Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Kẻ thù trong bóng tối

Nhóm kéo nhau ngồi xuống bờ hồ, quần áo ướt sũng bết vào da, nước nhỏ tí tách xuống đất, nhưng chẳng ai để tâm. Họ ngồi quây tròn, như những chiến binh vừa thắng trận, cần phút nghỉ ngơi để lấy lại sức và sẻ chia. Seungcheol vươn tay, giọng trầm ấm:

"Joshua, có thể cho mình mượn chìa khóa không? Mình muốn cảm nhận thử."

Joshua mỉm cười, đặt chìa khóa Nước vào tay anh, ánh sáng xanh lam lấp lánh như một viên ngọc sống động.

Seungcheol nắm chặt chìa khóa, nhắm mắt, ngón tay run nhẹ khi sức mạnh mát lạnh chảy qua từng mạch máu.

"Nó... vừa dịu dàng, vừa mạnh mẽ," anh thì thầm, mở mắt nhìn Joshua với ánh mắt kinh ngạc: "Như nước vậy, mềm mại nhưng không gì cản nổi. Cậu đã thấy gì dưới đó mà lấy được nó vậy, Shua?"

Joshua ngồi xuống cạnh Chan, đặt Thủy Vũ bên hông, giọng anh trầm xuống, sâu thẳm như dòng hồ anh vừa thoát ra:

"Mình đã bước vào lòng hồ tĩnh lặng... Một nơi mà nước soi chiếu mọi thứ trong tâm hồn mình, nỗi sợ, sự nghi ngờ, và tình cảm dành cho mọi người. Nó thử thách tôi qua bốn bóng hình như bốn linh hồn của nước: Uyển Chuyển, Kiên Trì, Hòa Hợp, và Sức Mạnh."

Anh dừng lại, ánh mắt xa xăm, như đang sống lại từng khoảnh khắc kinh hoàng nhưng đầy ý nghĩa dưới hồ.

"Uyển Chuyển..." anh bắt đầu, giọng chậm rãi như dòng nước chảy, "là khi mình thấy mình lúc nhỏ, đứng giữa dòng nước xiết, cứng nhắc và sợ hãi. Nước cuốn mình, kéo mình, nhưng mình cứ chống lại, cứ cố giữ mình đứng yên. Linh hồn thứ hai là Kiên Trì. Mình thấy các cậu quay lưng với tôi, nói rằng mình không cần thiết, rằng mình là gánh nặng. Nó chân thật tới nỗi mình đã nghi ngờ chính bản thân mình và muốn bỏ cuộc. Nhưng nước không ngừng chảy, dù đá chắn đường, dù vách núi cản lối, nó vẫn tìm cách đi tiếp..."

"Shua..." Jeonghan nghẹn ngào nắm tay Joshua, đôi mắt anh đã đỏ hoe đẫm lệ.

"Mình không sao! Hòa Hợp là linh hồn thứ ba..." Joshua nhìn Chan, giọng anh run lên, nước mắt chực trào "Mình thấy Chan bị nước đỏ cuốn đi, em ấy hét lên kêu cứu, nhưng mình không tới được. Rồi từng người trong các cậu biến mất trước mắt mình. Mình không thể giữ tụi cậu lại, không thể là một phần của tụi cậu. Rồi linh hồn thứ tư xuất hiện, là cái bóng của mình. Nó nói với mình rằng mình yếu đuối, vô dụng, mình đã để sự sợ hãi của mình làm hại các cậu. Và rồi trong lúc mình tuyệt vọng nhất, mình nghe thấy giọng của mọi người. Mình nghe được các cậu nói các cậu đang đợi mình, rằng mình không được bỏ cuộc, phải đứng lên. Rồi mình chợt hiểu rằng nước không đấu tranh, nó chảy, nó uốn lượn qua mọi thứ. Mình phải buông bỏ nỗi sợ, hòa mình vào dòng chảy, như các cậu đã kéo mình lên. Nước thật ra không đáng sợ, nó có thể bảo vệ chúng ta, còn nuôi dưỡng chúng ta. Mình dần chấp nhận nó, dùng nó để vượt qua, để chiến thắng bản thân mình"

Seungcheol giơ chìa khóa Nước lên, ánh sáng xanh lam phản chiếu trong mắt anh như một đại dương nhỏ:

"Cậu nói đúng lắm, Shua. Tụi mình giống nước, mỗi người khác nhau, nhưng khi ở bên nhau, tụi mình vượt qua mọi thứ!" Lời nói của Seungcheol như ngọn sóng mạnh mẽ, cuốn qua từng trái tim, khơi dậy tinh thần đoàn kết rực cháy.

