Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hikari x Kagura

Not Toqger-AU

_____________

"Hikari! Hikari! Sau này lớn lên mình sẽ cưới cậu đó!"

Hai chùm tóc của Kagura cứ mãi đung đưa, hào hứng nói với người bên cạnh.

"Không được!"

"Hể? Tại sao? Hikari không thích Kagura hả?"

"Không phải, lời cầu hôn thì phải là mình nói, mình không để cậu giành đâu!"

"Thật sao? Được, vậy Kagura sẽ chờ!"

"Ừm, cây hoa anh đào này làm chứng, sau này mình sẽ cầu hôn cậu!"

Hai đứa trẻ nhìn nhau cười dưới tán hoa anh đào.

Hai đứa trẻ, một lời hứa. Chồi non khẽ nảy nở trong mùa xuân ấp ám, đồng thời cũng nảy nở trong lòng hai đứa trẻ.

[...]

Vào ngày mà cẩm tú cầu rực rỡ nhất, ngày mà cả em và cậu tốt nghiệp cấp hai.

[Không được chạy trên hành lang]

Đó chính xác là nội dung trên biển cảnh báo rất to được dán ở đầu cầu thang.

Thế nhưng người kia nào có quan tâm? Vẫn cứ cắm đầu lao về phía phòng học. Cánh cửa được mở ra, đập vào mắt em là một người con trai ngồi nhìn ra cửa sổ. Dưới ánh chiều tà, khuôn mặt cậu ấy như bừng sáng lên, lấp lánh lạ thường. Từng đường nét trên gương mặt thanh tú ấy dường như được khắc họa rõ hơn.

Thấy em, cậu ta đứng dậy. Bước vài bước rồi rất nhanh đã đứng trước mặt em.

"Tại sao? Tại sao cậu chuyển đi mà không nói cho mình biết?"

Kagura cố nén giọng. Em thực sự rất muốn òa lên khóc và hỏi tại sao cậu lại muốn rời bỏ em mà chẳng có lấy một lời.

Hikari không đáp, chỉ dịu dàng mỉm cười nhìn em rồi ôm lấy em. Mắt em bắt đầu bị nhòe đi bởi tầng nước nhưng em vẫn gặng hỏi,

"Tại sao vậy? Nếu mình không nghe Mio nói thì làm sao có thể chào tạm biệt cậu đây? Cậu cứ lẳng lặng đi mà không nói lời nào như vậy thì mình biết phải làm sao hả, Hikari?"

Giọng Kagura lạc đi, em đã cố gắng lắm mới có thể nói hết câu. Thế nhưng trong giọng điệu của em, nửa phần trách móc cũng không có. Em chỉ là không hiểu, rõ ràng đã ở cạnh nhau từ bé, thế mà lúc rời đi lại chẳng muốn nói câu nào? Cậu thật sự nhẫn tâm như thế sao Hikari?

Nghe Kagura nói xong hết, Hikari lúc này mới nhẹ giọng, bảo với em,

"Mình xin lỗi. Là do mình ích kỉ. Mình không muốn nhìn thấy Kagura khóc chút nào hết nên đã không nói với cậu. Cuối cùng lại làm cậu khóc mất rồi. Mình xin lỗi nhé?"

"..."

"Không sao"

Qua vài giây yên lặng, Kagura mới lắc đầu, hai chùm tóc của em cũng khiến người trong lòng cảm thấy có chút nhột, rất đáng yêu nữa.

"Cậu... sẽ trở về, đúng không?"

"Chắc chắn rồi. Mình hứa đấy. Mình còn phải về cầu hôn cậu nữa mà"

"Cậu vẫn còn nhớ sao?"

Em mở to mắt, cảm thấy có chút kinh ngạc. Cứ ngỡ lời hứa thuở bé ấy, cậu đã không còn nhớ, nào có ngờ.

Lòng em đột nhiên dâng lên một cảm giác khó tả. Chút hạnh phúc, chút luyến tiếc. Hikari vỗ đầu em hai cái,

"Đương nhiên là phải nhớ chứ"

Kagura không khóc nữa. Tầng nước lúc nãy bị em nuốt ngược, em nở một nụ cười thật tươi,

"Được! Mình sẽ chờ cậu về, Hikari"

Hikari hôn lên trán Kagura một cái.

