Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 27.1

Khi Jihoon mở mắt đã sắp qua giờ cơm trưa, lưng không khỏi cảm thấy đau nhức bởi dáng nằm của mình.

Nhưng điều làm cậu để ý hơn lại là cái anh người yêu đã tỉnh từ lúc nào, còn vừa xem ti vi vừa cười hô hố. Trong một khắc, Jihoon muốn dỗi tên này thêm một trận, uổng công thức trắng để canh mà tỉnh rồi lại chẳng thèm gọi cậu. Trái lại, vừa thấy Jihoon thức giấc, Soonyoung đã tít mắt cười.

"Bé ngủ ngon hông~"

"..." Cái vẻ tí tớn này trông có giống người mới gặp tai nạn hôm qua không vậy?

"Bé còn ngái ngủ hả?" Dù một tay đã bị bó bột nhưng Soonyoung vẫn tranh thủ dùng tay còn lại chọc chọc má bạn mèo đang nghệt mặt ra.

"Bạn tỉnh từ lúc nào mà không gọi em?" Jihoon chất vấn.

"Anh nghe chị y tá kể bạn không chợp mắt được tí nào, nên anh để cho bạn ngủ á. Mà chắc bạn mệt dữ lắm.. anh bấm chuông gọi bác sĩ vào khám, thay cả túi nước biển nè, còn ăn cơm trưa xong rồi mà bạn hông hay biết gì luôn." Soonyoung nhận ra tông giọng không vừa ý của cậu, liền giải thích một tràng, "Anh xót bạn lắm nên muốn bạn ngủ thêm. Anh xin lỗi..."

Jihoon thở dài, lẳng lặng đứng dậy đóng rèm cửa sổ, sau đó tới bấm khoá cửa chính khiến Soonyoung vừa lo vừa không hiểu cậu định làm gì.
Nhưng chỉ vài giây sau, mọi thắc mắc của anh đều được giải đáp.

Jihoon thoắt cái đã đến ngồi cạnh Soonyoung bên mép giường, một tay ấp lấy mặt anh, tay còn lại đặt trên vai làm điểm tựa. Phút chốc, môi anh đã lại cảm nhận được cái mềm ấm của môi cậu.
Dịu dàng, nhưng say đắm.
Không vồn vã như khi cả hai cuốn lấy nhau nơi biển người, nhưng vẫn đủ quấn quýt để khiến anh đỏ mặt.
Muốn nhiều hơn nữa, Soonyoung nghĩ, liền không ngoan ngoãn mà vòng tay kéo cậu ôm vào lòng.

"A..." Nhưng anh quên mất mình bây giờ một tay băng bó, một tay truyền nước biển, động đậy một chút cơn đau liền ghé thăm. Thấy con hổ tham lam tự làm đau mình, Jihoon lại có cớ mắng.

"Cho chừa." Nói rồi, cậu còn nhếch mép cười làm ai kia phồng má.

"Bạn đừng có bắt nạt người bệnh!"

"Em còn chưa hỏi tội lái xe kiểu gì để thành ra như này đâu đấy."

"Anh...hông cố ý mà." Soonyoung (vờ) mếu máo. "Lúc quay lại anh thấy bạn về mất tiêu, anh sợ lắm í...nên vội đuổi theo. Nhưng anh vẫn chạy cẩn thận lắm, chỉ hơi nhanh hơn bình thường hui..."

"Là cẩn thận dữ chưa?"

"Đèn xanh anh mới chạy á! Xong tự nhiên có cái xe hơi vượt đèn đỏ quẹt đầu xe anh..." Nghĩ lại, Soonyoung thấy cứ sao sao. Vì đường đêm vắng không còn mấy xe, cớ gì phải vượt đèn đỏ, còn chờ đúng lúc có mỗi xe anh chạy nhanh lên trước liền va vào.

"Mà..." Soonyoung bỗng nhớ ra chuyện quan trọng, "bạn nói anh nghe sao bạn lại bỏ về? Do bạn bực sau khi nói chuyện với Wonwoo hả?"

"B-bạn nghe thấy hết rồi...?"

"Ừm~" Soonyoung thực ra đã lấy lại được chút ý thức sau khi thuyên chuyển phòng nhưng vẫn không động đậy nổi nên đành bất lực nằm yên, để Jihoon nói chuyện một mình. Vậy là tất tần tật chuyện cậu kể, cả những thổ lộ thật lòng, và việc cậu khóc nữa, anh đều biết.

"N-nhưng không phải vì chuyện đó..." nhận ra mình vừa bị hớ, Jihoon vội lảng đi, "Mà... bạn có chuyện gì giấu em không?"

"Anh không hề giấu nha. Chỉ là chưa kịp nói thôi. Nằm viện qua giờ mà." Soonyoung nhún vai, "Bạn đưa anh điện thoại anh đi."

