Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 11

Soonyoung không biết bọn năm 1 lấy đâu ra năng lượng để sinh hoạt câu lạc bộ đều đặn, đã vậy còn tổ chức giao lưu với các khoa khác nhiệt tình đến vậy.

Đơn cử là Lee Chan đã lôi anh đến một buổi dance workshop đầu năm học. Không chỉ có các bạn câu lạc bộ nhảy mà người từ câu lạc bộ khác bất kể các khoa đều có thể tham gia. Nói là workshop câu lạc bộ nhưng mentor là các anh chị khoá trên đã từng là thành viên câu lạc bộ đến đứng lớp. Người không làm biên đạo thì cũng theo nghiệp vũ công, toàn dân chuyên từng làm việc với nghệ sĩ nên người tham gia workshop ùn ùn kéo đến. Đáng nói hơn cả, mấy đứa anh không ưa cũng ở đó.

Soonyoung vốn lành tính nên chắc chắn sẽ không đi gây sự với ai. Nhưng đụng đến chuyện học hành trên lớp, anh sẽ cực kỳ nghiêm túc và nhất định không dung thứ cho những kẻ lười biếng ngáng đường mình. Nên trong một lần làm bài tập nhóm, Soonyoung đã loại thẳng tên một hội 3 người, mà cầm đầu là tên Sungmin, ra khỏi bài thuyết trình cuối kì vì bọn họ chẳng chịu làm gì cả. Thêm nữa, bạn gái của hắn còn cố tình ve vãn anh trong mấy buổi họp nhóm nên tên bạn trai dĩ nhiên là càng không ưa nổi Soonyoung.

Vừa thấy Sungmin cùng đám bạn lớn tiếng cười nói đi vào phòng tập là anh đã muốn về. Nhưng theo lời Chan, anh đếch việc gì phải kiêng dè chúng, vả lại người ở đây đông như vậy, chúng cũng chẳng đụng được đến anh. Chung quy là cậu em đây muốn níu giữ người anh của mình ở lại vì đâu có mấy dịp anh em sinh hoạt nhảy nhót với nhau.

Soonyoung nghe lý lẽ của Chan cũng xuôi tai, liền kệ sự đời mà hoà mình vào buổi workshop. Sau khi hoàn thành hướng dẫn và luyện tập các động tác, mentor tạo điều kiện cho các tốp sinh viên lên thể hiện lại bài nhảy trước mọi người. Soonyoung cũng nhờ vậy mà được dịp ngồi đoán xem ai là người của khoa nhảy, còn thì thầm bàn luận với Lee Chan kế bên rất hăng say.

"Uầy thần thái của bạn này đỉnh!!"

"Nhỉ anh nhỉ? Chắc chắn là khoa nhảy."

"Chú em lại mắc bẫy rồi. Trọng tâm của bạn này còn yếu lắm mà cái này ít đứa nào khoa nhảy mắc nên có khi là người bên khác."

"Kinh...vậy mà cũng nhìn ra. Đúng là Kwon-chuyên-soi."

"Hehe còn phải nói. Kìa còn thiếu một người, lên đi Chan!!!"

Soonyoung nhìn cậu em cùng khoa của mình với ánh mắt đầy tự hào, cũng không quên bật radar dò xét các sinh viên khác. Tầm ngắm của anh va phải một cậu bạn nhỏ người với mái tóc đen và phần mái nhuộm hồng trông rất ngầu. Dù mang khuôn mặt đáng yêu và dáng vóc nhỏ nhắn nhưng khi nhảy trên nền nhạc khá "bốc" thì cậu ấy lại toát ra thần thái áp đảo. Các động tác chưa quá gọn ghẽ nhưng chuyển động ở mức tốt và rất có phong cách riêng. Đây chắc là người mà anh không thể đoán nổi, còn bị cuốn theo màn trình diễn tự lúc nào không hay.

Cho đến tận lúc Chan hoàn thành xong bài diễn của mình, đến vỗ vai ra hiệu anh lên sàn thì Soonyoung mới xốc lại tinh thần. Nãy giờ ngứa ngáy tay chân lắm rồi đây, Soonyoung nghĩ, vừa khởi động vừa đảo mắt tìm kiếm người con trai vừa rồi.

