2.
một ngày đầu đông tháng mười một. lạnh ngắt. ngọn gió mùa thu trong lành đã tắt hẳn, mặt trời ẩn khuất sau lớp mây trôi nổi đôi lúc chẳng thấy đâu. seongmin trên thềm gỗ, đung đưa chân qua lại như một trò vui đùa mà em thích thú, chân dài như kang minhee thì hẳn sẽ ganh tị với em về trò này lắm.
cây phẳng phiu chẳng còn lá xanh ươm mình giữa trời nắng to, gió đông lại bắt đầu thổi qua làm seongmin khẽ run mình ấn sâu cổ vào trong chiếc áo phao dày cộp,
hôm nay tuyết đầu mùa sẽ rơi.
seongmin đã chắc chắn như thế, và có vẻ như em đang vui vẻ vì điều đó.
sẽ tuyệt vời biết bao, khi em hứng tay chào đón những hạt bông tuyết trắng xóa rơi vào tay mình, cùng với người em yêu.
"anh wonjin, khi anh tan trường hãy đi đến trung tâm học thêm với em nhé?"
"để làm gì chứ, lạnh lắm em mau về nhà đi."
"không phải, em chỉ muốn ở cùng anh vào ngày tuyết rơi thôi."
"vậy, không phải là tốt hơn nếu anh nghỉ học đi chơi với em một buổi sao?"
giữa guồng quay của kì thi đại học sắp đến gần, chỉ cần một lời ngỏ ý nhè nhẹ từ em đã làm cho cậu sĩ tử vất vả kia bỏ hết đống ngổn ngang bài vở sang một bên để được ở cùng với em.
ahn seongmin và ham wonjin học chung trường với nhau, cậu năm cuối em năm đầu. à không, còn có cả hai cậu nhóc hai lẻ hai và đồng niên lẻ ba của em nữa cơ, nhưng em chỉ quan tâm mỗi ham wonjin.
seongmin thích những thứ nhẹ nhàng, em yêu sắc hoa hồng nở rộ bên thềm cửa, yêu bộ lông mềm mượt của con mèo hơi ú tiệm tạp hóa, và yêu thích cả khoảng trời trầm lặng đầy sao về đêm nữa. lúc trước em thường học xong trước rồi ngồi đung đưa chân chờ ham wonjin tan học rồi cùng về, nhưng lúc này cậu bận quá, toàn học đến tối muộn mới về sáng sớm mặt trời chưa ló dạng đã xách ba lô đi học. vì vậy nên em chẳng chờ wonjin được nữa, vì ngồi lâu ngoài trời sẽ bị lạnh, mà bị lạnh thì sẽ ốm, mà ốm thì anh wonjin sẽ lo, thế thì không được. seongmin lúc ra về chỉ ghé mắt qua nhìn khuôn mặt tròn tròn của cậu tí xíu rồi đi, có hôm còn mang theo thức ăn bồi bổ.
nhưng mà hôm nay xem như là ngoại lệ vậy. seongmin tan học trước wonjin một tiếng, em vẫn ngồi trên thềm gỗ và đung đưa chân qua lại. đặt bên em là ba bốn hộp sữa chuối đã hút cạn, seongmin thích đồ ngọt vậy mà, tí nữa có lẽ em sẽ vòi wonjin mua cho em thêm một hộp nữa cho mà xem. con mèo mướp hơi ú đỏng đảnh từ nhà bước ra, nhảy tọt vào lòng em mà nằm. cái con mèo mập háu ăn ấy thường xuyên bỏ đi chơi mà giờ lại nằm gọn trong lòng em thế này, ahn seongmin luồn tay vào lớp lông mềm mại, ngẫng cổ lên nhìn bầu trời chạng vạng một phần đã loang màu u tối.
"này mèo ú, hôm nay tuyết đầu mùa sẽ rơi đấy, thích không?"
em đặt con mèo lên đùi, bóc ra một mẩu bánh nhỏ cho vào miệng nó. thở dài một cái, nó nằm ườn ra dáng vẻ sầu não lắm. nó chẳng giống em, chẳng thích mùa đông tí nào.
"buồn cái gì chứ, em sẽ được nằm lười mãi trong nhà dưới lớp lông dày sụ bao bọc cơ thể, thích thế còn gì?"
seongmin cưng chiều nhấn vào chiếc mũi nhỏ mấy cái, con mèo này càng nhìn lại càng thấy mũm mĩm trông rất yêu, tí nữa phải bế ra khoe với anh wonjin mới được.
"seongmin à."
ham wonjin một vai đeo ba lô, từ trong trường bước ra.
"đi thôi, anh sẽ khoe em với ham wonjin."
ánh mắt trong tích tắc đã sáng rực, xoay đầu lại mỉm cười một cái, ahn seongmin ôm con mèo chạy đến trước mặt ham wonjin.
