Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Thành Công

Ngay sau cuộc trao đổi với Goebbels, Camellia bắt đầu bước vào giai đoạn chuẩn bị cho một hình ảnh hoàn toàn mới. Hình tượng xa hoa và cao quý đã mang lại cho cô sự kính nể trong giới thượng lưu, nhưng giờ đây, cô phải phá bỏ nó để trở thành một biểu tượng gần gũi và thân thiện hơn. Việc này không hề đơn giản, bởi cô sẽ phải từ bỏ những thứ mà công chúng từng quen thuộc: những bộ váy lộng lẫy, những ánh đèn sân khấu rực rỡ, và những buổi biểu diễn được tổ chức công phu. Thay vào đó, Camellia sẽ phải thích nghi với những sân khấu tạm bợ, những nơi xa xôi, và quan trọng hơn, là một khán giả hoàn toàn khác — những người dân lao động, những binh lính nơi tiền tuyến, và cả những đứa trẻ sống sót giữa bom đạn.

Goebbels nhanh chóng sắp xếp một đội ngũ chuyên nghiệp để giúp Camellia chuẩn bị cho chiến lược quảng bá mới. Họ không chỉ lập kế hoạch cho các buổi biểu diễn mà còn tư vấn cách ăn mặc, phong cách giao tiếp, và cả những câu chuyện mà Camellia có thể chia sẻ để tạo sự kết nối với công chúng. Goebbels muốn mọi chi tiết phải được chuẩn bị kỹ lưỡng để đảm bảo Camellia không chỉ thành công mà còn phải thực sự chinh phục được trái tim của mọi người.

Những thay đổi đầu tiên bắt đầu với chính diện mạo của Camellia. Cô từ bỏ những chiếc váy dạ hội lộng lẫy được thiết kế riêng, thay vào đó là những bộ váy giản dị với tông màu trung tính: xanh lá, trắng, và nâu nhạt — những màu sắc mà mọi người dễ dàng liên tưởng đến sự giản đơn và gần gũi. Mái tóc nâu dài của cô cũng được buông xõa hoặc búi thấp một cách tự nhiên, không còn những kiểu tóc cầu kỳ thường thấy tại các buổi tiệc thượng lưu. Nhưng điều quan trọng nhất là cách cô tiếp cận khán giả của mình.

Camellia bắt đầu tập luyện để thay đổi cách nói chuyện, cách giao tiếp, và cả cách thể hiện tình cảm. Trước đây, cô luôn giữ một phong thái lạnh lùng và quý phái — hình ảnh của một nàng thơ quyền quý, một biểu tượng cao xa. Nhưng giờ đây, cô phải học cách cười nhiều hơn, cách lắng nghe và chia sẻ với người khác như một người bạn. Cô phải học cách kết nối với khán giả không chỉ qua giọng hát mà còn qua ánh mắt, nụ cười, và từng cử chỉ nhỏ nhặt. Mỗi lần cô hát, cô phải mang đến cho khán giả cảm giác rằng mình đang hát cho họ, vì họ, chứ không phải chỉ là một màn trình diễn đơn thuần.

“Cô phải là một người mà họ cảm thấy có thể tin tưởng và yêu quý,” một thành viên trong đội ngũ của Goebbels nhắc nhở Camellia trong một buổi tập luyện. “Không chỉ là một ca sĩ hay một nghệ sĩ. Hãy để họ thấy rằng cô là một trong số họ, rằng cô hiểu họ và chia sẻ với họ. Chỉ khi đó, cô mới có thể trở thành biểu tượng của họ.”

Buổi biểu diễn đầu tiên trong chuỗi sự kiện mới của Camellia được tổ chức tại một doanh trại quân đội nằm sâu trong rừng già phía Đông nước Đức. Nơi này là trạm trung chuyển cho những đoàn quân chuẩn bị lên đường ra chiến trường. Đó là một khu vực hoang vu và ẩm ướt, không khí ngập tràn mùi ẩm mốc và dầu máy. Sân khấu chỉ là một khoảng trống được dọn sạch giữa các xe quân sự, không có ánh đèn lấp lánh hay những dàn âm thanh hiện đại. Chỉ có cô, một chiếc micro, và một ban nhạc nhỏ.

Khi Camellia bước lên sân khấu, một sự im lặng bao trùm lấy cả đám đông binh lính. Những ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, vừa hiếu kỳ vừa cảnh giác. Họ không quen với việc được một ngôi sao biểu diễn riêng cho mình. Nhiều người còn hoài nghi liệu đây có phải là một trò hề tuyên truyền khác để cổ vũ tinh thần của họ hay không. Nhưng khi Camellia cất giọng hát đầu tiên, mọi nghi ngờ dường như tan biến.

Cô hát một bài ca quen thuộc, một bài dân ca Đức về những người lính trẻ ra đi và lời nhắn gửi từ những người thân yêu nơi quê nhà. Giọng hát cô vang lên giữa màn đêm tĩnh lặng, mạnh mẽ nhưng cũng đầy dịu dàng, như thể cô đang ôm lấy từng người lính bằng âm nhạc của mình. Những âm thanh quen thuộc ấy, cùng với cách thể hiện chân thành và xúc động của cô, dần dần xóa bỏ khoảng cách giữa một ngôi sao và những người lính bình thường.