Nhóm nghỉ ngơi bên thác, ánh trăng treo lơ lửng trên bầu trời, chiếu xuống mặt hồ phẳng lặng, phản chiếu bóng họ như một bức tranh sống động, lung linh giữa đêm đen.

Seungcheol đứng dậy, trả lại chìa khóa Nước cho Joshua, giọng dứt khoát:

"Nghỉ đủ rồi đó! Chuẩn bị quay về ngôi đền thôi, tụi mình cần báo lại cho cô tiên và lên kế hoạch tiếp theo."

Hoshi bật dậy, vươn vai kêu rắc rắc, miệng cười toe: "Hy vọng chúng ta có thể được ăn một bữa no nê khi trở về"

Seungkwan liếc anh, giọng đùa nhưng thoáng lo:

"Còn đòi ăn nữa hả? Đi nổi về tới đền là may lắm rồi đó!"

Nhưng khi họ bắt đầu thu dọn, một tiếng động lạ xé toạc không gian tĩnh lặng. Không phải tiếng thác gầm gừ, không phải tiếng gió rít qua cây, mà là tiếng "rắc rắc" khô khốc, sắc lạnh như ai đó giẫm lên cành cây gãy, vang lên từ sâu trong rừng. Nhóm lập tức khựng lại, ánh mắt sắc bén dán chặt vào bóng tối dày đặc phía trước.

"Nghe thấy không?" Jun thì thầm, tay nắm chặt thành đấm, cơ bắp căng lên như chuẩn bị lao tới. Wonwoo gật đầu, giọng trầm trầm trả lời:

"Có gì đó trong rừng... Không bình thường."

Trên đường trở về ngôi đền, bước chân họ nhanh hơn, ánh trăng soi sáng con đường nhỏ hẹp giữa rừng sâu. Rồi họ phát hiện dấu chân kỳ lạ in sâu trên đất ẩm. Không phải dấu chân người, mà to lớn, sâu hoắm, như của một sinh vật nặng nề, móng vuốt cắm sâu xuống đất. Những nhánh cây hai bên lối đi bị gãy vụn bất thường, lá cây cháy xém ở mép, bốc khói mỏng như vừa bị một luồng nhiệt dữ dội quét qua.

Minghao nhíu mày, vung tay chậm lại thời gian trong một khoảnh khắc, không gian quanh anh rung động như sóng nước. Trong tích tắc, anh thấy rõ một bóng dáng mờ ảo lướt qua trong bóng tối, cao lớn như cái cây cổ thụ, đôi mắt đỏ rực như than hồng, và một luồng khí nóng hừng hực thoáng qua, làm tóc anh dựng đứng.

"Kẻ lạ mặt!" anh hét lớn, giọng căng thẳng như dây đàn sắp đứt.

Nhóm lập tức vào thế chiến đấu, Seungcheol rút ra kiếm Ánh Sáng, ánh sáng bùng lên như ngọn lửa xé tan bóng tối, soi sáng con đường rừng. Joshua nắm chặt Thủy Vũ, roi nước lấp lánh ánh xanh lam, nước từ roi rít lên như sẵn sàng phản công.

"Coi chừng!" Seungkwan hét lớn, giọng vỡ ra vì hoảng loạn khi một mũi tên nước bắn ra từ bụi cây, nhanh như chớp, lướt qua không khí với tiếng "vút" sắc lạnh, suýt nữa đâm trúng ngực anh. Joshua phản ứng ngay tức khắc, vung Thủy Vũ với tốc độ kinh người, roi nước uốn lượn như con rắn sống, quấn chặt lấy mũi tên, kéo nó hòa vào dòng chảy của anh và tan biến trong tiếng "xoẹt" nhỏ.

"Cái gì vậy?!"