Áng chiều vàng ươm, nhuộm màu cho từng cung đường họ đi qua.

Đây chắc chắn không phải là lần cuối. Nhưng lần tiếp theo lại chẳng biết là khi nào.

Khi nào thì chúng ta sẽ gặp lại?

Để cho tương lai trả lời nhé!

[...]

Kagura ngước mặt lên, nhìn sắc đỏ của trời thu. Lòng em hiện giờ đang rối bời lắm. Hikari đã đi được năm năm nhưng em lại mất liên lạc với cậu vào cuối năm ngoái. Đến giờ vẫn chưa thể liên lạc lại được.

Em lo lắm, chẳng biết cậu sống có tốt không hay đã có chuyện gì xảy ra?

Nghĩ đến đây, lòng em trào lên một cỗi bất an. Nếu cậu gặp chuyện thật thì em phải làm sao đây?

"Không được!"

Kagura lắc đầu, tự đánh vào hai má mình để trấn tĩnh bản thân. Em tin rằng, Hikari chắc chắn sẽ an toàn và quay trở về với em. Có thể điện thoại cậu bị hỏng rồi mất hết dữ liệu hoặc là cậu ấy bị cướp mất điện thoại thôi. Em không thể tiêu cực như thế được.

Cất giọng hát đôi ba lời vu vơ. Rảo bước trên con đường đầy lá phong đỏ, Kagura quay trở về nhà hàng của gia đình em.

Chồi non ngày nào vẫn đang lớn lên, từng chút một.

[...]

"Tuyết năm này rơi dày, lạnh muốn xỉu rồi huhu"

Kagura thầm oán trách. Em nhẹ co người, hai tay em ôm lấy vai, tự giữ lấy chút hơi ấm cho bản thân.

Từ ngày mất liên lạc với Hikari, cho đến tận bây giờ, em vẫn chưa từng có một chút tin tức gì về cậu ấy. Dù chỉ là một lời đồn cũng không.

Mấy nay, ngày nào em cũng nhớ cậu ấy. Không phải, phải nói là mấy năm nay đều nhớ. Còn mấy hôm nay, nỗi nhớ ấy đột nhiên cứ tăng thêm một chút rồi lại một chút. Năm nay, em thật sự muốn đón giáng sinh cùng cậu.

Vài ngày nữa là tới giáng sinh rồi. Nếu Hikari không về thì năm nay em lại đón giáng sinh cùng gia đình. Với Mio, Tokatti và Right nữa!

Miên man trong dòng hồi ức, em cứ cắm đầu đi mãi như vậy. Đến khi dừng lại, em nhìn thấy từ đằng xa có bóng người cao cao.

Em nheo mắt để nhìn kĩ hơn thì một cảm giác vừa xa lạ vừa thân thuộc trào lên trong lòng em. Hình bóng người xưa cũ vừa lướt ngang qua tâm trí Kagura, khiến em ngỡ ngàng tới mức tưởng như có thể đứng chôn chân ở đó hàng giờ đồng hồ.

Tiếc thay người kia có vẻ không nỡ để em đứng ngoài trời lạnh thế này, lớn tiếng gọi,

"Kagura!!"

Giờ phút này đầu óc em trở nên trống rỗng, thân ảnh nhỏ lao đi trong màn tuyết trắng xóa. Đến khi cảm nhận được một luồng ấm áp, em ngước mặt lên nhìn. Đúng rồi. Đúng là người thương của em rồi.

"Cậu... đã cao hơn rồi nhỉ?"

Hikari có chút bất ngờ. Cứ tưởng Kagura lao tới sẽ òa lên khóc. Thật là, làm cậu tưởng tượng cảnh cả hai gặp lại sau tám năm sẽ cảm động sướt mướt cơ.

Hikari cười dịu dàng, vòng tay ôm lấy em rồi xoa đầu em.