Không nằm ngoài dự đoán của Chan, Soonyoung đã có màn thể hiện vượt bậc khiến khán giả hò reo không ngớt. Cái danh thủ khoa đầu vào của khoa nhảy không phải để trưng. Soonyoung càng làm tốt tới đâu, đám người Sungmin lại bày ra bộ mặt chán ghét tới đó.

Nhưng Soonyoung lúc này chỉ bận bịu trong mớ câu hỏi tự vấn, rằng không biết người ban nãy có đang nhìn mình không? Có một chút nào ghi nhớ anh không?

"Được rồi, tốp cuối cùng làm tốt lắm! Cảm ơn các bạn, các em đã đến tham gia ngày hôm nay." Một trong các mentor lên tiếng, "Để buổi workshop này kết thúc thật ấm áp, hãy dùng những tờ giấy note đằng kia, viết ra những lời khen và dán chúng lên người của những bạn mà mọi người thấy ấn tượng. Thấy ai giỏi thì cứ mạnh dạn tới chào hỏi, xem như cổ vũ nhau cùng phấn đấu. Được chứ?"

"Có cần để lại tên không chị?" Một bạn nữ giơ tay hỏi, cả phòng nghe thế liền cười ồ lên. Chắc cô nàng đã tăm tia được ai rồi đây.

"Không bắt buộc nha. Nhưng nếu em thích thì có thể!" Câu trả lời khiến bạn nữ kia, và có lẽ là một số người tham gia khác rất hài lòng.

Vậy là mọi người bận bịu ngồi viết giấy note, sau đó đi vòng quanh tìm đối tượng để dán. Phòng thì rộng mà người thì đông nên anh lạc mất Chan, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, anh cũng không tìm thấy người mình muốn dán tờ giấy note đang cầm trên tay. Nhìn vào tờ giấy với lời khen và cả họ tên, info của chính mình, Soonyoung càng nóng lòng tìm kiếm dù bản thân cũng không tin nổi có ngày kịch bản này lại rơi trúng đầu mình.

"Ay~ bạn ơi." Bỗng từ đâu tên Sungmin tiến đến bắt chuyện. "Lâu không gặp, dạo này vẫn ổn chứ ngài Kwon."

"Rất. Đặc biệt là khi tránh xa được cái bản mặt của mày."

"Thôi nào~ gì căng. Chuyện cũ cả rồi. Tao cũng đá con nhỏ lăng nhăng kia vì sau vụ của mày nó vẫn chứng nào tật nấy với thằng khác." Hắn cười khẩy, "Gặp mày ở đây nên tao cũng muốn đến giảng hoà. Lần đó coi như bọn tao ẩu."

Soonyoung cảm thấy khinh miệt trong lòng, rõ là chửi anh um sùm trên mạng, còn cố hạ bệ danh tiếng của anh bằng trò đóng vai nạn nhân. Nhưng bây giờ không phải lúc gây gổ nên dù có chút bực mình, Soonyoung cũng chỉ đành ừm một tiếng cho qua.

"Thôi tặng bạn một lời khen vì màn thể hiện quá ư là xuất sắc." Nói đoạn, Sungmin dán một tờ note phía sau lưng anh. "Giờ tao phải đi rồi. Bye~"

Soonyoung chỉ vẫy tay chào hắn qua loa, coi như tiễn vong, cũng không thèm ngó xem hắn viết gì cho mình.

"Đúng là rác rưởi." Bỗng nhiên có tiếng ai đó chửi từ đằng sau lưng anh. Người đó còn tiện tay giật tờ giấy note vừa được tên kia dán lên.

Xoay người sang, Soonyoung đã bắt gặp hình ảnh cậu trai tóc hồng ban nãy đang cau có vò mảnh giấy lại.

"Ơ trên đó...viết gì vậy?" Anh hỏi, mặt nghệt ra vì bất ngờ.

