Chương 17: Hang động vô tận
Khi ánh bình minh đầu tiên ló dạng, Seventeen chuẩn bị rời khỏi ngôi đền cổ, mang theo quyết tâm đối mặt với chìa khóa Bóng Tối đang chờ đợi trong hang động phía tây. Buổi sáng dịu mát, bầu trời phủ một lớp mây xám mỏng, để lộ những tia nắng vàng nhạt xuyên qua tán cây, chiếu lên con đường mòn phủ rêu xanh. Gió sớm thổi nhẹ, mang theo hơi ẩm từ dòng suối gần đó và mùi cỏ tươi xen lẫn đất rừng, tạo nên một không khí trong lành nhưng thoáng chút u ám, như báo trước những thử thách phía trước. Tiếng chim hót líu lo vang lên từ xa, nhưng bị át đi bởi tiếng lá khô xào xạc dưới chân nhóm, như một bản nhạc nền đầy ám ảnh.
Trước khi rời đền, cả nhóm quây quanh Joshua, người vẫn còn yếu sau trận chiến với Thủy Sát. Vết thương trên vai anh đã được chữa lành, nhưng sắc mặt anh vẫn tái nhợt, mỗi bước đi đều chậm rãi, như thể phải dùng hết sức để chống lại cơn đau. Seungcheol đặt tay lên vai anh, giọng trầm đầy lo lắng:
"Joshua, cậu nên ở lại nghỉ ngơi. Vết thương của cậu chưa lành hẳn. Tụi mình sẽ lo được."
Jeonghan gật đầu, luồng gió nhỏ từ tay anh cuốn theo vài chiếc lá khô, ánh mắt ấm áp nhỏ giọng khuyên nhủ bạn mình:
"Joshuji, hôm nay cậu không cần đi theo đâu mà! Cậu chưa khoẻ lại mà, nghỉ ngơi thêm đi nha. Tụi mình sẽ đi sớm về sớm với cậu mà, yên tâm đi nha! "
Nhưng Joshua lắc đầu, nhẹ nhàng từ chối
"Tụi mình không thể mạo hiểm. Hiện tại, chỉ có Seungcheol và tớ đã mở khóa hết sức mạnh. Nếu các cậu lại gặp Kẻ Săn Chìa Khóa, một mình Seungcheol không thể chống lại chúng. Mình phải đi, không phải vì mình muốn, mà vì tụi mình cần nhau." Anh mỉm cười nhạt, cố che giấu cơn đau nhói lên từ vai, ánh sáng từ Thủy Vũ rung lên khe khẽ, như đồng điệu với ý chí của anh.
Seungcheol nhìn anh, ánh mắt thoáng dao động, nhưng rồi anh gật đầu,
"Được rồi, Joshua. Nhưng cậu phải hứa sẽ cẩn thận, không được cố sức. Nếu chịu không nổi phải nói với tụi mình"
Cả nhóm im lặng, ánh mắt sáng lên sự tôn trọng xen lẫn lo lắng, nhưng không ai phản đối nữa. Họ hiểu rằng Joshua không chỉ chiến đấu vì bản thân, mà vì tình đồng đội đã gắn bó họ qua bao thử thách.