"nhìn xem, con mèo này đáng yêu anh nhỉ?"
em vươn tay đưa con mèo còn đang ngơ ngác ra trước mặt wonjin. cậu cúi đầu xuống, mắt tròn xoe ngắm nghía mấy cái,
"không, seongmin đáng yêu hơn cơ."
meow, sau gần một năm sống trên đời, con-vật-sinh-ra-để-đáng-yêu này phải nhường lượt thắng cho người khác đấy. anh là mà mới gặp nhau lần đầu đã buông câu làm đau xót trái tim thiếu nữ này đến vậy hả. còn cái anh be bé trăng trắng ahn seongmin kia nữa, bỏ tôi xuống ngay dỗi rồi không cho bế nữa đâu, sau này sẽ bỏ đi chơi không ngồi nghe anh hàn huyên về chuyện tình bòng bong của anh nữa đâu, nhớ!
ơ, đã bảo là bỏ tôi xuống ngay cơ mà, sao lại đứng bất động ra đấy thế kia. gò má còn đỏ như con gái nữa, ốm à?
"gì chứ...ừm về nhà thôi anh."
seongmin bỏ con mèo xuống đất, trước khi về còn cho nó thêm một mẩu bánh mì nữa.
gì chứ đang dỗi, không ăn. ấy mà cứ để đó đi, hết dỗi thì ăn!
"lạnh không?"
đi cạnh ham wonjin mà tim cứ đập chân cứ run, cảm giác như muốn nổ tung, muốn hét lên trước mặt anh "ham wonjin em thích anh lắm" vậy. thích thật.
ham wonjin choàng áo ấm lên người seongmin, cười nói suốt cả con đường. sao hôm nay wonjin cười với em nhiều thế, lát tối về em ôm tương tư mà thức thâu đêm mất.
dừng lại ở cột đèn đỏ, băng qua con đường kia rồi đi thêm vài ngõ nhỏ nữa là đến nhà seongmin rồi. một, hai rồi ba, em nhẩm đếm, thường có thói quen đếm to ra thành lời như thế. có người đi đường nhìn qua em như thằng ngốc, chỉ có wonjin là cứ mãi nhìn em, còn đếm chung với em nữa cơ.
ánh đèn đỏ đã chuyển màu sang xanh, seongmin bước đi trong vô thức. cuối xuống phía dưới nhìn lại, mới thấy ham wonjin đang nắm tay dắt em sang đường. ôi, em sẽ không kìm nén được mà hôn anh một cái rồi tỏ hết tâm tình với anh thôi, wonjin ạ.
nhận ra mình cũng đang vô tình nắm lấy tay của seongmin, như một thói quen khi dắt một đứa nhỏ đi chơi, cậu bèn rụt tay lại.
"anh ngại sao?"
"à không, đương nhiên là không rồi."
"cũng đâu phải là lần đầu tiên anh nắm tay em..."
seongmin bĩu môi, đôi chân bâng quơ đá vặn vẹo vài vòng trên mặt đường rụng đầy lá. em đang nuối tiếc.
"em thích à? ý anh nói là nắm tay ấy?"
"ừm, em thích lắm, vậy nên nắm tay thêm một lần nữa nhé, cho đến khi về tới nhà em."
và em cũng thích anh nữa, ham wonjin ạ.
thoáng chốc đã đến nhà em rồi. thời gian ở cùng anh sao mà nhanh đến thế, hoặc là vì cả tâm hồn em đã treo gửi tầng mây rồi nên chẳng hề quan tâm đến giờ giấc nữa. tiếc thật, tạm xa anh mười tiếng, sáng mai mình gặp lại anh nhé.
"em vào nhà nhé."
em xòe năm ngón tay ra vẫy vẫy, mặc lại áo ấm cho cậu, còn cẩn thận kéo dây kéo lên tận cổ kẻo ham wonjin sẽ bị lạnh mất. quan tâm tỉ mỉ như thế, chỉ có thể là em.
"khoan đã."
"sao vậy anh?"
ham wonjin kéo tay em lại, rồi mặc nhiên không nói gì, chỉ ngước lên nhìn bầu trời. khoảng trời choàng một lớp áo đen huyền bí, điểm thêm vài ngôi sao trắng lấp la lấp lánh phía xa vời. cứ thế, ham wonjin và ahn seongmin đứng nhìn trời mãi mười lăm phút.
từ nơi cao thẳm nhẹ rơi nhiều hạt màu trắng nhỏ, trượt qua mái đầu hạt dẻ cậu và hôn lên mi mắt em. từng hạt nhỏ xíu rơi xuống, trắng xóa cả một vùng. tuyết đầu mùa đã rơi.
và có lẽ đây là mùa tuyết đẹp nhất, vì chính sự xuất hiện của ham wonjin đã biến mùa đông của em trở nên thật tuyệt vời.
"seongmin à, tuyết rơi rồi này, em thích lắm đúng không?"
à, hóa ra wonjin cố níu em lại, đứng ngoài lạnh một lúc lâu chỉ để cho em tận mắt cảm nhận vẻ xinh đẹp của tuyết đầu mùa. thế đấy, bảo sao ahn seongmin lại thương cậu đến vậy.
sau này ngồi xem lại thước phim hồi ức màu nhiệm, mới nhận ra một điều rất tâm đắc. khoảng khắc đẹp đẽ nhất không phải là cảnh xa hoa mĩ lệ ngay trước mắt, mà là nơi trái tim cảm nhận tường tận sự rung động của tình yêu, là khoảng trời gắn kết em với người em thương. tình yêu thật tuyệt vời, thật tuyệt vời vì nó đã điểm họa một sắc màu diệu kì thời thanh xuân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com