“Đây là dành cho các anh,” Camellia nói, đôi mắt cô nhìn thẳng vào đám đông. “Tôi biết rằng các anh đã phải hy sinh rất nhiều cho đất nước này. Và tôi muốn các anh biết rằng, mỗi bài hát tôi hát, mỗi nốt nhạc tôi cất lên, đều là để tri ân các anh.”

Một sự im lặng bao trùm khi cô kết thúc bài hát đầu tiên. Và rồi, từng tiếng vỗ tay vang lên, rải rác nhưng chân thành. Những người lính, vốn đã quen với sự khắc nghiệt của chiến trường, giờ đây ngồi lặng yên, đôi mắt dõi theo từng cử chỉ của Camellia. Họ không nhìn thấy một ngôi sao xa cách, mà là một người phụ nữ đang cố gắng kết nối với họ, mang đến cho họ một chút an ủi giữa khói lửa chiến tranh.

Buổi biểu diễn tại doanh trại quân đội đã thành công vượt ngoài mong đợi. Những lời khen ngợi về Camellia lan nhanh như gió. Chẳng mấy chốc, tin tức về “Nàng thơ của những người lính” đã lan truyền đến khắp các trạm quân sự và mặt trận. Những người lính bắt đầu truyền nhau những bức ảnh, những mẩu chuyện về cô, và cả những lá thư viết tay gửi về gia đình, kể về buổi biểu diễn đặc biệt đó. Tên cô không còn chỉ xuất hiện trên các tờ báo cao cấp mà đã xuất hiện trong những bản tin quân sự, trong những câu chuyện mà các binh lính kể cho nhau nghe giữa những đêm đông lạnh giá.

Goebbels, khi nhận được báo cáo về sự lan tỏa này, không khỏi ngạc nhiên. Hắn biết rằng Camellia có tài năng, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng cô lại có thể tạo ra sự kết nối mạnh mẽ đến thế. Điều này không chỉ làm tăng sức ảnh hưởng của Camellia mà còn giúp cổ vũ tinh thần của quân đội — một điều mà ngay cả những bài phát biểu đầy hào hùng của Hitler cũng chưa chắc đã làm được.

“Ngươi đã làm được,” Goebbels nói trong một buổi gặp riêng sau khi cô trở về Berlin. Hắn nhìn cô, đôi mắt ánh lên sự ngưỡng mộ pha lẫn với sự dè chừng. “Ta phải thừa nhận rằng, ngươi đã vượt xa cả những gì ta mong đợi.”

“Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu,” Camellia đáp, giọng nói cô nhẹ nhàng nhưng kiên định. “Tôi vẫn còn nhiều nơi phải đến, nhiều người phải gặp. Và nếu ngài cho phép, tôi muốn được tiếp tục hành trình này, không chỉ ở Đức mà còn ở những nơi khác, những vùng đất mà những người lính của ngài đang chiến đấu. Tôi muốn gặp họ, nói chuyện với họ, và mang đến cho họ hy vọng.”

Goebbels im lặng một lúc lâu, đôi mắt hắn nheo lại như đang cân nhắc. Rồi, hắn mỉm cười — một nụ cười mỏng nhưng đầy ẩn ý.

“Rất tốt, Camellia. Hãy tiếp tục. Hãy trở thành ngọn lửa mà mọi người đều phải nhìn vào.”

Và như thế, một chương mới trong cuộc đời Camellia bắt đầu — không còn chỉ là một “Nàng thơ” của những buổi tiệc xa hoa, mà là một “Giọng hát của những người lính,” một biểu tượng của hy vọng giữa những tháng ngày đen tối nhất của chiến tranh.

Sự lan rộng của danh tiếng Camellia không chỉ mang lại những lời tán dương từ phía công chúng và những người lính, mà còn khiến các thế lực trong nội bộ Đệ Tam Quốc xã cảm thấy bất an. Người đầu tiên bị chọc giận bởi sức ảnh hưởng mới này không ai khác ngoài Heinrich Himmler, kẻ luôn dè chừng với bất kỳ biểu tượng nào mà hắn không thể kiểm soát hoàn toàn.

Những báo cáo về buổi biểu diễn thành công vang dội của Camellia, về việc những người lính bắt đầu nhắc đến cô như một người bạn và một biểu tượng hy vọng, nhanh chóng đến tay hắn. Càng đọc, Himmler càng cảm thấy cơn giận sôi sục trong lòng. Đối với hắn, Camellia không bao giờ được phép trở thành một ngôi sao quá lớn — một biểu tượng có thể tác động đến tinh thần và tâm lý của binh lính một cách mạnh mẽ như vậy là một mối đe dọa thực sự.

Trong một buổi họp kín với Goebbels tại trụ sở của Gestapo, Himmler không che giấu sự phẫn nộ của mình. Căn phòng tối mịt, chỉ có vài ánh đèn yếu ớt hắt lên những gương mặt lạnh lùng của các sĩ quan cấp cao. Hắn ngồi tựa vào chiếc ghế da lớn, đôi mắt xám lạnh lẽo như ánh thép nhìn chằm chằm vào Goebbels.

“Ngươi nghĩ mình đang làm cái gì vậy, Goebbels?” Himmler gầm lên, giọng hắn như một con mãnh thú bị kích động. “Ngươi định biến cô ta thành cái gì? Một ‘Nữ thần’ của Đệ Tam Quốc xã sao? Một biểu tượng mà ngay cả những kẻ trung thành nhất cũng phải nghiêng mình cúi đầu?”