"Cậu không cần biết đâu, mắc công ảnh hưởng tâm trạng." Cậu trai tặc lưỡi nói, sau đó viết vội lên tờ note trắng trên tay dòng chữ 'fighting' rồi dán lên người anh.

"Cái này coi như bù cho cậu. Hôm nay vất vả rồi." Cậu trai mỉm cười nhìn Soonyoung, ánh mắt rất điềm tĩnh dịu dàng, còn để lộ má lúm nhỏ lấp ló bên khoé miệng.

"Hoon-ah, đi thôi." Nghe tiếng ai đó gọi, cậu vội quay lưng rời đi, tiện tay vứt mảnh giấy note của Sungmin vào thùng rác.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh khiến Soonyoung chưa kịp chuẩn bị tinh thần, cũng vụt mất cơ hội làm quen. Aish, đúng là đồ đần, Soonyoung tự mắng bản thân.

Nhưng anh cũng tò mò không biết ban nãy tờ note kia viết gì khiến cậu tức giận đến vậy nên đến nhặt từ thùng rác lên xem. Lật ra thì thấy mấy dòng chữ đau hết cả mắt. Nào là 'thằng đàn bà' rồi 'đi chết đi'. Soonyoung chỉ cười khẩy lắc đầu, đúng là bọn này vẫn mãi hèn hạ như vậy, trước sau không đổi.

Rồi anh lại nghĩ đến cậu bạn nhỏ nhắn kia. Còn chẳng quen chẳng biết gì mà không do dự đến giúp anh, chỉ bởi không muốn anh vì những chuyện thế này mà cảm thấy không vui. Cách cậu ấy "ra tay nghĩa hiệp" cũng rất tự nhiên, còn cố tình viết tặng anh một cái gì đó để cổ vũ tinh thần rồi mới rời đi dù cậu còn chăng phải người có lỗi. Chu đáo? Tốt bụng? Tinh tế? Bấy nhiêu thôi vẫn không đủ để Soonyoung nói về người này. Vậy nên, Soonyoung càng muốn kết thân, muốn không chỉ lần này mà sẽ là nhiều lần nữa được trò chuyện cùng cậu và nhận lại ánh nhìn dịu dàng kia.

Thế là sau ngày hôm đó, Soonyoung đã ra sức tìm kiếm thông qua bạn bè lẫn mạng xã hội của những người anh quen biết trên trường, chỉ mong tìm được cậu bạn tên Hoon ngày hôm đó.

Tình hình không mấy khả quan, anh cũng bị bài vở "đè" như bao sinh viên năm 3 khác nên chẳng còn tâm trí để tìm kiếm. Anh đã tự an ủi mình, rằng duyên chưa tới nên cũng không cần cưỡng cầu. Nhưng khi hy vọng tìm được người đang trên đà dập tắt thì 6 tháng sau, trường tổ chức lễ hội.

/-

"Ơ vãi Chan ơi..."

"Gì anh?"

"Cái người mấy tháng nay anh tìm..."

"Hửm?"

"Đang được phỏng vấn kìa."

"VÃI NỒI?! Tới công chuyện luôn anh ơiiii người ta giới thiệu tên rồi kìaaaa"

"Ờ nghe rồi nghe rồi. Anh mày không có điếc."

"Uồi mà nghe chuyện của ảnh thấy thương ghê. Là em chắc em cũng buồn."

"Kệ mày."

"Có ông anh quý quá cơ." Chan lườm Soonyoung bên cạnh, nhưng vẫn không quên theo dõi diễn biến. "Ê ê ê vãi anh ơi người ta tuyển chồng tại chỗ kìaaaaaa anh lẹ lên coiiiii"

Soonyoung không đợi Chan nhắc mà đã giơ tay. Anh không biết đây có phải định mệnh hay không, càng không biết người kia đối với anh sẽ có thái độ thế nào, nhưng lần này anh chắc chắn sẽ không lỡ mất cơ hội.

Ít nhất phải để cậu ấy biết đến sự tồn tại của mình. Lòng Soonyoung đã quyết, rất nhanh anh đã mạnh dạn đứng trên sân khấu để đường đường chính chính theo đuổi Lee Jihoon. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com