Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Masumi x Natsuki

Title : Hoa và Gió
__________________________

Tất thảy bông hoa trên trần thế, dù cho có xinh đẹp đến đâu, có ngát hương thế nào. Và dù vẻ đẹp ấy có lay động tâm can của biết bao người đi nữa. Vẫn sẽ như ngôi sao sáng trên bầu trời đêm kia. Vụt tắt nhanh đến không tưởng.

...

"Natsuki, tỉnh lại đi. Cậu chẳng phải công chúa gì cả. Natsuki chỉ là Natsuki mà thôi!"

Masumi cố gắng kéo em ra khỏi Mặt Trời của Lemuria - thứ đang dần hút cạn sinh lực của em để chuyển hóa thành năng lượng.

Nhưng mọi sự cố gắng của Masumi đều trở thành vô ích. Natsuki căn bản là đã bị thôi miên.

Tâm trí em dù cho có nghe thấy lời mà cậu gào thét đến khan họng đi nữa thì linh hồn cũng sớm đã hoàn toàn kiệt sức rồi.

"Vô ích thôi"

Bỗng nhiên Ryuoun từ trong bóng tối bước ra, hất văng Masumi ra khỏi Natsuki.

Natsuki cố gắng quay đầu về phía Masumi. Dòng nước ấm nóng chảy ra từ mắt trái em, miệng mấp máy vài chữ,

"Masumi, xin lỗi"

"Natsuki!!"

Masumi vừa gọi tên em thì một luồng ánh sáng chói lòa phát ra khiến cậu phải lấy cánh tay che đi, nhưng miệng vẫn chưa từng ngừng gọi,

"Natsuki, Natsuki, trả lời mình đi, Natsuki!!"

Cho đến khi ánh sáng kia ngừng hẳn, Masumi nghe một tiếng bịch, Natsuki ngã xuống rồi.

"A, không được, Natsuki!!"

Masumi lao đến bên em, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn rồi liên tục lay người em. Natsuki khó nhọc mở mắt, dường như mỗi lần thở là một lần em đánh mất đi số thời gian còn lại của bản thân.

"Masumi, Natsuki đã làm gì vậy? Natsuki thấy mệt quá. Natsuki muốn ngủ"

"Natsuki, cậu không thể ngủ được!!"

"Masumi? Cậu khóc sao? Hiếm thấy quá nhỉ?"

Natsuki cố gắng cười, nhưng giờ đây, với em nó thật khó khăn đến nhường nào.

"Ngốc! Tôi không có khóc!"

Masumi nói vậy chứ đôi mắt cậu giờ đây đã bị nhòe đi bởi tầng nước. Đôi tay cậu run rẩy khi nhận ra, cơ thể của Natsuki đang dần mất đi sự ấm áp vốn có của nó.

"Natsuki muốn ngủ rồi..."

"Không được! Natsuki! Natsuki!"

[...]

Bừng tỉnh giữa trời đông lạnh giá, Masumi nhìn thấy cánh tay mình đang ở giữa không trung. Như thể muốn nắm lấy thứ gì đó như lại bị vuột mất.

Nhận ra khuôn mặt mình bây giờ đã đẫm nước mắt, cậu vội dùng tay lau đi. Nhưng nước mắt cứ rơi mãi rơi mãi mà chẳng thể dừng lại.

Cơn ác mộng ấy như thể đang nhắc nhở cậu rằng,

Natsuki mất rồi.

Natsuki đã hoàn toàn bỏ cậu lại trên thế gian này một mình. Và cậu vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy nụ cười hồn nhiên đầy tinh nghịch đó của em lần nữa.

Vĩnh viễn không thể.

Ngày Natsuki mất, sau khi tổ chức tang lễ cho em không lâu, cậu lại rời đi. Để lại tất cả tư trang mà cậu đã nhận được từ tổ chức rồi một mình phiêu bạt khắp nơi.

Cô độc hệt như trước khi có Natsuki ở bên. Nhưng giờ đây cậu lại đau khổ hơn. Bởi vì lần này, cậu có kí ức về em.

Cuộn người trong căn lều nhỏ được dựng gần con suối, từng dòng kí ức về Natsuki như một cuốn phim, cứ thế tái hiện lại trong đầu Masumi.

[...]

"Natsuki biết ngay là Masumi làm bạn với mình vì Natsuki dễ thương mà"

"Làm gì có chứ"

"Thật sao?"

Natsuki cười hì hì nhìn vào Masumi cùng khuôn mặt đang đỏ bừng mà không ngừng trêu chọc cậu.

Masumi cũng không nói nữa, chỉ quay đi chỗ khác mà chẳng thèm nhìn Natsuki.

