Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

n

park sunghoon đang có chút giật mình cùng đau lòng. em đứng ở đó, thân ảnh mảnh mai, đang ngẩng mặt nhìn hắn, đôi mắt nhoà lệ.

[đừng khóc em ơi, em khóc tôi đau lòng lắm...

hắn vẫn còn nhớ, khi còn bên nhau những ngày thanh xuân, em chỉ khóc hai lần. một, gặp chuyện mất đồ quan trọng. hai là ngày em tốt nghiệp.

lần này là lần thứ ba, hoặc bốn, nếu tính cả hôm chợt muốn khóc vì cơn đau đầu kéo đến.]

"kim sunoo..."

"không cần sự thương hại đấy của cậu! đi ra đi, đi ra hết đi!"

trong một chốc, hắn tiến tới ôm lấy cơ thể của em, mặc cho người nhỏ hơn đang dùng tay đánh loạn xạ trong lồng ngực mình, cứ luôn miệng nói hai từ "đi ra" mà muốn lạc cả giọng. giữ tay bị thương của em lại, hắn không dám bóp mạnh, chỉ cầm lấy cổ tay em một cách nhẹ nhàng.

hắn sợ em đau.

"ừm, thứ nhất, tôi hơn tuổi em đấy. thứ hai, em đừng làm như thế nữa, tay đã bị thương như vậy rồi còn đánh nữa, vết thương sẽ không được lành nhanh đâu."

bộ dạng ôn nhu này, chẳng có lẽ là em bị sảng rồi đi? nhưng lại nghĩ đến cảnh người ta sáng nay mới làm gì đó với jungwon, em lại khó chịu nữa rồi: bực mình nên lại đánh.

"ái! em làm gì mà cứ đánh tôi vậy?"

"còn hỏi à? đi ra xem nào con cánh cụt ngố này!"

hắn phì cười, sao con người này càng lúc càng đáng yêu vậy, biết hắn muốn nựng em nãy giờ lắm rồi không? nhưng mà cáo con đang xù lông lên thì dỗ dành trước đã rồi tính tiếp. khoan, cơ mà... có gì đó hơi sai thì phải?

"em mới gọi tôi bằng cái gì đấy?"

"cánh cụt ngố."

ơ? gì vậy cà? hắn khá khó hiểu, hắn đâu phải con cánh cụt ngơ ngác ở chỗ băng giá đâu chứ. nhưng em đặt thì hắn vẫn vui vẻ chấp nhận thôi.

"ừ, còn em là đồ con cáo xấu tính, nãy giờ chỉ biết đánh tôi thôi. ngoan, giờ về phòng giáo viên, tôi băng cho em xong rồi em muốn nói tôi là gì cũng được."

vậy mà kim sunoo cũng vẫn ngoan ngoãn để người đó kéo tay mình đi, mặc dù khi ra đến căn phòng đó, em chẳng biết bản thân mình sẽ làm gì nữa.

...

"xoè tay ra nào."

sunghoon khẽ khàng dùng thuốc mỡ bôi lên những vết thương cả lớn cả nhỏ kia, em giật mình nhăn mặt một cái, run rẩy kêu lên một tiếng "a" bất ngờ dù dùng bàn tay còn lại che miệng mình đi. nhưng vẫn là để hắn làm, vì hắn cũng chẳng có ý định hại em gì cả. chính hắn còn run rẩy hơn cả em cơ mà. tiếp đến, hắn dùng băng gạc tỉ mỉ băng bó cho em, đẹp đến bất ngờ. và rồi cũng dặn em nhiều thứ lắm, rằng là không được để nhiễm trùng, mỗi ngày thay băng một lần.

"nhưng sao anh lại làm thế? kệ tôi chứ, anh có jungwon rồi mà..."

giọng sunoo càng lúc càng nhỏ đi cho ai kia không nghe được mấy từ cuối, nhưng trễ quá, người ta nghe hết rồi còn đâu, còn phì cười xoa đầu em nữa.

"em ghen hả?"

hình như chọc trúng chỗ cần nói rồi, em cứ lắp bắp, tai cứ dần ửng đỏ lên một vùng, kèm theo cái nhìn lảng tránh trông đáng yêu.

