12 - Làm rồi (H)
Kim Thiện Vũ thẹn thùng đỏ mặt, nói cũng không nói nên lời, đầu óc nóng bừng đến mức sắp nổ mạnh.
Phác Thành Huấn lại hôn lên khóe miệng Kim Thiện Vũ, cười khẽ một tiếng: "Làm sao vậy?"
"Nếu... Tớ nói không muốn thì sao?"
Kim Thiện Vũ bị lời thổ lộ thẳng thắn này làm bối rối, Phác Thành Huấn vuốt ve khóe mắt Kim Thiện Vũ một chút, vuốt đến mức đỏ mắt, cả khuôn mặt cũng ửng hồng theo.
"Vậy để lần sau."
Kim Thiện Vũ không đáp, tay chạm lên mặt Phác Thành Huấn: "Mặt cậu nóng quá đi."
Phác Thành Huấn hôn mu bàn tay cậu: "Ừm, hormone tuyến thượng thận đang phân bố đó."
"Vậy nếu lần sau tớ vẫn từ chối thì sao?"
"Vậy chờ lần sau nữa."
Kim Thiện Vũ rõ ràng thấy biểu cảm Phác Thành Huấn đang cuống cuồng nhưng miệng còn nói chờ lần sau, cậu vui đến mức nở hoa.
Tưởng tượng đến chuyện – hóa ra Phác Thành Huấn, người tưởng chừng luôn thành thạo, cũng sẽ biến thành người mang đầy dục vọng đến thế.
Phác Thành Huấn hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại những ham muốn ào ạt trong người, anh hờ hững hỏi: "Nhưng có thể nói lý do từ chối cho tớ không?"
Kim Thiện Vũ cọ lên mặt Phác Thành Huấn: "Tớ nói thì cậu không được cười tớ."
Phác Thành Huấn bế cậu lên giường, nằm bên cạnh Kim Thiện Vũ: "Ừm, tớ sẽ không cười."
Kim Thiện Vũ nằm thẳng lại: "Thật ra tớ cảm thấy lên giường thì tình cảm phải rất đậm sâu ấy. Tuy rằng thời này khác ngày xưa rồi, mọi người cũng cởi mở hơn. Nhưng mà vẫn sẽ có người chỉ trỏ chúng ta, cố ý hoặc vô tình xúc phạm đến mình."
"Mọi người sẽ nói trong nhà có ai đó kết hôn, có con gì đó. Tớ luôn cảm thấy sau khi nam nữ lên giường thì vẫn có thể có tương lai như là kết hôn, nhận giấy hôn thú, tổ chức hôn lễ, nếu hai người muốn có con thì trong nhà sẽ có nhiều thêm một thành viên."
Phác Thành Huấn cảm thấy giọng điệu của Kim Thiện Vũ hơi sai sai, anh ôm cậu quay lại, Kim Thiện Vũ vùi mặt vào ngực anh nói: "Tớ cảm thấy sau khi lên giường thì không có gì có thể trao cho cậu nữa. Chúng ta không được pháp luật đảm bảo, nếu cậu muốn có con tớ cũng không cho được."
Phác Thành Huấn dùng ngón tay lau nước mắt giúp Kim Thiện Vũ, Kim Thiện Vũ xấu hổ che khuất đôi mắt.
"Còn cha mẹ nữa, chúng ta chỉ vừa bắt đầu yêu đương thôi, tớ không muốn nhanh như thế... Nói chuyện xa xôi quá nhỉ, xin lỗi nhé, rõ ràng không khí hôm nay tốt đến thế."
Phác Thành Huấn vỗ lưng Kim Thiện Vũ mà rằng: "Đừng xin lỗi, Thiện Vũ, cảm ơn cậu đồng ý nói với tớ những chuyện này. Nhưng tớ không ủng hộ quan điểm này lắm, đó là hôn nhân truyền thống, kết hôn sinh con chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó thôi, có một số kiểu tình yêu mà pháp luật cũng không bảo đảm được. Hơn nữa tớ cũng không có chấp niệm phải có con, tớ cũng không mong sau này trong nhà xuất hiện thêm một người khác."