Soonyoung tặc lưỡi cầm chiếc điện thoại bị nứt một đường ở giữa màn hình, mở cho cậu xem video hôm qua. Trong hai người, Jihoon chỉ nhận ra Nari, nhưng nhìn qua cũng biết tên kia đang tính động tay động chân với phụ nữ, lông mày cậu tự động chau lại.

"Vờ lờ sao bạn còn bình tĩnh đứng quay được hay vậy?"

"Thì vậy mới có bằng chứng cho thằng này bay màu. Cái tên Sungmin đó bạn nhớ không?" Jihoon à lên một tiếng, "Nhưng lúc nó chuẩn bị đánh chị Nari thì anh cản kịp rồi. Cơ mà...anh nói cái này bạn hứa đừng la anh, nha?"

"Gì? Nói."

"B-bạn hứa trước đi~"

"Ừ rồi không la."

"Hix thì chuyện là...vừa làm anh hùng cứu bà này xong cái bị bà này thừa cơ cưỡng hôn...anh tức vãi á bạn ơiiiii" Soonyoung vùi đầu vào vai Jihoon dụi dụi, cốt để cậu mủi lòng mà không giận mình. Nhưng Jihoon còn lạ gì nữa, dứt khoát đẩy đầu anh ra.

"Bạn! Bạn hứa rồi mà..."

"Hứa không la chứ đâu có hứa là không dỗi?" Jihoon nhướn mày. "Mà biết gì không?"

"Không ạ..."

"Nói chuyện với Wonwoo xong tui đi ngang thì thấy đúng cảnh đó á. Sôi máu quá nên bỏ về luôn." Jihoon kể, nghĩ lại thấy cuộc đời mình kể từ khi dính với Soonyoung là cứ phải cầm kịch bản nam chính. Máu chó không chịu được!!!

"Vãi..."

"Rồi biết sao không, mẹ này trích xuất camera an ninh xong up đoạn hai người hôn nhau lên mạng á. Giờ trên đó một phe chửi bạn phản bội em, một bên tác thành cho bạn với Nari."

"..."

"Quả là Kwon Soonyoung, đi quẩy một đêm bày ra một đống kịch bản drama luôn." Jihoon đùa, tò mò quan sát biểu hiện trên khuôn mặt anh.

"A-anh...xin lỗi." Đến nước này, Soonyoung chỉ còn biết cúi đầu nhỏ giọng nói, cảm thấy vừa tủi thân vừa giận chính mình. "Hình như anh chẳng bảo vệ được bạn như lời anh nói...vô dụng ghê í. Hết làm bạn buồn, còn làm bạn lo lắng chạy đôn chạy đáo..."

"Suỵt! Vậy mới kêu bạn ngốc." Jihoon nhẹ giữ cằm anh, nâng khuôn mặt bí xị của Soonyoung đối diện với mình, "Không phải mình đã hứa với nhau rồi sao? Có chuyện gì sẽ nói ra rồi cùng giải quyết. Bạn đừng quên, em cũng để tâm tới bạn nhiều như bạn nghĩ về em vậy. Em giận bạn vì em ghen, em chịu vất vả vì em không muốn mất bạn..."

Ơ này, bỗng dưng Soonyoung thấy sống mũi mình cay cay. Tầm nhìn anh nhoè đi trong một chốc.

"Em đâu bao giờ tin ai khác, em chỉ tin bạn thôi. Vì em biết bạn mê em như điếu đổ í đời nào chịu dứt em ra." Jihoon nói có phần tự hào, còn Soonyoung liền gật gật đầu đồng ý, mắt đỏ hoe nhưng miệng toe toét cười.

"Vậy giờ chúng ta ổn?" Cậu hỏi, nhưng anh lại lắc đầu.

"Sao vậy?"

"Bạn bỏ anh về trước. Bắt đền~" Anh chu chu môi nói, đúng là không dễ gì có dịp nhõng nhẽo thả cửa với cậu.

Jihoon đảo mắt bất lực, nhưng cũng không lên tiếng phản đối mà chỉ lặng yên hôn lên khoé mắt anh.
Cái hôn nhẹ tựa cánh anh đào thoảng qua trong gió, chạm lên da thịt anh,
Cái hôn thay cho một lời xin lỗi,
Thay cho một tiếng yêu.


"Yêu anh, hổ ngốc." Jihoon thỏ thẻ.


Hình như sát thương vật lý là chưa đủ. Jihoon có phải là đang muốn trái tim Soonyoung nổ tung mới vừa lòng có phải không?

"Và câu trả lời là?" Jihoon thích thú khi thấy vành tai anh hoá đỏ chót.

"A-anh cũng yêu em." Soonyoung vùi mặt vào hõm cổ, nhỏ giọng nói, "Nhưng người ta không có ngốc đâu nhé..."

Và rồi căn phòng nhỏ trắng toát đã từng lạnh lẽo trong mắt cậu nay lại sáng bừng ấm áp những vệt nắng hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com