Chương 20: Tiếng gọi từ ký ức
Dưới lòng hang động, căn phòng đá chìm trong bóng tối sâu thẳm, như thể bóng đêm hóa thành thực thể sống, lạnh lẽo và tàn nhẫn, bóp nghẹt mọi tia hy vọng. Sàn đá lạnh buốt, loang lổ máu đen của Hắc Sát hòa lẫn với máu đỏ thẫm của Mingyu, tạo thành những vũng nước lấp lánh ghê rợn dưới ánh sáng yếu ớt từ Thanh Kiếm Ánh Sáng trong tay Seungcheol. Vách đá rung chuyển, nhũ đá sắc nhọn trên trần lắc lư như sắp sụp đổ, bụi đất bay mù mịt, mang theo mùi tanh nồng của máu và hơi thở băng giá của tử thần. Không gian nặng nề, như chính hang động đang rên rỉ trước cơn thịnh nộ của những linh hồn bị giam cầm.
Hắc Sát đã tan biến thành khói đen, nhưng chiến thắng ấy chẳng mang lại niềm vui, chỉ để lại nỗi đau xé lòng. Mingyu nằm bất động trên sàn, máu từ vai anh thấm vào kẽ đá, như khắc sâu sự hy sinh của anh vào lòng đất lạnh. Joshua quỳ bên, tay run rẩy nắm lấy tay Mingyu, nước từ Thủy Vũ tụ thành dòng chảy xanh lam, lấp lánh cố cầm máu, nhưng ánh sáng ấy mong manh, không đủ sức kéo anh về từ lằn ranh sinh tử.
"Mingyu, tỉnh lại đi..." anh thì thầm, giọng nghẹn ngào, nước mắt hòa lẫn dòng nước từ roi, rơi xuống sàn đá, như những lời cầu nguyện tan biến trong bóng tối.
Seungkwan quỳ kế bên, ánh kim loại từ tay lóe lên, tạo tấm khiên che chở Mingyu, giọng run rẩy: "Hyung, đừng bỏ tụi em..."
Jeonghan bước tới, luồng gió từ anh cuốn quanh, cố xua tan không khí chết chóc, nhưng ánh mắt anh tối sầm khi nhìn về Wonwoo. Anh thở dài:
"Jihoon! Trước mắt em cầm máu giúp Mingyu cầm cự đến khi chúng ta có thể ra khỏi đây đã!"
Jihoon đi tới bên Mingyu, năng lượng mặt trăng từ tay anh bùng lên mạnh mẽ, lan tỏa như dòng suối mát lành, bao bọc lấy vết thương trên vai Mingyu.
"Em không được bỏ cuộc, Mingyu! Nếu không Wonwoo sẽ mãi mãi không thể trở lại" Jihoon thì thầm, giọng trầm nhưng kiên định, tay anh run rẩy khi truyền năng lượng vào cơ thể Mingyu. Dòng ánh sáng xanh thấm vào vết thương, từ từ làm máu ngừng chảy, khâu lại những mạch máu rách nát. Dù không thể chữa lành hoàn toàn, năng lượng của Jihoon đủ để cầm máu và giữ Mingyu khỏi lằn ranh tử thần.
"Em ấy tạm thời không sao rồi!" Jihoon nói, giọng nghẹn ngào, mồ hôi lăn dài trên trán vì kiệt sức. Joshua nắm tay Mingyu, nước từ Thủy Vũ hỗ trợ, ánh sáng xanh lam hòa quyện với năng lượng của Jihoon, mang lại chút hy vọng mong manh.
Giữa căn phòng, Wonwoo như hóa thành cơn bão bóng tối. Lưỡi hái trong tay anh vung lên, mỗi nhát chém là một cơn sóng đen xé tan không gian, tiếng "xoẹt" sắc lạnh vang vọng, làm vách đá rung chuyển. Màn sương đen từ cơ thể anh lan tỏa, đẩy mọi thứ ra xa, như một bức tường vô hình ngăn cách anh với thế giới. Đôi mắt anh đen kịt, không còn ánh sáng, chỉ còn cơn thịnh nộ và nỗi đau cháy bỏng sau sự hy sinh của Mingyu. Anh gầm lên, tiếng gầm như từ vực thẳm, làm nhũ đá rơi như mưa, như chính hang động run sợ trước sức mạnh kinh hoàng của anh.