"Oa, có phải cậu thích tớ quá rồi không?" Kim Thiện Vũ hớn hở hôn Phác Thành Huấn.
"Ừm, rất thích."
Kim Thiện Vũ cọ ngực Phác Thành Huấn, Phác Thành Huấn vuốt tóc của cậu: "Còn cha mẹ nếu không thể chấp nhận được, muốn giáo dục lại chúng ta thì chúng ta bỏ trốn vậy, sống tự lập một mình."
"Phác Thành Huấn, hóa ra cậu còn có suy nghĩ phản nghịch thế này."
"Đừng có trông mặt mà bắt hình dong."
"Tớ không có! Cậu ngậm máu phun người!"
"Dùng thành ngữ linh tinh."
Phác Thành Huấn bóp mũi Kim Thiện Vũ, Kim Thiện Vũ nín thở đỏ mặt, lại đè lên người Phác Thành Huấn. Phác Thành Huấn nâng mặt cậu lên hôn một cái.
Kim Thiện Vũ ghé lên người Phác Thành Huấn: "Nhưng mà như vậy có phải không ổn lắm không, dù sao cha mẹ có công dưỡng dục, chạy trốn là tắc trách về mặt đạo đức đó."
"Nếu ta không chạy thì thay vì giải quyết vấn đề thì chúng ta sẽ bị giải quyết luôn. Chỉ cần chúng ta có năng lực nuôi sống bản thân thì sẽ có thể thay đổi quan điểm của họ rồi, thế nên là..."
"A! Cậu!"
Phác Thành Huấn ôm eo Kim Thiện Vũ, nháy mắt lật người xuống dưới thân mình: "Thế nên là bé cưng phải nghiêm túc học hành, sau này làm việc chăm chỉ kiếm tiền có nhà riêng của chúng ta thì sẽ không sợ gì nữa."
Kim Thiện Vũ nghe được những lời này, trái tim đập rộn ràng, đặc biệt là câu "Nhà riêng của chúng ta" càng khiến cậu vui vẻ, cậu thích thú cắn lên xương quai xanh của Phác Thành Huấn: "Thầy Huấn giỏi ăn nói quá đi, rất biết cách khuyến học."
"Rõ ràng mấy ngày nay cậu lười biếng, đề cấp 6 còn chưa làm." Phác Thành Huấn nắm mặt Kim Thiện Vũ.
"Tớ sai rồi thầy Huấn, sau khi về nhất định sẽ nối gót thầy Huấn học tập, làm người lần nữa!" Kim Thiện Vũ nằm trên giường chắp tay kính lễ, nói một cách hùng hồn.
"Không buồn nữa à?"
"Không buồn nữa! Thầy Huấn đúng là cố vấn cuộc đời tớ. A~ Phác Tử! phác Tử! Không có cậu, tớ sống thế nào đây!" Kim Thiện Vũ diễn kịch khóc lóc.
Phác Thành Huấn bị cậu chọc cười: "Không sao nữa rồi chứ?"
"Ừm, hết rồi!"
Phác Thành Huấn chầm chậm nhìn vào mắt Kim Thiện Vũ: "Vấn đề của cậu được giải quyết, đến tớ."
Kim Thiện Vũ nằm dưới thân Phác Thành Huấn, cảm nhận được sự ma sát như có như không phía dưới.
Kim Thiện Vũ còn muốn giả ngu, tay Phác Thành Huấn đã sờ đến hạ bộ của cậu.
"Má ơi, cậu là lưu manh sao!"
Phác Thành Huấn mỉm cười gật đầu, mạnh dạn thừa nhận mình là lưu manh.
"Sao mặt cậu còn dày hơn mặt tớ vậy!"
Cậu nắm chặt lấy khăn trải giường, nuốt nước miếng nói: "Còn một chuyện nữa..."
Phác Thành Huấn kiên nhẫn hôn hôn khóe miệng Kim Thiện Vũ: "Nói đi."