Nhóm bắt đầu di chuyển, băng qua những con đường mòn chật hẹp dẫn về phía tây, nơi hang động tối tăm đang chờ đợi như một lời mời gọi đầy đe dọa. Mặt đất phủ đầy rêu xanh ẩm ướt, những viên đá lởm chởm trơn trượt dưới ánh nắng sớm, phản chiếu ánh sáng lấp lánh như những viên ngọc nhỏ. Những cành cây khô gầy guộc đan xen nhau, tạo thành mái vòm rậm rạp che khuất phần lớn ánh sáng, khiến con đường mờ mờ ảo ảo, như dẫn vào một thế giới khác. Gió thổi qua mang theo mùi đất sâu, mùi của sự sống bị chôn vùi từ lâu, hòa quyện với hơi thở lành lạnh của rừng già, làm không khí thêm phần u ám
Sau gần một giờ băng qua rừng, hang động cuối cùng hiện ra trước mắt họ, như một cái miệng khổng lồ của đất mẹ, mở to và sâu thẳm, sẵn sàng nuốt chửng bất cứ ai dám bước vào. Lối vào hang được bao quanh bởi những tảng đá lởm chởm, phủ đầy rêu xanh mướt, ẩm ướt đến mức nước nhỏ giọt từ chúng, lấp lánh như những viên ngọc trong ánh sáng yếu ớt từ kiếm của Seungcheol. Vách đá dựng đứng hai bên lối vào, cao ngút tầm mắt, tạo thành một hành lang tự nhiên dẫn vào bóng tối vô tận. Không khí từ trong hang tràn ra, lạnh lẽo đến thấu xương, mang theo mùi đất ẩm pha lẫn một thứ hương tanh tưởi kỳ lạ, như thể nơi này không chỉ là một hang động, mà là một thực thể sống, đang thở, đang rình rập.
"Tụi mình vào thôi," Seungcheol nói, giọng trầm nhưng chắc chắn như đá tảng, ánh mắt quét qua từng người trong nhóm như để truyền thêm sức mạnh. Anh giơ tay lên muốn soi sáng hang động. Ánh vàng rực rỡ xua tan một phần bóng tối quanh lối vào, nhưng ngay cả ánh sáng mạnh mẽ ấy cũng bị bóng đen bên trong đẩy lùi, chỉ còn là một đốm sáng nhỏ bé giữa vực sâu vô tận. Anh bước đầu tiên, từng nhịp chân vang lên trên sàn đá, và cả nhóm theo sau, từng bóng người dần bị bóng tối nuốt chửng như những con sóng bị cuốn vào lòng đại dương sâu thẳm.
Bên trong hang động, không khí lạnh buốt thấm qua từng lớp áo, mang theo cảm giác ẩm ướt dính dớp như bàn tay vô hình chạm vào da thịt. Tiếng nước nhỏ giọt từ vách đá vang lên đều đặn, "tí tách, tí tách," như nhịp đập của một trái tim ẩn sâu trong lòng đất, vừa êm ru vừa đáng sợ. Vách hang lởm chởm, phủ đầy rêu và những kẽ nứt sâu hoắm, như thể nơi này đã tồn tại từ hàng ngàn năm, chứng kiến vô số bí mật bị chôn vùi dưới lớp đá lạnh giá. Ánh sáng từ tay của Seungcheol chiếu lên những giọt nước đọng trên trần hang, phản chiếu lấp lánh như những viên ngọc nhỏ, nhưng ánh sáng ấy nhanh chóng bị bóng tối nuốt chửng, không thể xuyên qua màn đen dày đặc phía trước.
"Chỗ này không ổn chút nào," Jeonghan thì thầm, giọng anh nhẹ như ngọn gió cắt qua không gian. Anh giơ tay, một luồng gió nhỏ xoáy ra từ lòng bàn tay, cuốn theo bụi đất và những mảnh rêu khô trên sàn hang, kiểm tra không gian phía trước. Gió của anh bay xa vài mét rồi tan biến, như bị bóng tối hút lấy, khiến anh nhíu mày, ánh mắt thoáng bất an. "Bóng tối ở đây... có gì đó không bình thường."
Wonwoo đi phía sau, đôi mắt sau cặp kính lặng lẽ quan sát mọi thứ, từng đường nét trên vách đá, từng âm thanh nhỏ nhất vang vọng trong hang. Sức mạnh bóng tối trong anh rung lên khe khẽ, như một nhịp đập đồng điệu với không gian tăm tối xung quanh, khiến anh cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ. Anh không nói gì, chỉ bước đi trong im lặng, nhưng đôi tay trong túi áo khẽ siết chặt, như thể đang cố kìm nén một thứ gì đó đang trỗi dậy bên trong.