Các thành viên vây quanh Mingyu, nhưng ánh mắt không rời Wonwoo, người mà giờ như một bóng ma giữa cơn thịnh nộ. Joshua giơ Thủy Vũ, dòng nước lao vào sương đen, nhưng tan biến vô ích. Jeonghan tạo cơn lốc, Seokmin đánh nhưng tia sét tới, nhưng tất cả đều vỡ tan trước bóng tối của Wonwoo. Chan lặng lẽ, ánh sáng đỏ lóe lên rồi tắt, Minghao ngăn cậu:
"Đừng Chan! Sức mạnh của em chưa ổn định, có thể sẽ làm thương Wonwoo huyng mất!"
Jihoon, Jun, và Hoshi nhìn nhau, trong mắt ba người như có thể hiểu được suy nghĩ của người kia.
"Chúng ta phải làm gì đó," Jihoon nói, đứng dậy dù máu chảy.
Jun gật đầu: "Min có nói ký ức có thể cứu cậu ấy."
Hoshi lau nước mắt: "Tụi mình phải khơi gợi ký ức lại cho cậu ấy."
Ba người nhìn nhau quyết tâm, cùng gật đầu và đứng dậy. Họ bất chấp nguy hiểm, lao thẳng vào màn sương đen quanh Wonwoo, dù bóng tối từ lưỡi hái cắt vào da thịt họ như những lưỡi dao vô hình.
Jihoon ôm chặt vai Wonwoo, máu từ tay anh chảy xuống áo anh, giọng anh vỡ òa: "Wonwoo, cậu nhớ không? Ngày tụi mình tập sáng tác tới sáng, ngủ gục trên bàn trong phòng thu!"
Jun ôm lấy cánh tay cầm lưỡi hái, bóng tối cắt vào tay anh, máu chảy dài, nhưng anh nghiến răng: "Lúc mình khóc vì tưởng không được debut, cậu là người kéo mình dậy!"
Hoshi ôm lấy lưng Wonwoo, nước mắt lăn dài, giọng run rẩy nhưng kiên cường: "Wonwoo, bạn thân của mình! Cậu vẫn chưa dạy mình chơi game xong. Cậu không được thất hứa đâu đó!"
Màn sương đen rung lên khe khẽ, như bị lay động bởi những lời nói đầy cảm xúc của họ. Wonwoo đứng lặng, lưỡi hái trong tay anh chậm lại, đôi mắt đen kịt bắt đầu lóe lên những tia sáng nhỏ, như ngọn lửa yếu ớt cháy giữa bóng tối. Ký ức ùa về trong tâm trí anh, những ngày tháng khó khăn khi còn là thực tập sinh, những đêm dài tập nhảy tới kiệt sức, những tiếng cười vang trong phòng thu khi bốn người cùng nhau ăn ramen từ những gói mì rẻ tiền, những giọt nước mắt rơi khi họ nghĩ rằng giấc mơ debut sẽ tan vỡ. Anh nhớ ánh mắt kiên định của Jihoon khi anh viết nhạc, nụ cười rạng rỡ của Hoshi khi anh nhảy, và sự trầm lặng nhưng ấm áp của Jun khi anh luôn ở bên họ. Bọn họ là bốn người bằng tuổi nhau trong nhóm nên đặc biệt thân nhau hơn. Anh lại nhớ tới những lần ba người bạn này chăm sóc anh ra sao, chiều chuộng mọi sở thích cũng như nhớ tới sự "khó ăn" của anh ra sao.
"Wonwoo..." Hoshi thì thầm, giọng nghẹn ngào, tay anh run run ôm chặt anh dù máu từ vai anh chảy xuống sàn. "Tụi mình cần cậu... Trở lại đi..."
Jihoon siết chặt vai anh, giọng trầm nhưng đầy sức mạnh: "Cậu không phải quái vật... Cậu là bạn thân của tụi mình."
Jun nắm tay anh, ánh mắt sáng lên giữa cơn đau: "Wonwoo à!"
Màn sương đen quanh Wonwoo dần tan đi, như ngọn gió thổi qua cơn ác mộng, để lộ khuôn mặt anh, đôi mắt đen kịt từ từ sáng lên, lấy lại ánh sáng của lý trí. Lưỡi hái rơi khỏi tay anh, cắm xuống sàn đá với tiếng "keng" sắc lạnh, rung lên khe khẽ rồi nằm im. Anh ngã xuống sàn, hơi thở dồn dập, ánh mắt đầy đau đớn nhìn ba người bạn thân đầy máu trước mặt. "Mình... làm các cậu bị thương..." anh thì thầm, giọng run rẩy, tay run run chạm vào vết máu trên tay Jihoon, nỗi tự trách trào dâng trong lòng.