"ai... ai thèm ghen chứ... "

"thế không ghen mà lại đi giận dỗi từ sớm hôm nay rồi à?"

nhưng phản ứng của em thì đúng y như những gì nhóc con jungwon nói đấy: vừa đanh đá vừa đáng yêu.

em đỏ mặt, hình như cái này gọi là... quê phải không? xấu hổ quá, đã đỏ mặt lên thật rồi sao? chẳng biết chỗ nào để chui cho đỡ ngượng; nhưng em cũng thấy có lỗi với hắn quá, tự dưng đánh người xong còn hại người ta lo cho mình nữa...

"xin lỗi..."

"em nói gì cơ?"

park sunghoon cố tình chọc con người đang ngượng ngùng kia, ai bảo em không dễ thương thì hắn sẽ chạy ra đấm cho một phát.

"tôi bảo tôi xin lỗi anh."

"gọi tôi bằng tên đi rồi tha cho."

chọc tức nhau đấy à cái tên hâm dở họ park này?

"mơ đi!"

...

bầu trời sẩm tối thật rồi, hai người cứ giữ mãi cái bầu không khí này... cho đến lúc bác bảo vệ phải chạy vào mắng hai con người này một trận hoa lá tơi bời, rồi đuổi đi không thương tiếc. ai bảo ở trong đó quá lâu khiến bác không khoá cửa phòng để đi về nhà cùng với vợ con đúng giờ được. em cũng hơi lo, vì giờ em đi về nhà là sẽ bị anh jaeyoon sạc cho một trận vì cái tội đi về không đúng giờ giấc mất.

lại một lần nữa, kim sunoo chẳng biết phải xử lý thế nào cho phải, theo thói quen khi em đang gặp điều khó giải quyết, em cứ cắn môi của mình mãi thôi.

"em có phiền nếu tôi lại nhờ nhà em qua một hôm nữa không?"

"... phiền."

có lẽ đây là câu trả lời nhanh gọn nhất mà sunghoon nghe được từ chính miệng nhỏ xinh mà kim sunoo nói. dù biết rằng em khá phũ phàng, thế nhưng em đáng yêu chết đi được, hắn thề đấy. cái tay không yên phận cũng phải nhéo cái má bánh bao của em rồi mới buông ra cho người ta về nhà.

<bạn có n-1 tin nhắn chờ từ yang jungwon.>

<bạn đã nhỡ n+1 cuộc gọi từ số máy xx—không xác định.>

"ồ, vậy sao? bày đặt không nghe máy luôn nhỉ? em có trốn đằng trời mới thoát, cáo nhỏ ạ!"

một người cao lớn dựa vào tường, cái lạnh này với gã chẳng là thứ gì cả, chỉ là gã nhớ một bóng hình bé xinh với cái đầu nhuộm hồng đào; vẫn luôn tíu tít vây quanh. và đó là chuyện của những ngày xưa cũ.

khẽ rít một hơi thuốc, nhìn vào kakao talk trên màn hình, gã lặng lẽ nhếch mép.

kim sunoo, em chết chắc rồi, khỏi phải trốn.

__

em có cảm giác không lành trong ngày hôm nay. chẳng hiểu vì sao mà lại giật giật đuôi mắt trái, lại còn thứ ba nữa, xui thì xui vừa thôi chứ xui quá ai mà liệu được? sẽ ổn thôi— em tự nhủ với lòng là như thế.

tay em vẫn chưa lành vết thương cho lắm nên vẫn phải băng, và cũng đã qua sự cố kia sau một hai tuần gì rồi. hắn vẫn làm việc của hắn, em vẫn làm việc của mình. chỉ là gặp nhau xã giao một câu chào, ra về chào nhau một câu, không hơn không kém.

hôm nay cũng vẫn là một ngày bình thường, em cùng với cái tay bị thương của mình nhanh chóng xếp đồ đạc đi về nhà.

tung tăng chuẩn bị dắt xe ra về, chưa gì đã thấy hơi xám xịt nơi cảm xúc rồi đây. chẳng phải vì em quen tên này đâu, mà là rất nhiều lần, bởi lẽ gã đã có vài lần chọc phá, làm phiền đến em rồi. em bảo em chẳng quen biết gì, nhưng tên điên này cứ đinh ninh rằng em trước kia là người yêu gã.

"tteonu, nhớ tôi không?"

"anh là... hyun ki?"

"chà, bảo không nhớ ra nhưng em vẫn nhớ tên tôi, chắc là em đang nhớ tới tôi nhỉ?"

.\

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com