t
em có dự cảm chẳng lành khi chỉ vừa chớm dậy trong vòng tay ấm áp của park sunghoon. chẳng biết rằng dự tính của bản thân là đúng hay sai, chỉ là những khi lại thấy lo lắng cũng như tay đổ mồ hôi như bị phong thấp.
"ngủ thêm chút đi, đêm qua em đã thức rất khuya cùng anh cơ mà sunoo."
nhận thấy nét lo lắng trên gương mặt bé nhỏ của em, hắn cũng biết là có điều gì sắp đến thật rồi. chỉ khẽ đan tay mình vào tay em, mặc cho em giãy nảy cùng bước xuống giường bệnh.
hắn tin vào trực giác của cục bông trước mặt.
"thả lỏng ra nào, sẽ không sao đâu em."
"nhưng..."
tiếng gõ cửa truyền từ bên ngoài cửa phòng bệnh, em bối rối rõ khi đã nhìn thấy bóng anh họ của mình đi cùng với người phụ nữ nào đó đằng sau.
chẳng chần chờ mở ra, bà cô già kia-dưới góc nhìn ngoại hình của kim sunoo là thế-lại nhảy bổ đến. không nhanh chẳng chậm dùng lực tay tác động lên gò má trắng ngần cùng mềm mịn của em, dưới ánh nhìn bất ngờ của sunghoon và anh họ của con người đang chẳng thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"tổ sư bố con nhà mày, sao suốt ngày mày bám lấy con trai tao thế hả, cái thằng mồ côi này?"
một cảm giác lan đến đại não, nơi cảm nhận được vị đau từ chỗ tát trên gương mặt kiều diễm kia, em hơi loạng choạng lùi về đằng sau. vô tình không chú ý mà đập đầu vào vách tường cách đó một bước chân. tay run rẩy đưa lên ôm lấy bên má vừa bị đau nhức, em vẫn chưa hiểu điều gì xảy ra trước mắt.
"hồi trước tao đã nói là mày không được phép đến gần sunghoon cơ mà? cái loại ẻo lả như mày chỉ có là mấy đứa bán thân thôi chứ chắc chả tốt lành gì! nói, muốn bao nhiêu tiền, tao đây trả!"
"mẹ vừa phải thôi!"
người phụ nữ gào lên chửi, vừa chửi vừa chuẩn bị cầm chiếc túi xách chọi lấy chọi để con người lơ ngơ kia. vừa hay, hắn cũng nói lớn, em cũng chẳng vừa, chỉ vừa sau cú tát kia đã cầm lấy tay người mẹ quý hoá của hắn mà bẻ ngược về.
"thằng này hiền nhưng chẳng ngu để bà bắt nạt nhé. tôi có nghề có ngỗng đàng hoàng chứ chẳng phải là loại này loại kia của bà, bà lên mặt được với ai? còn nữa, tôi có bố mẹ đàng hoàng, bà nói đứa nào mồ côi cơ? từ bụng ta suy bụng người à?"
"thằng điên này, mày có bỏ ngay cái tay dơ bẩn ra khỏi người tao không?"
lần này bà ta ăn trọn một cú tát, chẳng phải từ hắn hay em, mà là sim jaeyoon đã chẳng kiêng nể bất cứ thứ gì nữa, kể cả lòng tự trọng và sự nhẫn nại từ nãy đến giờ.
anh không cho phép ai được đánh đứa em của anh. vốn dĩ nhỏ đến lớn anh đã dõi theo kim sunoo, em luôn bị người khác ngứa mắt mà đánh oan; nhưng chẳng chống cự gì nhiều.
"mày..."
chẳng nói chẳng rằng, họ sim kéo họ kim đi ra ngoài. mặc cho họ park bất lực nhìn mẹ mình vừa mới làm một thứ khó có thể chấp nhận được. hắn hận chẳng rút được những thiết bị công kềnh kia đang truyền nước biển vào cơ thể của mình. để rồi...
"con chẳng muốn nhìn lấy mẹ nữa sao hả con yêu? mẹ đuổi chúng đi rồi, chẳng ai làm gì con được nữa."
đơn giản là vì thế giới của bà ta chỉ thu nhỏ lại vừa bằng con người to xác tên park sunghoon này, vẫn luôn là thế. còn hắn lại chẳng muốn nhìn lấy mẹ mình một chút, chỉ là hắn cảm thấy có lỗi với em vô cùng tận.
chắc hẳn em phải đau lắm, vì ban nãy hắn còn thấy em run rẩy cơ mà.
"con không muốn nhìn thấy mẹ ngay lúc này. nếu mẹ cứ bắt con về với cái hôn nhân chết tiệt mà mẹ sắp xếp cho con thì mời. mẹ cứ việc mặc đồ chú rể vào và làm cái mộc ở phòng tư pháp, tốt thôi."
bà ta lại giơ tay lên chuẩn bị đánh cả hắn thì sunghoon đã kịp ngăn lại, đôi mắt tỏ rõ sự thất vọng.
"mẹ lúc nào cũng thế, chỉ biết đánh người, bảo làm sao em gái cùng con chẳng muốn gần mẹ chút nào."
hắn tuyệt nhiên chẳng muốn nói gì nữa, vốn mẹ hắn chẳng bao giờ nghe lấy lời con trai nói cơ mà. đến việc hắn ngày đó cầu xin bà đừng làm hại đến kim sunoo, bà cũng chẳng lọt lấy một lời vào tai.