"Không sao," Jihoon nói, giọng trầm ấm, nắm lấy tay anh dù tay anh vẫn chảy máu. "Cậu trở lại là được rồi."
Hoshi mỉm cười yếu ớt, nước mắt lăn dài: "Cuối cùng cậu cũng trở lại rồi"
Jun vỗ vai anh, ánh mắt dịu dàng: "Mừng cậu đã trở về, Wonwoo à!"
Bốn người bạn siết chặt nhau trong vòng tay, nước mắt lăn dài hòa quyện niềm vui và sự nhẹ nhõm, như thể mọi nỗi đau và bóng tối đã tan biến trong khoảnh khắc đoàn tụ đầy cảm xúc. Bỗng một tiếng kêu cắt ngang khoảnh khắc này
"Mingyu huyng!"
Seungkwan bỗng kêu lên đầy lo lắng khi thấy vết thương của Mingyu có dấu hiệu chảy máu trở lại. Tất cả nhìn về phía Mingyu, người vẫn nằm bất động trên sàn đá, máu thấm đỏ xung quanh. Jihoon lao tới, luồng năng lượng mặt trăng từ tay anh lan ra, cố cầm lại máu cho Mingyu, hoảng loạn lên tiếng:
"Tại sao lại như vậy. Không phải lúc nãy vết thương tạm thời khép lại rồi sao"
"Chắc là bị bóng tối lúc Wonwoo huyng mất kiểm soát làm..."
Minghao trừng mắt nhanh chóng bịt miệng Seokmin khi cậu lỡ lời. Seokmin ngay lập tức nhận ra mình vừa nói gì, cậu liền hối hận tới chảy mồ hôi nhìn sang Wonwoo hối lỗi. Wonwoo lúc này ngồi bất động nhìn chằm chằm vào Mingyu với hơi thở mỏng manh đang được Jihoon cố gắng cứu chữa.
Tuy nhiên, đúng lúc này hang động lại rung chuyển lần nữa, tiếng "ầm ầm" vang lên từ sâu trong lòng đất, như thể bóng tối đang tức giận vì sự thất bại của Hắc Sát. Những nhũ đá trên trần hang rơi xuống, bụi đất bay mù mịt, sàn đá nứt vỡ thêm, như muốn nuốt chửng họ.
"Tụi mình phải ra khỏi đây!" Jeonghan hét lớn, luồng gió từ tay anh cuốn lên, đẩy bụi đất sang một bên, ánh mắt sắc bén nhìn lối ra. Seungcheol đứng dậy, giơ Thanh Kiếm Ánh Sáng, ánh sáng bùng lên dẫn lối: "Mang Mingyu đi! Mau!"
Vernon và Chan đỡ Mingyu, máu từ vai anh thấm đỏ áo họ, ánh mắt lo lắng nhìn về phía trước. Wonwoo đứng dậy, tay run run nhặt lưỡi hái, ánh mắt kiên định dù đầy tự trách nói với Seungcheol: "Em sẽ mở đường."
Anh vung lưỡi hái, cơn lốc bóng tối cắt qua những tảng đá rơi xuống, mở lối cho nhóm thoát ra. Jihoon, Jun, và Hoshi đi sau, dù bị thương, vẫn nắm tay nhau, ánh mắt sáng lên quyết tâm.
Họ chạy qua những hành lang đá chật hẹp, bóng tối từ hang động như sống dậy, những cánh tay đen từ vách đá lao ra, cố kéo họ lại. Seungkwan dựng khiên kim loại, chặn lại một cánh tay, hét lớn: "Chạy đi!"
Seokmin phóng sét, ánh sáng "rẹt" lên, cắt đứt những cánh tay đen, mở đường cho nhóm. Vernon thì thầm, đàn dơi bay tới, lao vào cắn xé những cánh tay đen, tạo thêm thời gian cho họ thoát ra.
Khi ánh sáng yếu ớt từ lối vào hang hiện ra, họ lao ra ngoài, mang theo Mingyu và chìa khóa Bóng Tối, để lại hang động tối tăm phía sau. Bóng tối gầm gừ lần cuối, tiếng "ầm ầm" vang vọng, nhưng không thể kéo họ trở lại. Họ đứng dưới bầu trời đêm, hơi thở dồn dập, ánh trăng non chiếu lên khuôn mặt đầy máu và nước mắt của họ, nhưng cũng sáng lên một tia hy vọng. Họ đã sống sót, dù trả giá bằng những vết thương không thể xóa nhòa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com