Goebbels ngả người ra ghế, đôi môi mỏng của hắn nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng đầy vẻ thách thức. “Ngài hiểu nhầm rồi, Himmler,” hắn đáp, giọng điệu bình thản. “Camellia chỉ là một công cụ. Một công cụ hiệu quả để cổ vũ tinh thần binh lính. Ngài đã thấy những báo cáo — tinh thần của quân đội đã lên rất cao sau buổi biểu diễn của cô ta. Điều đó sẽ giúp ích cho chiến dịch của chúng ta, giúp binh lính của ngài chiến đấu với sự quyết tâm và lòng tin lớn hơn.”

“Cô ta không chỉ là một công cụ!” Himmler cắt ngang, đôi mắt hắn rực lên sự tức giận. “Ngươi đã tạo ra một thứ mà chính ngươi cũng không kiểm soát được. Ngươi có nghĩ rằng những bài hát và những câu chuyện của cô ta chỉ dừng lại ở việc khích lệ binh lính thôi sao? Ngươi có biết rằng giờ đây cô ta đã trở thành một biểu tượng mạnh mẽ đến mức mà ngay cả những kẻ khác trong Đế chế cũng bắt đầu nhắc đến cô ta với một sự kính nể? Đó là dấu hiệu của sự nguy hiểm, Goebbels. Ngươi đang chơi một trò chơi mà ngươi không thể thắng.”

Goebbels lặng im trong giây lát, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào Himmler. Rồi, một cách chậm rãi, hắn đứng dậy, đặt hai tay lên bàn, nhìn thẳng vào mắt kẻ đứng đầu Gestapo.

“Vậy ngài muốn gì, Himmler?” Goebbels hỏi, giọng hắn nhẹ nhàng nhưng mang theo sự đe dọa ngầm. “Ngài muốn ta dập tắt ngọn lửa mà ta đã thắp lên sao? Muốn ta bóp chết một biểu tượng vừa mới thành hình, chỉ vì ngài sợ hãi quyền lực của cô ta?”

Himmler nghiến chặt răng, đôi mắt xám của hắn co lại thành hai khe hẹp đầy nguy hiểm. “Đúng vậy, Goebbels,” hắn gằn giọng. “Nếu ngươi không thể kiểm soát được cô ta, thì tốt nhất là ngươi nên làm điều đó trước khi ngọn lửa ấy thiêu rụi ngươi. Đừng để ta phải tự mình ra tay.”

Goebbels trở về từ cuộc họp với Himmler với một tâm trạng nặng nề. Hắn biết rằng Himmler không phải kẻ dễ dàng từ bỏ khi đã nhận thấy mối đe dọa. Hắn cũng biết rằng sự nổi tiếng của Camellia, nếu không được kiểm soát tốt, có thể trở thành một con dao hai lưỡi. Càng được yêu mến, càng được tôn vinh, Camellia càng trở nên khó kiểm soát hơn. Và một khi cô vượt ra ngoài tầm với của hắn, chính Goebbels cũng sẽ không còn khả năng sử dụng cô như một công cụ cho tham vọng quyền lực của mình.

Nhưng hắn cũng nhận ra rằng, với tình hình hiện tại, việc dập tắt ánh hào quang của Camellia sẽ chỉ làm suy yếu vị thế của hắn trong mắt Hitler. Camellia đã trở thành một tài sản quý giá, không chỉ cho mục đích tuyên truyền mà còn cho toàn bộ hình ảnh của Đế chế. Hắn cần cô, cần sức ảnh hưởng của cô để tiếp tục duy trì quyền lực của mình. Và nếu phải đối đầu với Himmler, hắn sẽ phải chơi một ván cờ nguy hiểm hơn.

Để củng cố vị trí của mình và chứng minh cho Hitler thấy rằng Camellia vẫn nằm trong tầm kiểm soát, Goebbels quyết định đẩy mạnh chiến lược mà cô đã đề xuất. Hắn không chỉ muốn Camellia chinh phục tầng lớp bình dân trong nước Đức mà còn cả những khu vực bị chiếm đóng, những quốc gia đang bị cuốn vào vòng xoáy chiến tranh của Đế chế. Nếu cô có thể thành công ở những nơi đó, không ai có thể phủ nhận rằng cô là biểu tượng quyền lực mềm mạnh mẽ nhất mà Đức Quốc xã từng có.

Goebbels bắt đầu tổ chức các buổi biểu diễn tại những thành phố bị chiếm đóng, từ Warsaw đến Prague, từ Amsterdam đến Copenhagen. Mỗi nơi cô đến, Camellia đều mang theo một thông điệp hòa bình và hy vọng — một giọng ca dịu dàng giữa thời chiến, một biểu tượng của vẻ đẹp vượt lên trên sự tàn phá. Nhưng điều mà Goebbels không lường trước được là, chính tại những vùng đất ấy, Camellia bắt đầu gặp gỡ và tiếp xúc với những người dân sống dưới ách chiếm đóng của Đức, những con người đã từng là kẻ thù hoặc nạn nhân của Đế chế.