"mẹ... con à, mẹ có điều muốn nói. tình mẫu tử bao lâu nay chẳng lẽ con không quý trọng sao?"
hắn biết rõ mẹ hắn đang cần gì. chẳng phải mỗi ép buộc về gả cho con nhà gia thế; mà còn là cho bà ta xin ít tiền để về đánh bạc chơi lô đề.
từ khi bà hại khiến cho kim sunoo suýt chết trên giường bệnh nhưng lại tự tay cướp đi mạng sống của gia đình em, người đàn bà đó như thể hoá điên. bà lao đầu vào những trò chơi cá độ, lô đề, ước mong giàu nhanh; sở dĩ là vì bố hắn đã lừa bà bấy lâu. ông cuỗm đi tất cả số tiền chỉ để tiêu hoang vào thú vui của riêng mình.
và cũng vô tình hại chết gia đình em. tất nhiên, người lớn thì lúc nào cũng nghĩ rằng chẳng phải lỗi của bản thân, luôn tự cho là mình đúng, chẳng sai lệch gì.
park sunghoon chẳng muốn nghĩ gì nữa, hắn tự tay ngắt thiết bị truyền dịch, chỉ cầm theo cây truyền nước biển rồi bước xuống giường bệnh. mặc cho người mẹ ngăn cản cùng ỉ ôi năn nỉ, hắn vẫn cương quyết sẽ đi tìm bé mặt trời của hắn.
hắn muốn nói rõ một vài chuyện.
___
"em có sao không sunoo? có cảm thấy đau lắm không vậy hả?"
"chỉ là muỗi thôi, không sao ạ."
em khẽ xua tay, trên gương mặt cố nặn ra một nụ cười, dù toả sáng nhưng vẫn thấy thương do năm dấu ngón tay vẫn hằn lên gương mặt có chút bầu bĩnh.
"có thật là không sao chứ hả?"
tính em jaeyoon quá hiểu, em luôn giấu nhẹm cùng ôm lấy những vết thương trong lòng. điều đó càng khiến cho người trước mặt cảm thấy càng xót xa hơn nữa, thằng bé muốn khóc đến nơi rồi.
"em ổn mà, không sao thật."
thở hắt ra một hơi, họ sim chẳng biết phải nói gì với em nữa. bỗng dưng sau một lúc yên lặng, những từ ngữ phát ra từ đôi môi nhỏ của em khiến anh giật mình.
"anh, em nhớ ra rồi."
em nhớ lấy những lần tay trong tay yêu đương cùng sunghoon, vụng về tập thương lấy một người. hắn đã nói với em rằng hắn thương em lắm, và hứa sẽ chẳng bỏ rơi em.
nhớ những lần đêm thâu trốn đi phượt trên con xe mô tô cùng hắn, chạy trên đường cao tốc mà ôm ghì lấy tấm lưng rộng lớn kia. hay đến khi sinh nhật hắn mà trao lấy em một nụ hôn ngay đầu môi; vị ngọt ngào cùng những lời ngon ngọt khiến em như cuồng say trong giấc mộng này.
sai lầm lớn nhất của kim sunoo chính là quá tin tưởng vào một điều chẳng đáng tin một chút nào.
"em... em đã nhớ được bao nhiêu rồi?"
chẳng tin vào đôi mắt mình, jaeyoon thật sự muốn xác nhận lại những gì anh vừa nghe.
"có một chút... thuở ban đầu."
ọt.
bụng ơi mày kêu nhầm lúc rồi.
cả hai đều phì cười, tiện đang ở dưới căn tin bệnh viện nên gọi hai tô cháo thịt bằm. và rồi vẫn vui vẻ trò chuyện cùng nhau, dù cho ở đó có con người không nỡ đến phá đám.
park sunghoon nhìn lấy dáng vẻ vừa buồn cười vừa đáng yêu của em, khiến hắn chẳng giữ lấy được gương mặt lạnh tanh được nữa mà bật cười. bên cạnh đó, hắn cũng đang tham lam muốn nhào đến em, ôm chặt lấy dáng hình bé nhỏ kia; dù cho đôi chân hắn đang có chút run rẩy của việc chưa hoàn toàn lấy lại cân bằng.
và nói xin lỗi em, thương yêu em thật nhiều.
...
"cái gì cơ? lại là mẹ anh sunghoon đến gây sự nữa sao?"
yang jungwon mất bình tĩnh hét lên khiến park jongseong bên cạnh cũng phải né xa ra một chút. nơi đây là bệnh viện mà em ơi, có phải phòng thí nghiệm vật lý đâu mà em lại hét to thế...
"ừm, tiếc là sim jaeyoon cùng park sunghoon xử lý pha đó hơi tệ."
jongseong gật đầu đồng tình, nhưng khi thấy cảnh trước mặt thì lại chẳng nỡ cùng bé cừu vườn mắng nữa.
nơi họ đang đứng là sau bệnh viện, rặng xa là một bãi cỏ non xanh rờn trong khu vườn đầy hoa anh đào đang đua nhau nở. dưới tán cây, từng chiếc hoa rơi với vận tốc năm xăng một giây như một tiểu thuyết đã từng mô tả; có hai con người dựa vào nhau cùng gió nhẹ lay.
hoa nở rồi, ta yên bình như thế, cùng nhau.
.\
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com