Họ đi được một đoạn thì hang động bắt đầu chia thành những lối rẽ chằng chịt, như một mê cung dưới lòng đất, mỗi lối rẽ dẫn vào một bóng tối sâu thẳm hơn. Những bức tường đá dựng đứng, cao ngút, khắc đầy những hoa văn kỳ lạ. Những đường nét uốn lượn như sóng nước, nhưng lại mang sắc đen tối, như thể được vẽ bằng máu khô từ hàng thế kỷ trước. Tiếng gió rít qua các kẽ đá tạo thành những âm thanh kỳ dị, lúc như tiếng thì thầm, lúc như tiếng gầm gừ từ xa vọng lại, khiến cả nhóm không khỏi rùng mình.
"Mấy đứa đứng sát lại nhau," Giọng Seungcheol vang lên giữa không gian tĩnh lặng, ánh sáng từ tay anh chiếu lên vách đá, soi rõ những đường nét kỳ quái trên đó. "Đừng để ai lạc mất."
Nhưng lời anh vừa dứt, mặt đất bất ngờ rung chuyển dữ dội, tiếng "ầm ầm" vang lên như sấm rền từ sâu trong hang, làm cả nhóm mất thăng bằng. "Coi chừng!" Seungcheol hét lớn, giơ kiếm chắn trước mặt, nhưng chưa kịp phản ứng, những tảng đá khổng lồ từ trần hang đổ xuống như cơn mưa tử thần. Bụi đất bay mù mịt, tiếng đá va chạm vang lên chói tai, "ầm, ầm," cắt đứt đội hình của họ. Joshua vung Thủy Vũ, nước từ kẽ đá tụ lại thành tấm khiên nhỏ, chặn một tảng đá rơi xuống, nhưng vết thương ở vai anh bỗng nhói lên khiến cho tấm khiên vỡ tan, anh ngã nhào ra sau, được Vernon kịp thời đỡ lấy.
"Huyng, cẩn thận!" Vernon hét lên, giọng run rẩy, đôi tay ôm chặt Joshua.
Jeonghan giơ tay, luồng gió từ anh cuốn lên mạnh mẽ, đẩy vài tảng đá nhỏ sang một bên, nhưng cơn rung lắc quá dữ dội, vượt xa sức mạnh của anh.
"Tách ra mau!" anh hét lớn, giọng lạc đi giữa tiếng đá đổ. Wonwoo lao tới, bóng tối từ tay anh lan ra như màn sương, che phủ một phần không gian, giúp nhóm anh tránh được những tảng đá lớn hơn. Nhưng khi bụi đất tan đi, cả nhóm nhận ra họ đã bị chia cắt thành bốn nhóm nhỏ, mỗi nhóm bị ngăn cách bởi những bức tường đá mới sụp xuống, như thể hang động này cố ý chia rẽ họ.
Dưới ánh sáng yếu ớt từ cây đuốc đã tắt ngấm, bóng tối trong hang động dường như sống động, bao trùm lấy từng nhóm nhỏ của Seventeen sau trận rung lắc kinh hoàng chia cắt họ. Không gian lạnh buốt, không khí nặng nề mang theo mùi đất ẩm và hơi tanh kỳ lạ, như thể hang động này là một thực thể đang thở, rình rập, chờ đợi cơ hội nuốt chửng những kẻ xâm nhập. Vách đá lởm chởm, phủ rêu xanh mướt, lấp lánh nước đọng, phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ sức mạnh của từng thành viên, nhưng bóng tối dày đặc vẫn chiếm ưu thế, như muốn dập tắt mọi tia hy vọng.
***
Trong một lối rẽ hẹp, Wonwoo đứng lặng, màn sương đen từ tay anh lan tỏa, lơ lửng quanh nhóm như tấm khiên mỏng manh đối chọi với bóng tối sâu thẳm phía trước. Ánh mắt anh lạnh lẽo, hướng vào khoảng không đen kịt, nơi sức mạnh bóng tối trong anh rung lên dữ dội, như bị gọi về nơi sâu nhất của hang động. Jihoon dựa vào vách hang, giọng gấp gáp cắt ngang không khí nặng nề:
"Mọi người ổn không?"