Tại Warsaw, một trong những thành phố chịu tổn thất nặng nề nhất trong cuộc chiếm đóng, Camellia được sắp xếp biểu diễn cho binh lính Đức và một số ít nhân vật cao cấp tại Nhà hát Quốc gia. Khi cô bước lên sân khấu, đám đông im lặng dõi theo từng cử chỉ của cô. Nhưng cô không chỉ hát cho họ. Camellia cảm nhận được ánh mắt của những người dân địa phương lén lút dõi theo từ những khán đài xa, nơi mà binh lính Đức chỉ cho phép một vài người Ba Lan vào dự với sự giám sát chặt chẽ.

“Bài hát này tôi muốn dành tặng cho tất cả những ai đang tìm kiếm hy vọng và hòa bình,” cô nói, đôi mắt nâu sâu thẳm nhìn quanh khán phòng. “Bởi vì, dù chúng ta là ai, dù chúng ta đứng về phía nào, thì chúng ta đều có một điểm chung — đó là mong muốn có được sự an bình cho những người thân yêu của mình.”

Lời nói ấy vang vọng trong không gian như một nhát dao cắt qua bầu không khí căng thẳng. Camellia bắt đầu hát một bài ca dân gian Ba Lan — một bài hát về những bông hoa anh túc trên cánh đồng, về nỗi nhớ nhà và niềm hy vọng được đoàn tụ. Ban đầu, khán giả Đức sững sờ, một số sĩ quan cau mày đầy khó chịu. Nhưng rồi, khi giọng hát cô dâng cao, dịu dàng và tràn đầy xúc cảm, không ai có thể không bị cuốn vào.

Những người lính Đức lặng đi, nhưng những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má của những người dân Ba Lan ngồi ở góc xa của khán phòng. Họ cúi đầu, thì thầm những câu hát mà cô đang cất lên, như thể bài hát ấy đã trở thành một phần máu thịt của họ. Và trong khoảnh khắc đó, giữa những người lính Đức và những người dân Ba Lan, một sự kết nối kỳ lạ đã được tạo ra — một sự kết nối vượt qua sự thù hận và hủy diệt mà chiến tranh mang đến.

Camellia hiểu rằng, cô đã thực sự chạm đến trái tim của họ. Nhưng cùng lúc đó, cô

Sau buổi biểu diễn tại Warsaw, tin tức về màn trình diễn của Camellia nhanh chóng lan truyền khắp các vùng đất bị chiếm đóng. Những người dân Ba Lan đã lén lút truyền tai nhau về một “Nàng thơ Đức” dám hát những giai điệu quê hương của họ — một điều mà không ai trong Đệ Tam Đế chế từng làm trước đây. Những lời thì thầm ngưỡng mộ và cả những câu chuyện thêu dệt bắt đầu xuất hiện trong những cuộc trò chuyện bí mật tại Warsaw, Prague, và nhiều thành phố khác. Cô không chỉ trở thành biểu tượng của người Đức mà còn đang dần được nhìn nhận như một biểu tượng cho hy vọng và tinh thần vượt lên sự áp bức.

Tuy nhiên, khi tin tức về việc Camellia hát một bài dân ca Ba Lan truyền đến tai của các sĩ quan Gestapo và Himmler, sự tức giận bùng lên như một cơn bão. Đối với những kẻ như Himmler, việc một ngôi sao của Đế chế dám công khai biểu diễn nhạc của một dân tộc bị khuất phục là một hành động nguy hiểm và đáng lên án. Đây không chỉ là một buổi biểu diễn — nó là một thông điệp ngầm, một lời nhắn gửi rằng sự chia rẽ và thù hận giữa các dân tộc có thể bị phá vỡ.

Một tuần sau buổi diễn, Goebbels nhận được lệnh triệu tập khẩn cấp từ Himmler. Khi bước vào văn phòng của Himmler tại Berlin, Goebbels có thể cảm nhận được không khí căng thẳng bao trùm khắp nơi. Himmler đứng đó, tay siết chặt một bản báo cáo, đôi mắt như hai viên bi sắt nhìn thẳng vào Goebbels.

“Ngươi định làm gì vậy, Goebbels?” Himmler gầm lên, vứt bản báo cáo xuống bàn. “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ để yên cho ngươi khi ngươi biến một con tin, một con bé người Nga, trở thành biểu tượng cho bọn dân chúng bị áp bức sao?”

Goebbels giữ bình tĩnh, ánh mắt hắn sắc bén và đầy thách thức. “Đây chỉ là một sự cố nhỏ. Một bài hát không thể làm sụp đổ cả một Đế chế, Himmler.”

“Không phải là một bài hát, mà là cái cách mà cô ta đã làm!” Himmler đập mạnh tay xuống bàn, giọng hắn như tiếng sấm. “Ngươi không hiểu sao? Cô ta đang đánh thức lòng tự tôn dân tộc của những kẻ mà chúng ta đã khuất phục. Cô ta đang truyền đi một thông điệp nguy hiểm — rằng ngay cả giữa sự áp bức và nô dịch, họ vẫn có thể có được tiếng nói của riêng mình.”

Goebbels nhìn Himmler, đôi môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng. “Và đó là điều mà ngài sợ sao? Rằng một bài hát lại có thể khiến ngài và toàn bộ Đế chế này lung lay?”

Himmler im lặng, đôi mắt xám của hắn lạnh lùng nhìn Goebbels như muốn xé toạc hắn ra. Rồi, hắn hít một hơi sâu, giọng nói trầm xuống nhưng vẫn mang theo sự đe dọa.