Dù vậy, cậu ta vẫn liếc mắt sang nhưng khi bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn đó thì liền đảo mắt đi.

Ai bảo Natsuki dễ thương thật chứ?

[...]

"A!! Natsuki xin lỗi, làm đổ hết đồ nóng lên người cậu rồi"

"Ash! Cái đồ hậu đậu này, đưa khăn cho tôi xem nào"

"Không!! Để Natsuki lau cho a!!"

"Đưa đây!!"

Mọi người nhìn hai đứa nó giành giật cái khăn qua lại mà nước nóng đổ vào người Masumi thiếu điều chỉ muốn nguội luôn mà chỉ biết cười.

Natsuki đã hậu đậu thì thôi còn gặp trúng Masumi thì cọc tính. Ấy thế mà Masumi lại hiếm khi lớn tiếng với Natsuki.

Nếu có thì chỉ vì quá lo lắng cho em mà thôi.

Đáng yêu thật nhỉ?

[...]

"Masumi này, mình nghe người ta nói nếu gửi tâm tư vào bồ công anh thì nó có thể đem tâm tư ấy đi đến nơi xa đó!"

"Vậy nơi xa đó là nơi nào?"

"Mình không biết, nhưng nếu cậu muốn, nó chắc chắn sẽ chạm tới nơi mà cậu muốn"

Natsuki lắc lắc đầu, đôi mắt trong veo của em vẫn đăm chiêu vào bồ công anh nhỏ trên tay.

Qua vài giây, em chạy về phía Masumi. Giơ bông bồ công anh nhỏ ra trước mặt cậu,

"Đây!"

Masumi hơi do dự, rồi cậu thổi vào bông bồ công anh ấy.

Từng cánh bồ công anh theo gió tán lên trời. Natsuki nhìn theo, trong lòng dấy lên chút sự tiếc nuối rồi cũng bị em dập tắt.

"Về nào"

Masumi đưa tay ra, ý muốn Natsuki nắm lấy. Em nhỏ cũng rất hợp tác. Nhanh nhẹn nắm lấy tay Masumi rồi cùng cậu trở về.

[...]

Bước ra khỏi căn lều nhỏ, Masumi nhìn thấy đằng xa có một đóa bồ công anh dại, mọc kiên cường giữa sỏi đá.

Đi đến, ngắt lấy bông hoa. Masumi ngắm nghía mãi rồi cũng thổi vào nó. Bồ công anh lần nữa tán lên trời, theo gió đi về nơi xa. Y hệt như ngày đó trong kí ức của cậu vậy.

"Natsuki, tôi nhớ cậu"

"Natsuki cũng nhớ Masumi lắm!"

Giống như nhìn thấy ảo giác. Masumi kinh ngạc nhìn vào phía bên kia của bờ sông.

Ở đó, một thân ảnh nhỏ mà cậu vẫn ngày đêm mong ngóng, ngày đêm nhớ nhung. Masumi nhìn thấy Natsuki mỉm cười với cậu. Cậu cũng vô thức nở nụ cười, đáp lại em.

"Tạm biệt"

Natsuki vẫy tay chào rồi quay lưng đi, thân ảnh nhỏ hòa mình vào trong bóng đêm của rừng sâu mà biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt cậu.

"Ừ, hẹn cậu kiếp sau, nếu ta có thể gặp lại nhau lần nữa"

...

Gió lại chưa từng ngừng thổi. Nó không thể nào dừng lại chỉ vì bông hoa kia xinh đẹp hay ngát hương được. Nhưng nó chắc chắn sẽ mang theo mùi hương ngọt ngào ấy mà đi mãi, hệt như cái cách ta sẽ mang theo kí ức về người để tiếp tục bước đi trên thế gian này.

"Hẹn gặp lại cậu, vào một ngày đầy nắng và gió ở cánh đồng hoa xinh đẹp kia"

"Đi đi, hỡi bồ công anh bé nhỏ,
Mang theo hồi ức đi thật xa.
Ở nơi mà chỉ có người và ta,
Cùng nhau khiêu vũ nơi biển hoa.
Ở nơi mà chỉ có riêng đôi ta,
Cạnh nhau mãi mãi, chẳng tách rời."

________________________________


Chap này có sơ sài quá không nhỉ?

Tui thấy nó cringe quá à (╥_╥)

*nước mắt chảy ra từ mắt trái trước là nước mắt đau buồn. Ngược lại, chảy ra từ mắt phải trước là hạnh phúc

Quà năm mới cho mấy ní=)))))))))

Bài thơ tui tự làm mong mấy bồ không chê, chê là tui buồn á:<

Năm mới an lành!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com