Một luồng năng lượng lóe lên từ tay anh, lướt qua từng người để kiểm tra vết thương, ánh sáng dịu dàng nhưng không đủ xuyên qua màn đen dày đặc. Hoshi gật đầu, đôi tay nắm chặt cây đuốc đã tắt ngấm trong cơn sụp đổ, ánh mắt lo lắng quét về phía trước, giọng run run:
"Tụi mình phải tìm cách tập hợp mọi người lại... Không thể để mọi người lạc mãi thế này."
Jun đứng cạnh, đấm nhẹ vào vách đá, cảm nhận sự lạnh lẽo từ đá thấm qua tay, ánh mắt trầm tư thoáng bất an:
"Cái hang này... không bình thường. Nó như đang sống, như muốn giữ tụi mình lại vậy."
Wonwoo không đáp, chỉ siết chặt tay, sức mạnh trong anh như một nhịp đập đồng điệu với bóng tối, kéo anh về phía vực thẳm vô tận.
Từ bóng tối phía trước, ba bóng hình quái vật bước ra, cơ thể cao lớn, gầy guộc như những bộ xương sống, da đen nhánh như được tạc từ bóng tối, đôi mắt đỏ rực sáng lên giữa màn đen. Chúng không nói gì, chỉ gầm gừ, móng vuốt sắc nhọn cào lên vách đá, tạo ra những âm thanh "xoẹt xoẹt" chói tai.
"Coi chừng!" Hoshi hét lớn, tay anh lóe lên quả cầu lửa nhỏ, ném thẳng về phía một con quái vật. Quả cầu cháy sáng, nhưng khi chạm vào chúng, ngọn lửa bị bóng tối quanh cơ thể chúng nuốt chửng, tan biến như chưa từng tồn tại.
"Lửa không có tác dụng với chúng!" anh hét lên, giọng hoảng loạn.
Jun lao tới, đấm mạnh xuống đất, những cành cây từ kẽ đá trồi lên, quấn quanh chân một con quái vật, nhưng chúng gầm lên, móng vuốt xé toạc cành cây như xé giấy.
Bóng tối từ tay Wonwoo lan ra như màn sương dày đặc, bao phủ quanh đám quái vật. Đôi mắt đỏ của chúng chớp nháy như mất phương hướng, và anh hét lớn:
"Chạy mau!"
Nhóm anh lao qua lối rẽ, bóng tối của Wonwoo che mắt kẻ thù, giúp họ thoát khỏi nguy hiểm tạm thời.
***
Xa hơn, trong một lối rẽ rộng hơn, Seungcheol giơ tay, ánh vàng rực rỡ từ tay anh soi lên vách đá phủ rêu và những kẽ nứt sâu hoắm, như những vết thương của đất mẹ. Nhưng ánh sáng ấy chỉ đủ chiếu sáng một góc nhỏ, bị bóng tối xung quanh đè nén như muốn nuốt chửng. Joshua đứng cạnh anh, tay ôm chặt vai, vết thương cũ nhói lên từng cơn sau cú ngã trong cơn rung lắc. Anh thở hổn hển, khuôn mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn sáng lên ý chí kiên định.
"Anh ổn rồi, Vernon," anh nói, giọng yếu nhưng cứng cỏi, cố đứng thẳng dù Vernon vội vàng đỡ lấy anh, ánh mắt lo lắng: "Huyng, đừng cố quá!"
Mingyu với đôi tay rắn chắc đấm mạnh vào bức tường đá ngăn cách họ với các nhóm khác, tiếng "ầm" vang vọng nhưng bức tường cứng như thép nguội, không hề suy chuyển. Máu rỉ ra từ khớp tay anh, nhỏ xuống sàn đá, hòa vào bóng tối.
"Tụi mình phải phá cái này!" anh gầm gừ, giọng đầy giận dữ và bất lực. "Không thể để mọi người lại phía sau!"
Seungcheol đặt tay lên vai anh, ánh mắt trầm xuống, giọng trầm nhưng trấn an: "Bình tĩnh, Mingyu. Tụi mình sẽ tìm cách khác."