Hoshi hét lớn, tay vung lên như muốn gọi lửa tiềm tàng, đôi mắt anh sáng rực giữa bóng tối. Joshua nhíu mày, cảm nhận luồng nước từ mũi tên tan ra trong tay mình, giọng anh trầm xuống đầy lo lắng:

"Nó... giống nước của anh! Kẻ tấn công cũng có sức mạnh nước!"

Seungcheol bước lên, ánh sáng từ kiếm bùng cháy dữ dội, giọng anh gầm lên như sấm:

"Là ai?!"

Từ sâu trong bóng tối, một giọng nói lạnh lùng vang vọng, sắc như băng, trầm như đáy hồ sâu:

"Chìa khóa Nước sẽ không thuộc về các ngươi mãi mãi. Chúng ta sẽ lấy lại nó, bằng mọi giá."

Rồi tiếng động tắt lịm, như thể kẻ lạ mặt tan vào không khí, biến mất vào rừng sâu, để lại nhóm trong trạng thái căng thẳng tột độ, hơi thở dồn dập giữa không gian tĩnh lặng chết chóc.

Seungcheol nắm chặt kiếm, ánh sáng từ lưỡi kiếm rung lên như phản chiếu cơn giận của anh

"Họ biết tụi mình có chìa khóa... Tụi mình bị theo dõi rồi!"

Jeonghan cố giữ bình tĩnh khi chứng kiến một màn vừa rồi, lên tiếng

"Hắn nói "chúng ta" và "lấy lại chìa khóa Nước". Có nghĩa là có một đám người đang nhăm nhe chiếc chìa khóa Nước của chúng ta, và có thể là chìa khóa Ánh Sáng nữa. Chúng ta cần phải quay về ngôi đền và nói chuyện này với cô tiên biết."

Seventeen vội vã quay về ngôi đền trong rừng, bước chân dồn dập vang lên trên con đường đất ẩm, ánh trăng xuyên qua tán cây chiếu những vệt sáng lập lòe trên khuôn mặt căng thẳng của họ. Tiếng gió rít qua rừng mang theo hơi thở nóng bỏng của mối nguy vừa xuất hiện, như ngọn lửa vô hình liếm láp gót chân họ. Seungcheol dẫn đầu, ánh sáng từ người anh rực cháy như ngọn hải đăng giữa bóng tối,vàng rực soi sáng lối đi, nhưng không thể xua tan cảm giác bất an đang bám riết lấy cả nhóm. Joshua đi sát bên Chan, Thủy Vũ lấp lánh ánh xanh lam trong tay anh, roi nước rung lên như cảm nhận được luồng năng lượng kỳ lạ từ cuộc tấn công vừa rồi.

Ngôi đền hiện ra trong tầm mắt. Một công trình cổ kính bằng đá phủ rêu xanh, ẩn mình giữa những tán cây cổ thụ cao ngút, ánh sáng từ những ngọn nến bên trong hắt ra qua khe cửa như lời chào mời ấm áp giữa rừng sâu lạnh lẽo. Nhóm bước vào, hơi thở dồn dập hòa cùng tiếng bước chân vang vọng trên nền đá lạnh. Nàng tiên bé nhỏ với đôi cánh lấp lánh như ngọc trai, lơ lửng giữa không trung, ngẩng đầu lên từ chiếc bàn đá khắc đầy ký hiệu cổ xưa, đôi mắt trong veo của nàng ánh lên vẻ lo lắng khi thấy vẻ mặt hốt hoảng của họ.

"Cô tiên!" Seungcheol lên tiếng, giọng trầm nhưng gấp gáp, "Chúng tôi bị tấn công trên đường về! Một kẻ lạ mặt dùng sức mạnh nước, bắn mũi tên nước vào chúng tôi. Hắn nói chìa khóa Nước sẽ không thuộc về tụi tôi mãi mãi!"

Joshua giơ tay, trao chìa khóa Nước cho nàng tiên, ánh sáng xanh lam từ chìa khóa phản chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, làm đôi cánh nàng rung lên nhè nhẹ.

