Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.1

Là một người mới chuyển đến thành phố xa lạ này nên cái gì Nirei cũng thấy mới lạ.

Vì mấy ngày đầu cậu đều bận rộn dọn dẹp nhà do bà để lại nên chưa có dịp đi xung quanh nơi đây. Giờ dư dả chút thời gian nên cậu định sẽ đi dạo một chút.

Hy vọng là không có chuyện gì xảy ra.

Thành phố nơi đây yên bình thật đấy, không ồn ào như nơi cậu từng sống. Cậu chẳng rõ tại sao khi cậu còn bé bà lại muốn đến đây sinh sống, để lại cậu một mình.

Cậu im lặng quan sát từng người, ai cũng treo trên mặt một nụ cười vui vẻ và hạnh phúc. Xem ra nơi đây không tồi như cậu nghĩ.

"Ừm, được rồi, bà làm gì cũng có lý do của nó mà."

Đi dạo xong cậu định trở về thì gặp một ông lão đang vất vả vì đống đồ nặng, cậu liền tiến tới giúp đỡ.

"Ông, để cháu giúp cho."

Để ông sang một bên, cậu cầm túi đồ lên, hơi nặng so với suy nghĩ của cậu nhưng vẫn tạm được, không đến nỗi mất mặt.

Đi được một đoạn thì bỗng từ đâu một đám thanh niên hùng hổ xông tới, ai cũng khoác trên mình một bộ quần áo sặc sỡ, điểm nhấn là hình quỷ đang cầm kiếm.

"Hả?" Cậu nghi ngờ nhìn đám trẻ học cấp 3 này, chẳng hay tụi nhỏ muốn làm gì.

Không phụ sự kỳ vọng của cậu, một đứa tiến lên: "Nè ông già, mau đưa tiền ra đây. Không thì ông biết sẽ xảy ra chuyện gì mà."

Nirei âm thầm tính toán khả năng chạy thoát được khỏi đám nhóc này, tính đi tính lại một hồi vẫn chưa được 1%. Lo lắng không biết nên làm gì thì ông lão bên cạnh cười.

"Hô hô, đám trẻ thời nay năng động thật."

"???" Nirei cực kỳ khó hiểu nhìn ông lão. Chẳng nhẽ ông ý là cao thủ đang ẩn mình? Kiểu người một phát có thể đánh bay đối thủ ư?

Wow, hâm mộ quá đi.

Sự thật chứng minh là cậu nghĩ nhiều rồi. Ông lão chẳng phải cao thủ gì, cậu thì chả biết gì về đánh nhau nên hai người coi như đơn phương bị chịu đánh.

Đm, đen thế nhỉ.

Nhưng mà khi tụi nhóc kia mới động thủ được một chút thì đã bị đánh bay.

"!!??" Là 3 người con trai đang đấu lại bọn nhóc non choẹt kia.

Ý, như phim siêu nhân ấy. Người ở đây đúng là kỳ lạ.

"Ông không sao chứ?"

Một người tiến đến đỡ ông lão dậy. Nirei để ý người này có vẻ như rất mạnh, lại còn kiểu hay cười cười nữa. Kiểu này mới đúng là giấu nghề này.

Thôi, kệ đi, dù gì cũng đâu liên quan tới cậu đâu nhỉ. Đứng lên phủi bụi bẩn trên quần áo rồi định rời đi trong im lặng thì ông lão lại lên tiếng.

"Hô hô, cảm ơn con nhé. Con là cháu của Ozawa nhỉ?"

Nghe đến bà mình, phản ứng đầu tiên của cậu không phải là kinh ngạc mà chỉ im lặng nhìn.

Cậu mấp máy môi định nói gì đó, cuối cùng chỉ nói ra được mấy chữ: "Vâng, cháu đến để ở theo lời bà."

Nói rồi lẳng lặng rời đi. Tâm trạng dường như không còn vui vẻ nữa, cậu bực mình mua cho mình một cây kem rồi trở về nhà.

Bà cậu rất kỳ lạ, từ khi rời đi thì coi như là mất tích luôn, không một tung tích về bà. Sinh nhật cậu cũng chẳng trở về hay gửi lời chúc. Khuôn mặt hiền từ của bà dần trở nên mờ nhạt khi cậu lớn hơn.