“Ta sẽ không để ngươi phá hủy những gì chúng ta đã xây dựng, Goebbels. Ta sẽ không để một con bé như cô ta trở thành mối đe dọa đối với chúng ta. Nếu ngươi không thể kiểm soát được cô ta, ta sẽ tự mình làm điều đó. Và ngươi biết điều đó có nghĩa là gì.”

Goebbels siết chặt tay, đôi mắt hắn lóe lên một tia giận dữ. Nhưng hắn biết rằng mình đang đối đầu với một kẻ không bao giờ chùn bước. Hắn cần phải bảo vệ Camellia, bởi cô là quân bài duy nhất mà hắn có thể dùng để giành lại sự ưu ái của Hitler. Nếu để Himmler ra tay, mọi thứ sẽ sụp đổ — không chỉ Camellia mà cả tương lai chính trị của hắn.

“Cô ta vẫn nằm trong tầm kiểm soát của ta,” Goebbels nói, cố giữ giọng bình tĩnh. “Đừng quên rằng chính ta đã tạo ra ngọn lửa này. Ta biết cách giữ nó cháy sáng, và ta biết cách không để nó vượt khỏi giới hạn.”

“Vậy thì ngươi có ba tháng,” Himmler rít lên, giọng hắn lạnh lẽo. “Ba tháng để chứng minh rằng cô ta vẫn còn là quân cờ của ngươi. Nếu không, ta sẽ dập tắt ngọn lửa này… mãi mãi.”

Goebbels rời khỏi văn phòng của Himmler với đôi môi mím chặt và đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. Hắn không còn nhiều thời gian. Hắn cần phải chứng minh rằng Camellia vẫn nằm trong tầm kiểm soát của hắn, rằng cô không phải là mối đe dọa mà Himmler nghĩ. Hắn cần một kế hoạch mới — một kế hoạch không chỉ giúp cô củng cố vị thế trong mắt công chúng mà còn khiến Hitler không thể nghi ngờ rằng cô có thể vượt khỏi tầm tay của họ.

Hắn triệu tập đội ngũ thân cận của mình ngay trong đêm. Những cố vấn truyền thông, các nhà báo thân tín, và cả những người có ảnh hưởng trong giới văn nghệ sĩ đều được mời đến để bàn bạc. Hắn muốn tạo ra một hình ảnh mới cho Camellia, một hình ảnh không chỉ mang tính nghệ thuật mà còn là sự khẳng định quyền lực của Đế chế.

“Chúng ta sẽ không để cho bất kỳ ai nghĩ rằng cô ta đứng về phía những kẻ thù của chúng ta,” Goebbels nói, giọng hắn cứng rắn. “Chúng ta sẽ đưa cô ta ra công chúng với một diện mạo mới, một thông điệp mới. Cô ta sẽ trở thành tiếng nói cho Đế chế, một biểu tượng của sự hòa hợp và thống nhất giữa các dân tộc dưới sự lãnh đạo của Đức. Cô ta sẽ không chỉ là ‘Giọng hát của binh lính’ mà sẽ trở thành ‘Nàng thơ của Đế chế’ — một biểu tượng không ai có thể thách thức.”

Ngay sáng hôm sau, Goebbels triệu tập Camellia đến văn phòng của hắn tại Berlin. Cô bước vào, đôi mắt nâu nhìn hắn đầy vẻ đề phòng. Cô biết rằng cuộc biểu diễn tại Warsaw đã khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn, và cô cũng cảm nhận được những cơn bão ngầm đang cuộn lên xung quanh mình.

“Ngươi đã làm gì vậy, Camellia?” Goebbels hỏi, giọng hắn trầm nhưng mang theo sự tức giận bị kìm nén. “Ngươi có biết rằng ngươi đã tự đặt mình vào nguy hiểm thế nào không? Himmler muốn ngươi bị loại bỏ ngay lập tức. Hắn nghĩ rằng ngươi đang cố gắng thách thức quyền lực của Đế chế.”

“Tôi chỉ hát một bài hát,” Camellia đáp, giọng cô bình tĩnh nhưng đôi mắt lóe lên sự thách thức. “Một bài hát không thể giết chết một Đế chế.”

“Nhưng nó có thể giết chết ngươi!” Goebbels gầm lên, đôi mắt hắn ánh lên sự lo lắng thực sự. “Ngươi không hiểu sao? Hắn sẽ không do dự bóp nghẹt ngươi chỉ để giữ vững trật tự của Đế chế. Ta đã phải cố gắng hết sức để giữ cho ngươi an toàn, nhưng ngươi phải biết rằng ngươi đang bước trên dây — một bước sai lầm nữa, và tất cả sẽ sụp đổ.”

Camellia im lặng nhìn Goebbels, đôi mắt cô trầm xuống. “Vậy ngài muốn tôi làm gì? Tiếp tục hát những bài hát mà ngài đã sắp đặt, tiếp tục là con rối của ngài sao?”

Goebbels nghiến răng, đôi mắt hắn lóe lên sự tức giận. Nhưng rồi, hắn thở dài, giọng nói dịu xuống. “Không, Camellia. Ta muốn ngươi trở thành biểu tượng mà cả Đế chế này phải kính nể. Nhưng ngươi phải làm điều đó theo cách của ta. Nếu ngươi thực sự muốn tồn tại, ngươi phải học cách chơi theo luật của ta.”