Kim Thiện Vũ quay mặt sang một bên: "Tớ... Tớ có xem mấy cái video, cảm giác họ rất thô bạo, còn dirty talk, cậu cũng sẽ thế sao? Nói tớ dâm, mắng tớ là chó cái... gì đó, lúc làm người ta cầm lòng không đậu nói ra, nhưng tớ không thích vậy lắm."
"Nhìn tớ mà nói này."
Kim Thiện Vũ xấu hổ muốn đào một lỗ, cậu cứng nhắc xoay người, bất chấp tất cả: "Tớ biết tớ phiền lắm, tớ cũng phiền bản thân mình!"
"Không phiền, không phiền chút nào."
Phác Thành Huấn cùng cậu đan mười ngón tay vào nhau: "Không thích thì phải nói tớ biết, vậy... Bé cưng có thích thích sweet talk không?"
"Ví dụ như?"
"Ví dụ..."
Phác Thành Huấn trực diện nhìn cậu, Kim Thiện Vũ còn kịp phản ứng, một nụ hôn sâu liền rơi xuống. Phác Thành Huấn mân mê cánh môi cậu, dùng răng nhẹ nhàng gặm cắn, đầu lưỡi nhanh chóng luồn vào trong miệng Kim Thiện Vũ, hai bên đầu lưỡi linh hoạt quấn quýt lấy nhau.
Tay Phác Thành Huấn vén áo cậu qua ngực, quầng vú màu trà, đầu v* hơi dựng đứng lên, hai tay Phác Thành Huấn nắm lấy xoa nắn.
"Cậu biết nếu viết một quyển sách về chúng ta, arc đầu tiên sẽ viết thế nào không?"
"Không biết."
"Arc đầu tiên sẽ là: Boy meet boy, a boy fell in love, and the another boy also crush him."
"Tớ là "a boy" hả?" Kim Thiện Vũ cười hì hì.
"Yeah, my honey is so wise."
Phác Thành Huấn như đang khen thưởng cậu trả lời chính xác, vừa hôn vừa sờ, Kim Thiện Vũ nhũn cả người, chân mềm eo mềm, cả người không tỉnh táo nữa, hôn thoải mái quá, dường như sắp ngủ rồi.
Phác Thành Huấn sờ qua lỗ tai cậu, anh trầm giọng thì thầm bên tai, giọng nói gợi cảm kìm nén ham muốn vang lên bên cạnh: "Arc thứ nhất phải liên kết với arc thứ hai đó, cậu nói xem nên kết nối chúng thế nào?"
"The boy wrote his secret admirer accidentally on the blackboard and was found by the secret admirer." (Cậu ấy không cẩn thận viết tên người mình thầm mến lên bảng đen, rồi bị người ấy phát hiện)
"No, they have a two-way crush." (Không phải, cả hai bên thầm mến mà)
Tay anh nhéo lên đầu v*, eo Kim Thiện Vũ run lên, lại nghe thấy: "Chỗ này cũng giống chủ nhân nó vậy, vừa đáng yêu vừa xinh đẹp."
"Um hư, đừng nhéo mà... Cậu còn chưa nói xong arc thứ hai."
"Arc thứ hai tiếp theo sẽ như nào?"
"Arc thứ hai là dùng chướng ngại cực khổ như trong phim Hollywood í, sau đó kết cục là happy ending."
"Vậy cậu nói xem arc thứ ba Phác Thành Huấn sẽ nói gì với Kim Thiện Vũ?"
"Three days with you is worth fifty years alone (Ba ngày bên cậu đáng giá hơn năm mươi năm cô độc)"
"Mở đầu lãng mạn, hai bên yêu thầm, cái kết viên mãn như chuyện cổ tích vậy, câu chuyện này cũng bình thường quá đi, quá là bình thường phổ biến í hahahaha."
"Đúng vậy, chúng ta chính một cặp đôi bình thường trên thế giới này, sống cuộc sống bình thường, nhưng kết cục không phải là kết thúc, chúng ta là mãi mãi – forever nhé."
"Được rồi – forever, kể hay lắm, tớ rất thích câu chuyện này!"