Nàng tiên nhỏ nắm lấy chìa khóa, ngón tay bé xíu run run khi cảm nhận luồng năng lượng từ nó. Nàng nhắm mắt, đôi môi mím chặt, rồi mở mắt ra, giọng trong trẻo nhưng nặng nề như tiếng chuông ngân trong gió:

"Đây không phải chuyện nhỏ... Các người đã chạm mặt một trong những 'Kẻ Săn Chìa Khóa'. Chúng là những kẻ lang thang trong bóng tối, muốn phá vỡ phong ấn của 13 chìa khóa để giải phóng thứ sức mạnh bị cấm kỵ từ thời cổ đại."

"Cái gì?!" Hoshi hét lớn "Kẻ Săn Chìa Khóa là cái quái gì vậy?! "

Nàng tiên nhỏ giơ tay, ra hiệu cho anh bình tĩnh, giọng nàng trầm xuống như lời thì thầm từ sâu thẳm:

"13 chìa khóa không chỉ là vật phẩm để các người chứng minh bản thân. Chúng là những mảnh ghép phong ấn một sức mạnh kinh hoàng – Hỗn Mang, kẻ từng suýt hủy diệt thế giới. Kẻ Săn Chìa Khóa là những kẻ bị thế lực Hỗn Mang thao túng, chúng sẽ không dừng lại cho đến khi lấy được tất cả." Nàng nhìn Joshua, ánh mắt sắc bén: "Chìa khóa Nước trong tay cậu là mục tiêu đầu tiên của chúng."

Chan đứng cạnh Joshua, tay run lẩy bẩy, giọng cậu lạc đi:

"Nước đỏ... Có phải là chúng không? Tôi mơ thấy nước đỏ cuốn Joshua huyng đi..."

Nàng tiên nhỏ nhìn cậu, đôi mắt thoáng buồn:

"Nước đỏ... Có thể là dấu hiệu của chúng. Sức mạnh nước của chúng không thuần khiết như của Joshua. Nó bị vấy bẩn bởi bóng tối, bởi máu của những kẻ đã ngã xuống vì tham vọng."

Sau khi nàng tiên nhỏ cảnh báo về những Kẻ Săn Chìa Khóa, không khí trong ngôi đền vẫn căng thẳng như dây đàn sắp đứt. Ánh sáng từ ngọn nến nhảy múa trên tường đá, chiếu lên khuôn mặt lo lắng của Seventeen. Nàng tiên nhỏ bay lên giữa không trung cắt ngang sự im lặng:

"Chìa khóa Nước đã được các cậu mang về. Giờ là lúc đưa nó trở lại nơi nó thuộc về. Theo ta."

Những bước chân vang lên trên nền đá lạnh, theo nàng tiên nhỏ tiến sâu vào đại sảnh ngôi đền. Không gian rộng lớn mở ra trước mắt họ, trần nhà cao vút phủ đầy rêu xanh và những ký hiệu cổ xưa mờ nhạt, ánh sáng từ những khe đá hắt xuống tạo thành những vệt sáng mờ ảo như ánh trăng xuyên qua nước. Giữa đại sảnh, kế bên bức tượng mặt trời, một bức tượng nước bằng đá xanh đứng hiên ngang, cao lớn và uy nghi như một vị thần biển cả. Gương mặt bức tượng mượt mà, đôi mắt khép hờ như đang lắng nghe tiếng sóng, mái tóc đá chảy dài như dòng thác bất tận. Ở trung tâm bức tượng, một lỗ nhỏ lõm xuống, vừa khít với chìa khóa Nước, nhưng bề mặt phủ đầy bụi và những vết nứt thời gian, như thể nó đã chờ đợi hàng thế kỷ để được đánh thức.

"Sao mấy cái tượng này bụi kinh khủng!" Hoshi lẩm bẩm, nhớ lại khoảnh khắc anh bị bụi bay vào mặt, ghét bỏ tránh xa bức tượng

Joshua mỉm cười trước sự rộn ràng của đồng đội. Anh bước tới trước bức tượng, hít một hơi sâu, đôi tay run run nắm chặt chìa khóa Nước. Ánh sáng xanh lam từ chìa khóa lấp lánh trong tay anh, như một giọt nước sống động phản chiếu ánh trăng. Anh từ từ đưa chìa khóa Nước tới lỗ đá trên ngực bức tượng. Ngón tay anh run nhẹ khi chìa khóa chạm vào, rồi anh ấn mạnh, chìa khóa lọt gọn vào lỗ đá với một tiếng "cạch" khô khốc.

