căn phòng có biển "Thủy Phòng" rồi dừng lại, gã mở cửa, quay người nhìn người đi theo đằng sau: "Tự xuống hay để tao ném xuống?"
Kim Thiện Vũ nhìn vào trong Thuỷ Phòng và thấy một cái ao rộng lớn. Ao được đào rất rộng, nước trong ao đục ngầu, lờ mờ, trên mặt nước còn trôi nổi những mảnh phù du, khiến cảnh tượng trở nên u ám và đáng sợ.
Sắc mặt của người tham gia tái nhợt, nhìn thấy hồ nước thì mới hiểu ra ý gã Hắc Long đầu trọc nói "thanh tỉnh" là gì.
Nhưng 8 người này không cho những người tham gia có cơ hội chần chừ. Thanh Long đầu trọc xách mấy người ở hàng đầu ném xuống ao, những người còn lại thì một chân đá thẳng xuống.
Độ sâu của hồ nước hơn 1m8, nhiều người bị ném xuống hồ liền sặc nước chới với vì không thể chạm chân tới đáy hồ.
Thừa dịp 8 gã đầu trọc không để ý, Phác Thành Huấn xen vào, nhảy xuống hồ nước, dùng tay chống lên vách tường, bình tĩnh kéo một vài người bị sặc nước lên, giúp họ có thể hô hấp.
"Tôi... khụ khụ...cảm ơn..."
Một gã đầu trọc nghe thấy động tĩnh trong hồ nước, hung hăng nói: "Vẫn còn nói chuyện phiếm được à, vậy ở trong đấy thêm hai tiếng nữa đi."
Người dưới nước nhất thời không dám lên tiếng.
8 gã đầu trọc tiếp tục ném người xuống hồ, Kim Thiện Vũ đang định chủ động nhảy xuốngthì thấy Phác Thành Huấn đang ở trong hồ giương tay muốn đỡ cậu.
Trái tim đột nhiên đau nhói.
Cứ vậy mà trì hoãn, Kim Thiện Vũ cảm giác được một cú đá mạnh vào eo mình, không kịp phòng bị mà ngã nhào xuống hồ nước.
Nhưng cậu không bị sặc nước, Phác Thành Huấn đã rất nhanh kéo cậu lên.
"Lề mề cái gì!"
Trong nước tối đen, gã đầu trọc trên bờ không nhìn thấy được động tác dưới nước.
Phác Thành Huấn tách hai chân Kim Thiện Vũ ra, để hai chân cậu vòng qua eo mình, như vậy thì Kim Thiện Vũ sẽ không có khả năng bị chìm xuống đáy nước.
"Rầm", cửa Thủy Phòng bị Thanh Long đầu trọc đóng lại, cả phòng chìm vào một mảnh hắc ám.
Kim Thiện Vũ nghe được giọng nói của Phác Thành Huấn bên cạnh, tay hắn nhẹ nhàng xoa lên chỗ vừa bị đá trên eo cậu: "Đau không em?"
Ngâm mình trong nước lạnh của hồ, nhưng độ ấm trên bàn tay không hề giảm bớt.
Kim Thiện Vũ lắc đầu: "Không ạ..."
Kim Thiện Vũ nhẹ nhàng nói: "Đàn anh, để em xuống đi, em biết bơi."
Phác Thành Huấn không buông cậu ra: "Không biết sẽ ở đây bao lâu, như này có thể giúp em tiết kiệm một ít sức lực."
Thấy Kim Thiện Vũ không lên tiếng, Phác Thành Huấn cho rằng cậu không cam lòng, bèn giương tay xoa đầu Kim Thiện Vũ ấn vào hõm cổ hắn, để cậu dựa vào mình. Hắn cắn tai Kim Thiện Vũ: "Nhóc thiên tài, nghe lời."
Kim Thiện Vũ cũng đưa tay ra.
Cậu ôm Phác Thành Huấn, dụi nước mắt lên cổ hắn, nhỏ giọng nói: "Đàn anh ơi, đợi chúng ta rời khỏi nơi này, em có chuyện muốn nói với anh."
Phác Thành Huấn: "Được."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com