"Hôm nay cậu nói nhiều quá đi, sao hôm nay tích cực thế?"
"Sweet talk là muốn nói lời ngon tiếng ngọt mà, không nói trên giường thì nói khi nào?"
"Vậy tiếp theo cậu muốn nói gì nữa?"
"Tớ muốn nói một chút sweet sexy talk."
"Cậu mặc áo len đen trông vô cùng gợi cảm, nhất là lúc cúi đầu mở cửa, có thể thấy phía trong lớp áo lộ ra, màu đen càng tôn lên vẻ đẹp của cậu. Mùa đông da cậu trắng như thế, dễ dàng bị ửng đỏ, tớ muốn cắn lên, lưu lại dấu vết của riêng tớ, cậu vĩnh viễn phải thuộc về tớ."
Phác Thành Huấn nói rồi bế Kim Thiện Vũ lên, nâng mặt cậu, cắn một cái ở chỗ luôn muốn cắn.
Kim Thiện Vũ hứng tình, cậu rên rỉ ra tiếng, dùng mu bàn tay che hai mắt của mình lại, Phác Thành Huấn kéo tay của cậu ra: "Bé cưng, cậu nói gì tớ cũng thấy đáng yêu cả, tớ muốn nhìn cậu mà, đừng xấu hổ."
Phác Thành Huấn lại dùng mười ngón tay đan chặt lấy Kim Thiện Vũ, tai cậu đỏ đến mức nhỏ ra máu.
Anh xoa cằm cậu rồi nói: "Son dưỡng môi rất hợp với cậu, nhưng lúc nào nhìn tớ cũng chỉ nghĩ muốn hôn cậu thôi, bởi vì thích cậu lắm."
"Cậu là định nghĩa tình yêu của tớ, là cụ thể hóa của tình yêu."
"Kim Thiện Vũ, thích sweet sexy talk của tớ không?"
Hai người lại lần nữa môi răng triền miên, Kim Thiện Vũ đắm chìm trong tiếng Phác Thành Huấn sweet sexy talk, cậu nhũn người đến mức không thế nhấc thân lên nữa, híp mắt thở dốc nói: "Not bad."
Kim Thiện Vũ cảm thấy mình còn ngọt hơn gấp trăm lần so với kẹo ngọt, bánh quy nhân chocolate nữa, từng tế bào cơ thể đều ngập đường.
Hôn hôn, cậu liền mệt mỏi, vừa ấm áp vừa thoải mái, chậm rãi chìm vào giấc ngủ với nụ hôn nồng.
Quần jean và đồ lót chất đống cạnh giường, bao cao su trên sàn phản chiếu ánh sáng, chất bôi trơn lăn lóc lung tung dưới chân giường.
Kim Thiện Vũ nửa mơ nửa tỉnh, vừa mở mắt đã cảm thấy đằng sau có vật gì đó, nhưng không đau, còn hơi ngứa. Nghe được tiếng nước lép nhép bên tai, cậu thẹn thùng nhíu mày, Phác Thành Huấn xoa xoa tóc của cậu: "Đau không?"
Kim Thiện Vũ lắc lắc đầu: "Sao tớ lại ngủ rồi?"
Phác Thành Huấn: "Hôn môi ru ngủ."
Ngủ rồi nên không cảm nhận được sự khó chịu lúc vừa mở rộng, Kim Thiện Vũ cầm tay Phác Thành Huấn hỏi: "Sẽ đau hả?"
Kim Thiện Vũ không dám nhìn phía dưới Phác Thành Huấn, thật ra cả hai chả kém gì gì nhau nhau, lần đầu tiên thấy cơ thể hoàn toàn khỏa thân nên có hơi lo lắng xấu hổ.
"Vào ba ngón tay rồi, tớ vào thử xem."
"Cảm giác mất mặt quá đi, có nên nói không, nhưng mà tớ sợ..."
"Bé cưng, cài này không mất mặt, đau thì cào tớ, tớ ra ngay."
Kim Thiện Vũ ôm lưng Phác Thành Huấn, nắm tròn tay để móng tay không cào phải anh.