Ngay lập tức, một luồng sáng xanh lam bùng lên dữ dội, như cơn sóng thần vỡ òa từ bức tượng, cuốn qua đại sảnh với sức mạnh mát lạnh nhưng mãnh liệt. Những vết nứt trên thân tượng khép lại trong tiếng "rắc rắc" giòn tan, bụi đá rơi lả tả xuống sàn như mưa, để lộ bề mặt đá xanh bóng loáng, mượt mà như mặt nước phẳng lặng. Từ lỗ đá, nước trào ra. Tuy nhiên không phải nước thật, mà là một luồng năng lượng lỏng ánh xanh, chảy dọc theo các đường nét của bức tượng, làm mái tóc đá như sống dậy, uốn lượn như dòng thác thực sự. Gương mặt bức tượng mở mắt, đôi mắt xanh thẳm sáng rực như đại dương sâu thẳm, tỏa ra ánh sáng dịu dàng nhưng bất khuất.

Ánh sáng xanh từ bức tượng nước tràn ra, chiếu lên bức tranh khắc hình 13 yếu tố khổng lồ trên tường đại sảnh. Phần nước trên bức tranh bừng sáng, ánh xanh lam nhảy múa như sóng vỗ, uốn lượn qua những đường nét chạm khắc, hòa quyện với ánh vàng từ phần mặt trời mà Seungcheol đã kích hoạt trước đó. Hai luồng sáng đan xen, tạo thành một vũ điệu huyền ảo giữa ánh sáng và nước, như lời khẳng định rằng hai yếu tố đã trở về đúng nơi chúng thuộc về.

Cả nhóm đứng nhìn bức tranh khổng lồ đó, đôi mắt long lanh chiêm ngưỡng vẻ đẹp của bức tranh cùng với gương mặt tự hào. Họ sẽ dần lấp đầy không gian rộng lớn của ngôi đền này bằng những bức tượng và tô màu lên bức tranh khổng lồ tuyệt đẹp này.

"Yếu tố nước đã trở về. Các người đã mệt mỏi rồi. Hãy nghỉ ngơi và ăn chút gì đó để lấy lại sức nhé! Ta đã chuẩn bị thức ăn cho các người rồi" Nàng tiên nhỏ dịu dàng lên tiếng.

"Cảm ơn cô!"

Cả nhóm đồng thanh cảm ơn sự chu đáo của nàng tiên bé nhỏ. Sau khi ăn uống no nê, cả nhóm ngồi quây tròn trong căn phòng nghỉ, ánh sáng từ ngọn nến trên bàn đá nhảy múa trên khuôn mặt họ, tạo những bóng đổ dài run rẩy như chính tâm trạng của họ lúc này. Seungcheol trầm giọng lên tiếng:

"Nếu tụi mình gặp những Kẻ Săn Chìa Khóa, thì phải đối phó thế nào đây? Đánh trực diện chắc không ổn đâu."

"Chúng ta có quá ít thông tin về chúng. Hoàn toàn không biết chúng có mấy người, có sức mạnh như thế nào!" Wonwoo gật đầu lên tiếng

"Để có thể chuẩn bị cho bất cứ tình huống bị tấn công bất chợt nào, chúng ta phải làm quen với các sức mạnh và sử dụng nhuần nhuyễn chúng. Anh nghĩ chúng ta sẽ bắt đầu một kế hoạch luyện tập từ ngày mai. Cứ nghĩ như đó là lịch trình tập luyện chuẩn bị album mới đi." Seungcheol trầm ngâm lên tiếng.

Tất cả các thành viên đều không có ý kiến. Họ đều nhất trí nghe theo trưởng nhóm của mình. Bất ngờ, Wonwoo đứng dậy, giọng trầm vang lên giữa không gian tĩnh lặng:

"Khoan đã... Em hình như cảm nhận được gì đó!"

Nói rồi anh bỗng chạy một mạch tới điện chính nơi có hai bức tượng cùng hai chiếc chìa khóa đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Anh giơ tay sờ vào chìa khóa Nước đang nằm ở giữa bức tượng, để lộ một ký hiệu lạ khắc sâu trên bề mặt. Một vòng tròn nhỏ với những đường cong uốn lượn như sóng nước, nhưng ở trung tâm là một chấm tròn như giọt nước đọng lại.