Camellia nhắm mắt lại trong giây lát, rồi mở ra, ánh mắt cô kiên định. “Được thôi, Goebbels. Tôi sẽ làm theo luật của ngài. Nhưng hãy nhớ rằng, một khi ngọn lửa đã được thắp lên, không ai có thể dập tắt nó một cách dễ dàng.”

Goebbels nhìn cô chằm chằm, rồi gật đầu. “Rất tốt. Vậy thì chúng ta hãy bắt đầu.”

Kế hoạch mới của Goebbels nhanh chóng được triển khai. Hắn huy động toàn bộ đội ngũ truyền thông để tái định hình hình ảnh của Camellia, từ một nghệ sĩ có vẻ “phản kháng” trở thành một biểu tượng của sự hòa hợp và thống nhất. Mục tiêu của hắn không chỉ là làm dịu đi những nghi ngờ của Himmler mà còn tạo ra một Camellia hoàn toàn khác — một biểu tượng mà bất kỳ ai trong Đế chế cũng không thể chạm đến.

Camellia được sắp xếp tham gia vào các chiến dịch tuyên truyền chính thức của Đế chế với một thông điệp rõ ràng: cô là hiện thân của văn hóa Đức, là biểu tượng của nghệ thuật và hòa bình, và là bằng chứng sống cho thấy rằng dưới sự lãnh đạo của Đệ Tam Quốc xã, các dân tộc có thể đoàn kết và phát triển cùng nhau. Các bài viết về cô bắt đầu xuất hiện trên những tờ báo lớn, không chỉ ở Đức mà còn ở các quốc gia bị chiếm đóng như Ba Lan, Áo, và Hà Lan. Những bức ảnh chụp Camellia với vẻ đẹp mong manh, trang nhã, và nụ cười dịu dàng được lồng ghép cùng các thông điệp tuyên truyền về sự thống nhất và “đức hạnh” của Đế chế.

Các nhà phê bình nghệ thuật, vốn trước đây chỉ tôn vinh tài năng của cô, giờ đây cũng tham gia vào việc xây dựng hình tượng này. Họ mô tả Camellia như một “Nàng thơ của Đế chế,” một biểu tượng không chỉ của âm nhạc mà còn của sức mạnh mềm mại, đầy mê hoặc. Những bức chân dung mới của cô xuất hiện trên các tờ tạp chí văn hóa, trên các poster tuyên truyền, và thậm chí là trên các bức vẽ tường nơi công cộng. Không còn là một ngôi sao lẻ loi trong khung cảnh nghệ thuật hào nhoáng, Camellia giờ đây là một phần của bức tranh lớn — một biểu tượng mà cả Đức Quốc xã muốn khai thác triệt để.

Những buổi biểu diễn của Camellia không còn bị giới hạn trong các doanh trại quân đội hay các buổi biểu diễn cộng đồng. Goebbels bắt đầu sắp xếp cho cô tham gia vào các sự kiện văn hóa lớn, từ các nhà hát opera đến các triển lãm nghệ thuật, từ những buổi tiệc xa hoa tại Berlin cho đến những chương trình công khai tại các quảng trường trung tâm của các thành phố lớn. Mỗi lần xuất hiện, Camellia đều mang theo một thông điệp rõ ràng về sự “thống nhất” và “hòa hợp,” cố gắng xây dựng hình ảnh của mình như một cầu nối giữa các dân tộc.

Nhưng đằng sau mỗi lần xuất hiện ấy là một sự căng thẳng ngầm mà chỉ mình Camellia có thể cảm nhận được. Cô hiểu rằng mình đang bị quan sát từng giây từng phút. Những cử chỉ, lời nói của cô đều phải được tính toán kỹ lưỡng để không khơi dậy bất kỳ sự nghi ngờ nào. Những sĩ quan Gestapo của Himmler luôn hiện diện ở mọi nơi cô đến, đôi mắt sắc bén và sự hiện diện âm thầm của họ nhắc nhở cô rằng một sai lầm nhỏ nhất cũng có thể dẫn đến sự sụp đổ hoàn toàn.

Một trong những sự kiện lớn nhất mà Goebbels sắp xếp cho Camellia là một buổi biểu diễn tại Nhà hát Opéra Garnier ở Paris, nơi vừa trải qua một thời kỳ biến động lớn. Paris, vốn là biểu tượng của văn hóa và nghệ thuật, giờ đây trở thành một phần của Đế chế Đức sau khi Pháp bị khuất phục. Các buổi biểu diễn nghệ thuật tại đây đều mang tính biểu trưng cho sự thống trị của Đức, nhưng vẫn không thể dập tắt hoàn toàn tinh thần phản kháng của người dân.

Camellia được đưa đến Paris trong một chuyến đi kéo dài nhiều ngày, với lịch trình dày đặc gồm các buổi biểu diễn, gặp gỡ các nhân vật quan trọng và tham gia các sự kiện văn hóa lớn. Nhưng ngay khi vừa đặt chân đến thủ đô nước Pháp, cô đã cảm nhận được bầu không khí căng thẳng bao trùm. Những con phố lát đá hoa lệ, những đại lộ từng rực rỡ với đèn điện và người qua lại, giờ đây trở nên trầm lặng và đầy u ám dưới bóng tối của chế độ chiếm đóng. Những ánh mắt lạnh lùng và hờ hững của người dân Pháp dõi theo cô mỗi khi cô bước xuống từ những chiếc xe sang trọng của Đế chế, như nhắc nhở cô rằng dù đứng trên sân khấu rực rỡ, cô vẫn chỉ là một “Nàng thơ” bị giam cầm.