Có vật gì đó ấm áp chạm vào phía sau cậu, Kim Thiện Vũ nửa mơ nửa tỉnh, cảm nhận được phần đầu đi vào một chút. Kim Thiện Vũ thấy phía sau căng ra, không dám thở nữa, Phác Thành Huấn nhẹ nhàng hôn môi: "Ngoan, đừng lo lắng, thở đi."
Kim Thiện Vũ hít sâu một hơi, lúc thở ra, Phác Thành Huấn lại đẩy vào một chút, tiếng dầu bôi trơn theo chuyển động ma sát phát ra tiếng lép nhép, mờ ám đến mức Kim Thiện Vũ muốn đào hố chui.
Tuy nhiên lúc va chạm, cảm giác lỗ nhỏ trở nên hơi khô, lại bị căng ra nên giống như sắp rách, càng lúc càng không hết đau mà còn khó chịu nhiều hơn.
"Đau à?"
Kim Thiện Vũ nghĩ hay nhịn một lát, cả người đầy mồ hôi, thở phì phò nói không đau, lại bảo Phác Thành Huấn vào thêm chút. Nhưng mà cậu đánh giá quá cao sức chịu đựng của mình.
Sau khi lỗ nhỏ chịu thêm chút nữa thì xuất hiện cảm giác trở ngại, chỗ này vốn không dùng để đi vào, Kim Thiện Vũ đau đến mức cào lung tung trên lưng Phác Thành Huấn, chân run lẩy bẩy: "Không được, không được! Phác Tử, đau đau đau, a!"
Cơn đau xé rách dữ dội lan khắp cơ thể, Kim Thiện Vũ cắn chặt môi không chịu nổi.
Phác Thành Huấn thấy cậu đau quá nên rút ra một chút, làn da phía sau Kim Thiện Vũ cảm nhận được ma sát, đau không chịu nổi, khó chịu, Kim Thiện Vũ vừa khóc vừa rên: "Phác Tử, chờ một chút! Đừng cử động, đệt, vừa động đã đau rồi, cậu chậm một chút!"
Phác Thành Huấn cũng là lần đầu tiên, anh hơi hoảng loạn, sờ xuống dưới hình như thật sự có chút tơ máu ở đó.
Tiến thoái lưỡng nan, rõ ràng đổ rất nhiều bôi trơn rồi, khăn cũng ướt, nhưng Kim Thiện Vũ vẫn đau đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Anh cảm thấy lỗ nhỏ cắn chặt đến mức không thoải mái, có thể do cơ thể Kim Thiện Vũ vẫn đang siết lại, tiến lùi gì cũng không được.
"Bé cưng, hít sâu, thả lỏng cơ vòng, đừng căng thẳng quá, cậu kẹp chặt thế sẽ bị thương mất."
Kim Thiện Vũ vì đau nên giận, nước mắt chảy dài: "Cậu nằm xuống thử xem! Mẹ nó chứ! Cậu chịch tớ đương nhiên đếch đau rồi!"
Phác Thành Huấn biết cậu đau nên mới nổi cáu, đau lòng hôn cậu: "Xin lỗi, do tớ không chuẩn bị kĩ càng, đừng giận, là lỗi của tớ."
Anh sờ lên đỉnh dương v*t của Kim Thiện Vũ, ngón tay chậm rãi xoa bóp, cả người Kim Thiện Vũ run lên, mặc cho Phác Thành Huấn vừa hôn vừa an ủi.
Phía trên đỉnh chảy ra một chút chất lỏng, Phác Thành Huấn cảm giác được đằng sau hơi thả lỏng ra một chút, biện pháp này có hiệu quả.
"Thế này có thoải mái hơn chút nào không?"
"Ha... A ưm... Không đau đến thế nữa ứm..."
"Ừm, giỏi lắm, thả lỏng chút nữa."
Phác Thành Huấn xoa nắn chỗ đó giúp Kim Thiện Vũ nhanh hơn, lại vào sâu bên trong chút nữa, mới vào một nửa, Kim Thiện Vũ cảm nhận được phía trong chỗ nào đó bị chọc đến.