***
Trong một lối rẽ chật hẹp khác, không gian tối tăm đến mức ánh sáng gần như bị bóp nghẹt, Jeonghan đứng lặng, luồng gió nhỏ từ tay anh cuốn theo bụi đất và rêu khô, tạo ra chút ánh sáng yếu ớt, như ngọn đèn lẻ loi giữa bóng đêm.
"Mọi người đâu rồi?"
Seungkwan hét lớn, giọng cao vút nhưng run rẩy, ánh kim loại lóe lên từ tay anh, hóa thành tấm khiên nhỏ lơ lửng trước mặt, kiểm tra không gian quanh họ. Tấm khiên rung lên khe khẽ, như cảm nhận được mối đe dọa vô hình trong bóng tối. Seokmin giơ tay, một tia sét nhỏ "rẹt" lên, chiếu sáng một phần vách đá lởm chởm, nhưng ánh sáng nhanh chóng bị bóng tối nuốt chửng, như thể hang động đang sống và từ chối ánh sáng.
"Tụi mình bị tách ra rồi," anh nói, giọng trầm xuống, ánh mắt lo lắng quét qua không gian.
Jeonghan nhíu mày, luồng gió từ tay anh thổi mạnh hơn, cố xuyên qua bức tường đá chắn lối, nhưng nó chỉ rung lên yếu ớt và không lay chuyển. Jeonghan, Seokmin, và Seungkwan đứng quan sát xung quanh, ánh mắt căng thẳng quét qua không gian tăm tối, cảm nhận mối đe dọa vô hình đang trỗi dậy.
Từ vách đá, những con quái vật trồi lên. Chúng cao lớn, cơ thể vặn vẹo như những bóng ma được đúc từ khói đen, không có hình dạng rõ ràng, chỉ có đôi mắt tím nhạt lấp lánh như ngọn lửa ma mị, chiếu sáng không gian bằng thứ ánh sáng lạnh lẽo. Những xúc tu bóng tối uốn lượn, dài và linh hoạt, quấn quanh đá như những con rắn, phát ra tiếng "sột soạt" ghê rợn khi cọ vào vách hang. Chúng di chuyển lặng lẽ, không gầm gừ, chỉ lướt tới với tốc độ kinh người, như cơn gió đen trào lên từ vực thẳm, đông đến mức lối rẽ chật hẹp như bị lấp kín.
Jeonghan đứng trước, ánh mắt sắc bén thoáng bất an, luồng gió từ tay anh cuốn lên dữ dội, hóa thành cơn lốc mang theo bụi đất và mảnh rêu khô lao thẳng vào đám quái vật. Gió rít lên "vù vù", quấn lấy một con quái vật và xé toạc phần thân khói đen của nó, khiến nó tan ra thành luồng sương tím bốc lên không khí. Nhưng những con khác lập tức trồi lên từ vách đá, xúc tu uốn lượn lao tới như những lưỡi roi bóng tối.
"Hai đứa cẩn thận!" Jeonghan hét lớn, giọng anh gấp gáp, tay vung lên nhanh hơn, cơn lốc gió mạnh hơn, hất một con quái vật vào vách đá, tiếng "ầm" vang lên khi nó vỡ tan, sương tím bắn tung tóe thấm vào rêu xanh.
Seokmin giơ tay lên cao, tia sét nhỏ "rẹt rẹt" bùng lên từ đầu ngón tay, ánh sáng trắng lóa xé toạc bóng tối, chiếu sáng một góc hang động. Anh phóng sét, tia điện đâm xuyên một con quái vật, khiến nó rung lên, đôi mắt tím nhạt lóe sáng giận dữ trước khi tan thành khói đen, để lại mùi cháy khét lẹt trong không khí. Seokmin nghiến răng phóng thêm nhiều tia sét vào bọn quái vật, nhưng những xúc tu của chúng tràn tới đông hơn, quấn quanh nhau, tạo thành bức tường bóng tối chặn đường nhóm.
Seungkwan đứng phía sau, khuôn mặt tái nhợt đẫm mồ hôi, ánh kim loại lóe lên từ tay anh, hóa thành tấm khiên lớn lấp lánh, dựng lên trước nhóm như bức tường cuối cùng.