Đáng lẽ khi học xong đại học, cậu sẽ như bao người mà tìm công việc gì đó làm. Bỗng dưng lại nhận được bức thư của bà, muốn mình về đây sinh sống. Bà cũng có cửa tiệm bánh ngọt nhỏ, đủ giúp cậu sống qua ngày cùng một ít tiền.

Cứ tưởng sẽ được gặp bà, ai ngờ là bà đã mất được một năm rồi. Bức thư thì gặp lỗi khi vận chuyển nên giờ mới đến tay. Họ cũng bồi thường nhưng cậu chẳng vui nổi, chỉ đành thở dài.

Thật là.....

Trở về cậu vào bếp, lơ đãng làm mấy loại bánh ngọt mà bà hay làm cho cậu khi còn nhỏ.

Mùi vị tạm chấp nhận được, không đến nỗi khó ăn. Nhưng như vậy cũng chưa mở tiệm được.

Loay hoay trong bếp mấy ngày để tìm tòi thì cuối cùng cũng đến lúc mở tiệm.

Dù là mới khai trương nhưng có vẻ mùi bánh thơm, ngọt ngào đã thu hút một số người đến ghé thăm.

Người đến đầu tiên là ông lão hôm nọ, gọi một phần bánh kem nhỏ cùng tách trà xong lại ngồi im nhìn đường phố.

Đúng là cậu chẳng tài nào mà đoán được những suy nghĩ của những người già cả.

Khách thứ 2 là nhóm người hôm trước đã giúp cậu. Nirei âm thầm tính toán, mới mở hàng mà đã gặp người quen như vậy có nên đóng cửa tiệm luôn không nhỉ.

"....." Phiền thật.

Có lẽ sự khó chịu hiện lên khuôn mặt cậu khiến ai cũng chú ý tới.

"Cháu Ozawa này, cháu đang gặp phải vấn đề gì sao?"

"Hả?" Mải suy nghĩ nên khi được hỏi cậu hơi ngơ ngác nhìn sang, sau một lúc mới lấy lại tinh thần: "Không sao đâu ạ, ông ăn có gì không được thì góp ý cho cháu nhé."

"Nè, cậu gì đó ơi. Trà của tôi hơi đắng. Bánh của bạn tôi cũng có chút ngọt."

Hít một hơi để lấy lại bình tĩnh, Nirei bước tới bàn bên đó nở nụ cười chuyên nghiệp: "Vậy để tôi đổi cái khác cho quý khách."

Câu này cậu như nghiến răng mà nói ra.

"Haha, tôi đùa thôi, chứ món làm rất ngon. Tại mặt cậu hơi căng thẳng nên tôi nói thế thôi." Chàng trai tóc nâu, bịt một bên mắt đặt tách trà xuống mỉm cười nhìn cậu.

Nirei cảm thấy mình sắp phát điên rồi, những ngôn từ hoa mỹ sắp được cậu phun ra. Phù, không được đấm khách, khách hàng là thượng đế.

Đệt, ngứa tay ghê gớm.

Sự bực tức chưa dập tắt thì đã bị bàn tay của người kia kéo ngồi xuống ghế, miệng được đút một miếng bánh ngọt nhỏ.

Lớp kem lành lạnh không quá ngọt cùng lớp bánh mềm mịm kết hợp cùng chút chua chua của vỏ chanh.

"Ngon chứ? Đồ ngọt sẽ khiến con người ta thấy thoải mái đấy."

Nirei nhìn sang, lại là nụ cười ấy. Có chút chói mắt. Cậu không ngại ngùng mà ăn hết miếng bánh có trên đĩa.

"Thấy cậu như thế chắc đã hết bực bội rồi nhỉ? Hết bao nhiêu vậy?"

Nirei lắc đầu: "Không, tôi đã ăn bánh của anh rồi, với lại hôm qua mọi người giúp tôi, coi như bữa này miễn phí."

Rõ ràng người kia có vẻ hơi sửng sốt, mỉm cười chào hỏi rồi rời đi. Trước khi đi còn nói: "Tôi là Suo, có chuyện gì thì cứ đến tìm tôi nhé."

Cuộc gặp gỡ của hai người cứ thế diễn ra nhanh chóng, để rồi trở thành tiền đề cho những cuộc gặp gỡ sau này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com