"Mình về rồi đây"

Kagura bật khóc. Không phải kiểu khóc thật lớn, em chỉ lẳng lặng rơi nước mắt. Biết bao năm qua, em đã nghĩ ra cả trăm cả ngàn lời để nói với Hikari khi cậu trở về.

Ấy thế mà giờ phút này, đứng trước mặt người thật. Kagura lại chẳng thể thốt ra bất cứ những gì em đã suy nghĩ nữa.

Tất cả cứ bị nghẹn lại ở cổ họng. Sau bao nhiêu cố gắng, cũng chỉ có bốn chữ thoát ra,

"Mừng cậu trở về"

"Để cậu phải chờ lâu rồi"

"Không, không hề.."

Cuối cùng, cả hai đã dắt tay nhau trở về. Vẫn con đường cũ mà Kagura hay đi ngang qua. Chỉ khác là lúc này, Kagura chẳng còn một mình nữa.

Vừa về đến, đã thấy Mio, Tokatti với Right đã mắt tròn mắt dẹt nhìn người đi sau Kagura.

Những người bạn cũ, lần nữa hội ngộ.

Chào mừng trở về, Hikari.

Mọi người quyết định ăn giáng sinh sớm vì sự xuất hiện bất ngờ của Hikari. Dù chưa có kế hoạch cụ thể nhưng ai vào việc nấy. Kagura cùng Mio đi mua đồ ăn, cả bọn còn lại dọn dẹp và trang trí.

Đến khi mọi thứ xong xuôi, cũng là mười một giờ hơn. Bọn họ ai nấy đều vui vẻ chúc mừng nhau, tâm sự với nhau về những năm qua.

Ngày đông hôm ấy đáng lẽ sẽ là ngày lạnh nhất trong năm. Nhưng với Kagura, nó lại là ngày ấm áp nhất, hạnh phúc nhất.

[...]

Khi tuyết tan, các loài hoa như vừa thức dậy, tràn đầy sức sống và rất xinh đẹp. Nền tuyết trắng xóa lạnh lẽo cũng nhường chỗ cho thảm hoa xanh ngát mùi hương ngọt ngào.

Hoa anh đào lại lần nữa nở rộ, Hikari rủ Kagura đi ngắm hoa. Hai người đã kể rất nhiều chuyện xảy ra trong những năm qua, cuộc nói chuyện tưởng như có thể kéo dài mãi cho đến khi Kagura thấy Hikari đột nhiên dừng lại.

"Sao thế, Hikari?"

Cậu không đáp, quỳ một chân xuống rồi lấy trong túi ra một hộp nhẫn mà cậu đã cùng Tokatti và Right đi chọn. Giọng cậu đều đều vang lên,

"Kagura, mình xin lỗi vì đã để cậu đợi. Mãi đến tận bây giờ mình mới có thể thực hiện lời hứa. Mình sẽ dùng suốt phần đời còn lại để đền đáp cho cậu. Cảm ơn vì đã đợi mình suốt tám năm qua. Cậu đồng ý nhé?"

Có chút bất ngờ, Kagura rưng rưng, giờ phút này, chắc chắn em là người hạnh phúc nhất thế gian.

"Vậy... sau này, nhờ cậu chăm sóc cho mình nhé, Hikari?"

"Mình sẽ làm vậy!"

Hikari xỏ chiếc nhẫn vào tay Kagura. Cả hai nhìn nhau cười rồi tiếp tục nắm tay nhau. Bước hết con đường hoa.

Hikari chắc chắn sẽ trở về. Vì vậy mà Kagura nguyện ý đợi chờ. Vì yêu thương, vì tin tưởng mà luôn hướng về nhau. Đó là sự thật không bao giờ thay đổi.

Gốc anh đào xưa cũ vẫn còn đấy, cảnh chẳng đổi thay. Hai đứa trẻ, một lời hứa. Tay cầm tay, vai kề vai. Tiến bước đến tương lai.

____________________

Nhớ cho tui một vote nheee :3

Tui sắp thi rùi nên chắc giữa tháng sau mới có chap mới nhaaa

Chúc mấy bồ thi tốt:3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com