"Không ổn rồi!" anh hét lớn, giọng cao vút nhưng run rẩy, đôi tay run lên khi tấm khiên rung chuyển dưới những cú quất của xúc tu. Tiếng "keng keng" chói tai vang lên, như búa đập vào thép, mỗi cú đánh để lại vết nứt nhỏ trên bề mặt kim loại. Anh nghiến răng, dồn sức giữ khiên, máu rỉ từ tay anh vì áp lực, nhỏ xuống sàn đá, hòa lẫn với bụi đất và sương tím của quái vật.
Nhưng số lượng quái vật quá đông, chúng trồi lên từ mọi phía vách đá, trần hang, sàn đá như cơn sóng đen vô tận. Một con quái vật lướt lên trần, xúc tu quấn chặt nhũ đá, rồi lao xuống, đập mạnh vào tấm khiên. Tấm khiên kim loại của Seungkwan nứt vỡ, mảnh vỡ bắn tung tóe, ánh kim loại lấp lánh rơi xuống sàn như những ngôi sao tan biến.
"Không!" Seungkwan hét lên, giọng lạc đi, ngã nhào ra sau, tay ôm chặt vết thương rỉ máu trên cánh tay, nơi xúc tu quấn qua để lại vết bỏng lạnh buốt.
Jeonghan vung tay, cơn lốc gió cuối cùng lao ra, xé tan một con quái vật, nhưng xúc tu từ phía sau quấn lấy anh, siết chặt như dây thừng bóng tối, lạnh buốt đến mức anh nghiến răng, máu rỉ ra từ tay. Seokmin phóng sét, tia điện xé toạc một con, nhưng xúc tu khác kéo anh xuống, quấn quanh vai anh, máu chảy từ vết thương sâu hoắm. Seungkwan vùng vẫy, ánh kim loại lóe lên yếu ớt, cố tạo một tấm khiên nhỏ, nhưng bóng tối đã bao phủ, trói chặt cả ba như những con mồi trong lưới nhện. Họ bị kéo vào khoảng không đen kịt, tiếng hét tuyệt vọng của Seungkwan vang vọng rồi tắt lịm, chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt từ vách đá, "tí tách, tí tách", như lời thì thầm lạnh lẽo của hang động trước chiến thắng của bóng tối
***
Ở một lối rẽ nhỏ hơn, chật hẹp đến mức Minghao và Chan gần như chạm vai nhau, không gian ngột ngạt như muốn bóp nghẹt họ. Ánh mắt Minghao sắc lạnh, quét qua bóng tối phía trước, giọng trầm nhưng đầy cảnh giác:
"Hang này cố ý chia cắt tụi mình. Nó không phải hang động bình thường."
Chan đứng im, tay nắm chặt đến mức khớp tay trắng bệch, ánh sáng đỏ từ sức mạnh hủy diệt lóe lên rồi tắt đi ngay lập tức, như sợ bị bóng tối phát hiện.
"Chúng ta phải làm sao đây huyng..." cậu thì thầm, giọng run run, ánh mắt cảnh giác nhìn vào khoảng không đen kịt, như thể cảm nhận được một mối đe dọa vô hình đang đến gần, lẩn khuất trong những kẽ đá lạnh giá.
Bóng tối dày đặc như một thực thể sống, bóp nghẹt không gian quanh Minghao và Chan, chỉ để lại sự lạnh lẽo thấu xương và mùi đất ẩm tanh hôi. Bất ngờ, từ phía sau, bóng tối như sống dậy, hóa thành những cánh tay đen ngòm, uốn lượn như những con rắn khói, trồi lên từ sàn đá và vách hang. Chúng lặng lẽ, không phát ra âm thanh, nhưng nhanh như chớp, quấn chặt lấy chân Minghao và Chan, lạnh buốt như băng, siết mạnh đến mức làm da họ rát bỏng.
"Chan, cẩn thận" Minghao hét lớn. Anh giơ tay, không gian quanh anh rung động khe khẽ, thời gian chậm lại trong vài giây, như một bức tranh tĩnh lặng. Những cánh tay đen chuyển động chậm hơn, xúc tu khói uốn lượn lờ đờ, nhưng sức mạnh của Minghao không đủ để dừng chúng hoàn toàn, chỉ làm trì hoãn mối nguy trong chớp mắt.