"Chờ... Chờ! Một chút... Tớ muốn..."
Phác Thành Huấn chỉ cắm vào một nửa đã chạm đến tuyến tiền liệt của Kim Thiện Vũ, hai chân Kim Thiện Vũ run lên, lập tức bắn ra, tinh dịch chảy đầy tay Phác Thành Huấn.
Kim Thiện Vũ chưa kịp phản ứng sau khi lên đỉnh, thân thể xụi lơ.
"Đệt, sao tớ bắn nhanh thế..." Ham muốn thắng bại của đàn ông trong người Kim Thiện Vũ trỗi dậy.
"Thiện Vũ, điểm nhạy cảm của cậu nông quá đi."
Sau khi Kim Thiện Vũ thả lỏng Phác Thành Huấn lập tức rút ra, sợ lại làm cậu bị thương. Kim Thiện Vũ còn chưa tin được điểm nhạy cảm của mình nông, Phác Thành Huấn đã dùng ngón tay sờ vào, lập tức sờ đến chỗ gồ lên, ngón tay liên tục dốc sức đè nghiến, Kim Thiện Vũ còn ở giai đoạn trơì*, chỗ đó lại cương lên.
*còn gọi là pha hồi phục sau khi bắn, trong lúc này nam giới không thể cương tiếp được (zl tra mãi mới ra từ tiếng việt)
"A... A... Đừng mà... Tớ vừa mới bắn..."
Đè nghiến không đến một phút, Kim Thiện Vũ lại thẳng lưng bắn tiếp, sướng đến mức khóe miệng ứa ra một chút nước bọt.
"Cậu chơi tớ, tớ vừa bắn mà!"
"Tớ đang thăm dò kết cấu sinh lý của cậu, cơ thể của Thiện Vũ không chỉ đẹp mà còn nhạy cảm nữa."
"Câm miệng!"
Phác Thành Huấn thừa lúc cậu còn cao trào, lỗ nhỏ mềm mại mở ra, liền từ từ ôm cậu nhấp vào.
Kim Thiện Vũ chậm chạp thích ứng được cảm giác căng tràn lúc hôn môi, khoái cảm dần dần kéo dài, từng bước thả lỏng hưởng thụ cuộc ân ái.
"Đau không?"
"Không đau, căng quá đi..."
Điểm nhạy cảm của cậu quá nông, Phác Thành Huấn len vào sâu một chút đã chạm đến chỗ đó rồi, cậu ôm đầu Phác Thành Huấn rên rỉ: "Cậu chậm một chút... Chậm tí ưm... Tớ lại muốn ra rồi, mệt mỏi quá..."
Phác Thành Huấn miệng thì đồng ý, bên dưới càng chịch ác hơn, cậu rã rời thở dốc, Phác Thành Huấn còn như mèo vờn chuột hôn lấy môi Kim Thiện Vũ.
Như thể mọi dục vọng vội vàng bất an dưới vẻ ngoài dịu dàng thường ngày đều bộc phát ra, muốn xoa nắn nhừ cả người cậu, hôn môi ngấu nghiến như muốn ăn cả cậu vậy.
"Á... Cậu nhẹ một chút... Đừng cắn tớ... A đau quá, biến thái!"
Lần đầu tiên hoan ái, Kim Thiện Vũ không biết bản thân lên đỉnh bao nhiêu lần, Phác Thành Huấn còn không biết mệt sweet sexy talk bên tai, nói cậu ngọt ngào, khen cậu giận dỗi cũng yêu, khóc cũng dễ thương, đến ra đánh rắm cũng đáng yêu, thích hết.
"Câm miệng! Nói hươu nói vượn, đánh rắm cái gì chớ?!"
Kim Thiện Vũ còn chưa kịp bổ sung tớ cũng thích cậu, toàn bộ ngôn ngữ đều bị nụ hôn của Phác Thành Huấn giam lại, trong lúc môi lưỡi vòn nhau thì mệt quá ngủ mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com