Buổi biểu diễn tại Opéra Garnier được tổ chức một cách công phu, với sự tham gia của các sĩ quan cấp cao, những nhân vật có ảnh hưởng trong Đế chế, và cả những đại diện văn hóa từ các quốc gia đồng minh. Goebbels muốn biến sự kiện này thành một màn phô trương quyền lực mềm của Đức Quốc xã — một thông điệp rằng Paris, và toàn bộ nền văn hóa châu Âu, giờ đây nằm dưới sự thống trị của Đế chế.

Camellia xuất hiện trên sân khấu với một bộ váy dài màu xanh nhạt, trang phục được thiết kế đặc biệt để tôn lên dáng vẻ thanh thoát và vẻ đẹp mong manh của cô. Đám đông im lặng khi cô cất tiếng hát, từng nốt nhạc vang lên như thể xóa tan mọi khoảng cách giữa những kẻ thống trị và những người bị khuất phục. Nhưng trong khi hát, cô nhìn thấy ở hàng ghế cuối những ánh mắt đầy thách thức của một nhóm thanh niên Pháp — những kẻ đã liều lĩnh vượt qua hàng rào kiểm soát để vào được nhà hát. Họ không vỗ tay, không thể hiện sự tán thưởng như những người khác. Họ chỉ ngồi đó, nhìn chằm chằm vào cô với một sự phẫn nộ ngấm ngầm.

Khi buổi biểu diễn kết thúc, và những tràng pháo tay vang lên, một người trong nhóm thanh niên ấy đứng bật dậy. Đôi mắt anh ta nhìn thẳng vào Camellia, đầy sự khinh miệt và oán hận. Rồi anh ta hét lớn:

“Cô có biết mình đang làm gì không, Nàng thơ của Đế chế? Cô có biết rằng mỗi nốt nhạc cô hát, mỗi lời cô nói, chỉ là một cái gai cắm vào trái tim tự do của nước Pháp sao? Cô có hiểu rằng mình chỉ là một con rối trong tay những kẻ đã phá hủy đất nước của chúng tôi?”

Tiếng hét ấy như một nhát dao cắt xuyên qua bầu không khí nặng nề. Các sĩ quan Đức đứng bật dậy, vũ khí trong tay, còn những khán giả khác quay sang nhìn chằm chằm vào người thanh niên với vẻ hoảng hốt. Nhưng Camellia vẫn đứng yên, đôi mắt nâu của cô dõi theo người thanh niên ấy. Không một chút hoảng sợ, không một chút tức giận — chỉ có sự buồn bã và thông cảm.

“Anh nói đúng,” cô thì thầm, giọng cô không lớn nhưng vang vọng khắp khán phòng. “Tôi chỉ là một con rối. Nhưng đôi khi, ngay cả con rối cũng có quyền lựa chọn cách nó muốn bị điều khiển.”

Người thanh niên sững lại, ánh mắt anh ta nhìn cô chằm chằm. Và rồi, trước khi những người lính Đức có thể phản ứng, anh ta quay người, bước nhanh ra khỏi khán phòng, biến mất giữa đám đông.

Sự việc tại Opéra Garnier không thể bị che giấu. Khi những tin tức về màn đối đáp giữa Camellia và người thanh niên Pháp truyền đến tai Himmler, hắn cảm thấy như thể đã được trao vào tay một bằng chứng cho thấy Camellia đang vượt khỏi tầm kiểm soát của Goebbels. Hắn lập tức triệu tập một cuộc họp khẩn với Hitler, yêu cầu được quyền điều tra và kiểm soát toàn bộ lịch trình của Camellia.

“Cô ta đang cổ vũ cho sự phản kháng, thưa ngài,” Himmler nói, đôi mắt xám lóe lên sự nguy hiểm. “Cô ta đang lợi dụng ánh hào quang mà chúng ta tạo ra để kích động những kẻ chống đối. Đây không còn là một biểu tượng của Đế chế nữa — đây là một con dao hai lưỡi có thể quay ngược lại chúng ta bất cứ lúc nào.”

Hitler ngồi im lặng trong giây lát, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Camellia trên bàn. Căn phòng chìm trong sự im lặng nặng nề. Himmler ngồi bên cạnh, nét mặt cứng rắn và đôi mắt xám lạnh đầy thách thức. Trong khi đó, Goebbels đứng đối diện với một vẻ điềm tĩnh nhưng không giấu được sự căng thẳng. Hắn biết rằng chỉ một sai lầm nhỏ nhất, chỉ một dấu hiệu của sự yếu kém, sẽ khiến hắn và cả Camellia bị cuốn vào vòng xoáy hủy diệt.

“Ngươi có điều gì để nói không, Goebbels?” Hitler hỏi, giọng ông ta trầm và sắc như lưỡi dao. “Ngươi đã dày công tạo dựng lên biểu tượng này. Nhưng giờ đây, ngay cả Himmler cũng nghĩ rằng ngươi không còn kiểm soát được cô ta. Vậy ta phải tin ai đây?”