Chan tay nắm chặt đến mức khớp tay trắng bệch, ánh sáng đỏ từ sức mạnh hủy diệt lóe lên từ lòng bàn tay, như ngọn lửa nhỏ bùng cháy giữa bóng tối. Anh cố phóng ánh sáng, luồng đỏ rực lao thẳng vào một cánh tay đen, nhưng sức mạnh của cậu còn yếu, ánh sáng chỉ làm cánh tay rung lên khe khẽ rồi tan biến, như ngọn gió thổi qua khói mù.
"Chan, đừng!" Minghao hét lớn, giọng gấp gáp, lao tới nắm lấy tay cậu, nhưng đã quá muộn. Bóng tối phản ứng, những cánh tay đen trào lên dữ dội, như cơn sóng khói bùng nổ, quấn chặt cả hai từ chân lên vai, lạnh buốt đến mức làm họ nghiến răng đau đớn.
Minghao vùng vẫy, cố làm chậm thời gian lần nữa, không gian rung lên yếu ớt, nhưng cánh tay đen siết chặt hơn, kéo anh xuống sàn đá, máu rỉ ra từ tay anh nơi khói đen cọ xát, để lại vết bỏng lạnh giá. Chan hét lên, giọng run rẩy vang vọng trong hang động, ánh sáng đỏ lóe lên lần cuối, yếu ớt như ngọn lửa sắp tắt, rồi bị bóng tối nuốt chửng. Những cánh tay đen bao phủ họ, kéo cả hai vào khoảng không đen kịt, tiếng hét của Chan lạc lõng, tan biến giữa tiếng nước nhỏ giọt "tí tách" từ vách đá, như lời thì thầm lạnh lẽo của hang động trước chiến thắng của bóng tối.
***
Dưới ánh sáng vàng rực từ thanh kiếm Ánh Sáng của Seungcheol, lối rẽ rộng trong hang động biến thành chiến trường hỗn loạn khi đám quái vật bóng tối tràn tới. Chúng gầm gừ, cơ thể gầy guộc như những bộ xương sống, da đen nhánh như bóng đêm, đôi mắt đỏ rực như than hồng cháy âm ỉ, móng vuốt sắc nhọn giương cao, lao tới từ mọi hướng, tiếng "xoẹt xoẹt" vang lên khi chúng cào vào vách đá phủ rêu, để lại những vết xước sâu hoắm.
Joshua đứng vững bên Seungcheol, tay nắm chặt Thủy Vũ, ánh sáng xanh lam từ roi nước lấp lánh như ngọn sóng kiên cường giữa cơn bão. Vết thương trên vai anh nhói lên từng cơn, khuôn mặt tái nhợt đẫm mồ hôi, nhưng ánh mắt anh sáng lên ý chí bất khuất. Anh vung roi, Thủy Vũ quất mạnh, nước từ roi hóa thành những lưỡi dao sắc lẹm, cắt qua không khí với tiếng "vút" sắc lạnh. Một con quái vật lao tới, móng vuốt giương cao, nhưng roi nước quấn lấy nó, siết chặt rồi hất mạnh, khiến nó gầm lên đau đớn, máu đen bắn tung tóe, ngã xuống sàn đá. Joshua vung roi lần nữa, nước hóa thành cơn sóng nhỏ, đẩy lùi hai con quái vật khác, làm chúng lảo đảo.
Nhưng đám quái vật ngày càng đông, như cơn sóng đen trào lên từ bóng tối sâu thẳm của hang động. Chúng nhào tới cùng lúc, móng vuốt sắc nhọn giương lên từ mọi phía, tiếng gầm gừ trầm đục lấn át mọi âm thanh, làm không gian như thu hẹp lại. Seungcheol chém mạnh, ánh sáng từ kiếm cắt đôi một con, nhưng những con khác lập tức lao lên, áp đảo bằng số đông. Mingyu đấm đất, tảng đá trồi lên chắn đường, nhưng chúng leo qua dễ dàng, móng vuốt bám chặt như nhện. Vernon thì thầm, một đàn dơi lao vào bọn quái vật với hàm răng sắc nhọn, nhưng chúng vung vuốt xua đuổi, đàn dơi từng con một rơi xuống đất.
