Kozume Kenma
Tittle: Soft Spot
Fandom: Haikyuu
Warning: OOC!,
A/N: Mấy dòng dưới là headcanons của tôi về Kenma.
"You know I got a soft spot for you"
*inspired by keshi - Soft Spot*
── .✦
Trong tim Kenma luôn có một vị trí đặc biệt. Vị trí đó không dành cho mấy cái máy nitendo, cũng chẳng dành cho bánh táo. Mà là dành cho em, điểm yếu lớn nhất của Kenma.
Cậu từng nghĩ cảm xúc là thứ không cần thiết.
Một trận đấu thắng hay thua, chỉ là dữ kiện.
Một người đến hay đi, chỉ là dòng chat biến mất.
Nhưng em.
Em là tab chưa từng được tắt.
Em là tin nhắn chưa từng xoá.
Em là "save point" mà Kenma luôn quay lại, dù trò chơi có bao nhiêu lần reset.
Kenma không giỏi thể hiện.
Cậu cũng không thích những trò thả thính vớ vẩn hay lời mật ngọt.
Tình cảm của Kenma là những lần đứng chờ ở cửa để đi học cùng em. Là những cái bánh mà cậu chạy ra cửa hàng tiện lợi để mua khi biết em quên mang đồ ăn trưa. Là những hành động quan tâm nhỏ nhặt của cậu mà cậu mong em sẽ chú ý.
Kenma không thích video call, nhưng với em, cậu sẽ gọi cả đêm.
Kenma thấy video call phiền, không cần thiết và mệt mắt.
Nhưng nếu em nhắn "Tui nhớ cậu chút xíu", thì 5 giây sau đã có đường truyền ổn định, đèn bàn bật nhẹ, Kenma đeo tai nghe và ngồi nhìn em... gấp đồ, làm bài, thậm chí là... ngủ gật.
Cậu không nói gì nhiều. Nhưng không cúp máy.
Kenma không giỏi an ủi. Nhưng em buồn, cậu sẽ tìm cách lén ở bên.
Không biết phải nói gì khi em khóc? Vậy thì Kenma sẽ làm gì đó ngu ngốc như... gửi link video mèo ngáo ngơ, gửi game em thích chơi, hay ship tới cửa nhà em cái bánh bé xíu có ghi note "đừng buồn nữa".
Em không nói gì, nhưng Kenma thấy được mặt em cười qua lần video call tiếp theo.
Và cậu cũng cười, như một bản cập nhật thành công.
Playlist của Kenma chỉ có nhạc game – ngoại trừ bài em từng gửi.
Kenma không phải người hay nghe nhạc. Nhưng trong danh sách phát của cậu có đúng một bài là Soft Spot của Keishi – bài em gửi một đêm nọ, lúc cả hai cùng thức làm bài tập mỹ thuật.
Bài hát đó gắn cờ "favourite". Không ai biết. Nhưng mỗi lần nghe, Kenma lại gục đầu xuống bàn, mở tab chat với em rồi miệng cười tủm tỉm.
Kenma không hay ra ngoài, nhưng vì em, cậu sẽ đi.
Kenma thích ở nhà. Cậu có thể ngồi lì hàng giờ trong phòng, tai nghe trùm đầu, ngón tay gõ nhẹ trên nitendo và ánh mắt không rời màn hình.
Nhưng hôm em nhắn:
"Tui đang ở gần đây nè, đi dạo hông?"
Kenma đã thay áo, rút tai nghe ra, thậm chí còn chải tóc sơ lại.
Chỉ để đi bộ với em mười phút dưới trời gió lạnh, chỉ để nghe em lảm nhảm về mấy chuyện thường ngày, chỉ được ở cạnh em.
Kenma không thích trở thành tâm điểm chú ý, nhưng cậu chỉ muốn em nhìn thấy cậu.
Trên sân đấu, Kenma luôn là người ít nói, ít biểu cảm, lặng lẽ như một cái bóng.
Nhưng mỗi lần ghi điểm, cậu đều đảo mắt tìm em trên khán đài.
Chỉ cần thấy em giơ ngón tay cái, cười toe và hét lên "Bồ tao chúng mày cút!", là má cậu lại hơi ửng hồng.
Không ai để ý. Nhưng trong lòng Kenma.
Em là lý do duy nhất để cậu muốn giỏi hơn.
Không phải để được công nhận. Mà để được em tự hào.
Kenma không giỏi nói yêu. Đúng hơn là cậu không biết cách.
Cậu không biết viết những tin nhắn có dấu chấm câu đúng chỗ, cũng chẳng hay hỏi han "cậu ăn gì chưa" như người ta thường làm.
Nhưng em biết.
Vì mỗi lần em mở lòng ra, Kenma luôn có mặt ở đó – như một điểm lưu giữa thế giới đầy biến động này.
Tình cảm của Kenma là những thứ nhỏ đến mức người ta lướt qua.
Là khi cậu nghiêng một bên ô cho em khi hai người đi chung, dù một bên vai áo đã ướt đẫm nước mưa.
Là khi cậu chơi một game chán phèo chỉ vì em nói "game này vui lắm á!"
Là khi cậu im lặng nghe em kể một ngày rất bình thường, nhưng lại nhớ từng chi tiết như thể đó là nhật ký của riêng cậu.
Bởi vì thương yêu đã dâng đầy trái tim Kenma một hình bóng là em.
Không ồn ào. Không hoa lệ.
Chỉ là... tồn tại. Nhưng không thể thay thế.
Kenma không mong em sẽ hiểu hết.
Cậu chỉ cần em ở đó. Là em, trong bộ áo khoác mỏng, giày hơi ướt, tay níu lấy cổ tay cậu khi băng qua đường. Là em, với giọng nói pha chút mệt mỏi mà vẫn cười toe khi kể về một ngày tệ.
Em đâu biết, Kenma chỉ muốn giữ em bên cạnh. Không cần ồn ào, không cần danh nghĩa.
Cậu từng không tin vào chuyện ai đó có thể khiến mình thay đổi. Nhưng em đã làm được, bằng cách không cố gắng thay đổi cậu.
Kenma không viết thơ. Nhưng nếu viết, câu thơ đầu tiên sẽ là tên em.
Cậu không hay nghe nhạc. Nhưng nếu có bài hát nào lặp mãi trong đầu, thì đó là tiếng em gọi tên cậu.
Và nếu có "điểm yếu" nào khiến Kenma yếu lòng đến mức không thể phòng thủ... thì đó là em, người luôn nhẹ tay gõ vào thế giới vốn dĩ khép kín của cậu.
Là vì em có một vị trí đặc biệt trong tim Kenma.
Là vì thương yêu đã dâng đầy trong trái tim Kenma là hình bóng em.
_End_
29/6/2025
8:03 p.m
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com