"Đây là gì?" anh thì thầm, đẩy kính lên, đôi mắt sáng rực tò mò.

Khi Wonwoo bỗng chạy ra điện chính làm cả nhóm cũng hoảng hốt chạy theo, tạo tiếng động không nhỏ vang vọng khắp ngôi đèn khiến cho nàng tiên nhỏ cũng bay tới theo. Sau khi thấy những ký hiệu lạ cùng câu hỏi của Wonwoo, nàng biết chìa khóa thứ ba sắp xuất hiện và Seventeen đã thực sự hòa làm một với những sức mạnh này. Họ đã có thể tự cảm nhận được chìa khóa mang sức mạnh của bản thân mình. Nàng vui mừng giải thích:

"Mỗi chìa khóa không chỉ là vật phong ấn. Chúng liên kết với một sức mạnh riêng, một linh hồn của tự nhiên. Chìa khóa Nước mang sức mạnh của sự sống và kết nối. Chìa khóa Mặt Trời," nàng nhìn Seungcheol, "mang sức mạnh của ý chí và ánh sáng. Ký hiệu này là dấu hiệu của linh hồn bên trong nó."

Nhóm im lặng, ánh mắt dán chặt vào chìa khóa Nước, rồi chuyển sang chìa khóa Mặt Trời. Minghao thì thầm:

"Vậy mỗi chìa khóa đều có sức mạnh riêng. Hành trình này sẽ càng khó hơn, đúng không?"

Nàng tiên nhỏ gật đầu, ánh mắt nghiêm nghị:

"Đúng vậy. Và Kẻ Săn Chìa Khóa cũng biết điều đó. Chúng không chỉ muốn phá phong ấn, mà còn muốn chiếm sức mạnh của từng chìa khóa."

Nói rồi nàng nhìn qua Wonwoo:

"Có phải cậu vừa cảm nhận được một luồng sức mạnh hiện lên ở điện chính nên đã chạy tới đúng không?"

Wonwoo gật đầu. Khi đang cùng lên kế hoạch luyện tập với nhóm, cậu bỗng cảm nhận được sức mạnh bóng tối của cậu bùng lên dữ dội. Chúng như kéo cậu đi tới điện chính này.

"Chìa khóa thứ ba là chìa khóa bóng tối. Bức tượng bóng tối sẽ phản ứng với sức mạnh của chìa khóa nên chỉ có cậu mới cảm nhận được. Điều này có nghĩa là các người đã dần chấp nhận sức mạnh của mình..." Nàng tiên vui mừng bay lên không trung " Các người mau chóng nghỉ ngơi đi. Chìa khóa bóng tối đã xuất hiện, tuy nhiên vẫn chưa tới lúc để mang nó về đây. Hôm nay các người đã vất vả rồi!"

Nói rồi, nàng tiên liền bay đi mất. Cả nhóm đưa mắt vui vẻ nhìn nhau. Seungcheol lên tiếng trước khi mọi người vì quá phấn khích mà làm loạn ngôi đền:

"Mau đi ngủ đi mấy đứa! Mai chúng ta còn phải tập luyện"

Tất cả mọi người nối đuôi nhau về phòng nghỉ. Ai cũng mệt tới nỗi chỉ cần đặt lưng xuống thảm đã chìm ngay vào giấc mộng. Tuy nhiên, Joshua không thể ngủ. Anh ngồi dựa vào tường đá, lòng anh cảm thấy bất an khó tả. Tiếng gió rít qua khe cửa mang theo hơi thở lạnh lẽo của rừng sâu, như thì thầm về kẻ thù mới. Anh nhìn Chan, cậu nhóc ngủ say bên cạnh, lông mày vẫn nhíu chặt vì giấc mơ ám ảnh. "Nước đỏ..."

Joshua thì thầm, "Nó là gì? Và tụi mình sẽ đối mặt thế nào đây?"

Ngoài ngôi đền, bóng tối trong rừng sâu dường như dày đặc hơn, và đâu đó, một đôi mắt đỏ rực lóe lên trong đêm, như ngọn lửa chờ ngày bùng cháy.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com