Joshua nghiến răng, hơi thở dồn dập, vung Thủy Vũ liên tục, mỗi nhát quất là một cơn sóng nước xô ngã quái vật, nhưng sức mạnh của anh suy kiệt nhanh chóng, ánh sáng xanh lam từ roi lấp lánh yếu dần.
"Chúng đông quá" anh hét lên, giọng lạc đi vì kiệt sức. Khi đám quái vật nhào tới đồng loạt, như bầy thú dữ phá vỡ mọi phòng tuyến, anh dồn sức cuối cùng, nước từ Thủy Vũ tụ lại, tạo thành tấm khiên xanh lam lấp lánh, dựng lên trước nhóm như bức tường cuối cùng. Tấm khiên rung lên dữ dội dưới những cú đánh liên tiếp của móng vuốt, nước bắn tung tóe, ánh sáng xanh lam nhấp nháy như ngọn lửa sắp tắt.
Bốn người lùi dần về phía sau, từng bước chân nặng nề trên sàn đá lạnh giá, hơi thở dồn dập hòa lẫn tiếng gầm gừ của quái vật. Nhưng vách đá lạnh buốt sau lưng chặn họ lại, cứng như thép nguội, không còn đường lùi.
"Không xong rồi!" Mingyu gầm lên, tay đấm mạnh vào vách đá, máu rỉ ra từ khớp tay. Vernon đỡ Joshua, ánh mắt hoảng loạn:
"Huyng, chúng ta phải làm sao đây?"
Đám quái vật ngày càng đông, móng vuốt đập mạnh vào tấm khiên, từng tiếng "ầm" vang lên như sấm. Tấm khiên nước rung chuyển, ánh sáng xanh lam vỡ tan thành những giọt nước bắn tung tóe, để lại Joshua ngã xuống, hơi thở yếu ớt, tay vẫn nắm chặt Thủy Vũ.
Đám quái vật lao tới, móng vuốt sắc nhọn quấn lấy họ như những sợi dây bóng tối, trói chặt tay chân. Seungcheol vùng vẫy, kiếm vung lên nhưng bị móng vuốt chặn lại. Mingyu gầm lên giận dữ, máu chảy từ tay, nhưng bóng tối siết chặt, kéo họ vào khoảng không đen kịt. Vernon hét lớn, đàn dơi lao tới nhưng bị bóng tối nuốt chửng. Tiếng hét của họ vang vọng rồi tắt lịm, chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt từ vách đá, như lời thì thầm lạnh lẽo của hang động trước chiến thắng của bóng tối.
***
Khi nhóm Wonwoo chạy được một đoạn, họ dừng lại, thở hổn hển trong bóng tối. "Mọi người đâu rồi?" Hoshi hỏi, giọng run run, ánh mắt lo lắng nhìn về phía sau. Wonwoo quay lại, bóng tối từ tay anh lan ra, nhưng không còn nghe thấy tiếng đồng đội.
"Hình như nọi người... bị bắt rồi," anh nói, giọng trầm xuống, ánh mắt tối lại như vực thẳm.
Jihoon nắm chặt tay anh, giọng kiên định: "Tụi mình phải đi tiếp. Chìa khóa Bóng Tối là cách duy nhất để cứu mọi người."
Jun gật đầu, ánh mắt trầm tư nhìn vào bóng tối phía trước. "Hang này không chỉ là mê cung... Nó là bẫy của Hỗn Mang."
Wonwoo không đáp, chỉ bước đi, sức mạnh bóng tối trong anh rung lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, như một lời gọi từ nơi sâu nhất của hang động. Họ tiến sâu hơn, mang theo quyết tâm và nỗi lo lắng nặng trĩu, không biết rằng bóng tối phía trước còn ẩn chứa những thử thách kinh hoàng hơn đang chờ đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com