Goebbels hít một hơi sâu, đôi mắt hắn rực lên ánh quyết tâm. “Thưa ngài, Himmler chỉ nhìn thấy một phần của bức tranh. Cô ta không vượt khỏi tầm kiểm soát. Camellia chỉ đang phản ánh đúng điều mà ngài từng nói: rằng văn hóa và nghệ thuật là thứ quyền lực mạnh mẽ nhất mà chúng ta có. Cô ấy không phải đang cổ vũ cho sự phản kháng. Cô ấy đang thể hiện sức mạnh của Đế chế — rằng chúng ta có thể chinh phục và cảm hóa không chỉ bằng vũ lực mà bằng cả trái tim và tâm hồn.”

“Trái tim và tâm hồn…” Himmler nhếch mép khinh miệt. “Một điều ảo tưởng. Ta đã thấy ánh mắt của những kẻ đó tại Paris. Cô ta đang gieo rắc hy vọng cho kẻ thù, đang khơi gợi cho chúng ảo tưởng rằng có một thứ tự do mà chúng có thể vươn tới. Đó là một mối nguy lớn, và ngươi biết điều đó.”

“Nhưng thưa ngài,” Goebbels quay sang Hitler, bỏ ngoài tai lời cảnh báo của Himmler, “nếu chúng ta tiêu diệt cô ta, ta e rằng sẽ không chỉ mất đi một biểu tượng mà còn đánh mất toàn bộ sự ủng hộ của những người lính đã xem cô ấy như một phần của niềm tin. Ngài đã thấy các báo cáo rồi đấy, thưa ngài — Camellia không chỉ là một ngôi sao, cô ấy đã trở thành ‘Giọng hát của binh lính.’ Nếu ngài cho phép Himmler ra tay, chúng ta sẽ đánh mất tất cả những gì mà cô ấy đã mang lại cho Đế chế.”

Hitler im lặng một lúc lâu, đôi mắt ông ta ánh lên sự suy tư. Rồi, cuối cùng, ông ta quay sang nhìn Himmler, ánh mắt cứng rắn.

“Ta sẽ cho Goebbels thêm một cơ hội,” ông ta nói, giọng nói cứng rắn và không để lộ cảm xúc. “Ngươi có ba tháng nữa, Goebbels. Ba tháng để chứng minh rằng Camellia vẫn là quân cờ của chúng ta. Nếu ngươi không thể làm được điều đó…” Hitler quay sang Himmler, đôi mắt ông ta lạnh lẽo. “Thì Himmler sẽ thay ngươi.”

Goebbels siết chặt tay, đôi môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười cứng nhắc. “Cảm ơn ngài, thưa Führer. Tôi sẽ không để ngài phải thất vọng.”

“Đừng khiến ta phải hối hận vì đã cho ngươi cơ hội này, Goebbels,” Himmler rít lên, giọng hắn đầy vẻ đe dọa. “Ta sẽ theo dõi từng bước đi của ngươi. Chỉ một lần nữa cô ta vượt qua giới hạn, và ta sẽ là kẻ tự tay kết thúc ván cờ này.”

Hitler gật đầu, ánh mắt ông ta lại một lần nữa dán chặt vào bức ảnh của Camellia trên bàn. “Vậy thì hãy cho ta thấy, Goebbels,” ông ta nói chậm rãi. “Hãy cho ta thấy rằng ngọn lửa mà ngươi đã thắp lên không chỉ là một ánh sáng bừng lên rồi tàn lụi. Hãy cho ta thấy rằng nó có thể trở thành ngọn đuốc dẫn đường cho toàn bộ Đế chế này.”

Sau cuộc gặp căng thẳng với Himmler và Hitler, Goebbels lập tức triệu tập Camellia đến văn phòng của mình. Khi cô bước vào, Goebbels ngồi tựa lưng vào ghế, vẻ mặt đăm chiêu suy tính. Căn phòng được trang trí bằng những tấm thảm Ba Tư và những bức tranh cổ điển, phản ánh quyền lực và sự tinh tế của một trong những người quyền lực nhất trong Đế chế. Nhưng hôm nay, không khí trong phòng nặng nề và u ám hơn thường lệ.

“Ngươi đã đẩy mọi thứ đi quá xa, Camellia,” Goebbels nói thẳng, đôi mắt sắc bén nhìn cô không rời. “Himmler đang tìm mọi cách để loại bỏ ngươi. Ta đã phải chịu áp lực rất lớn để giữ ngươi lại. Nếu ngươi không thể chứng minh rằng mình vẫn là biểu tượng mà ta đã tạo ra, thì mọi thứ sẽ kết thúc.”

Camellia đứng lặng im trong giây lát, đôi mắt nâu nhìn thẳng vào Goebbels với vẻ bình thản. Cô biết tình thế của mình đang nguy hiểm, nhưng không hề tỏ ra sợ hãi. Thay vào đó, cô hít một hơi sâu và chậm rãi lên tiếng:

“Thưa ngài, tôi hiểu. Nhưng tôi nghĩ đã đến lúc thay đổi cách tiếp cận. Thay vì chỉ biểu diễn trực tiếp, tôi muốn tạo ra một thứ có sức ảnh hưởng lâu dài hơn. Một thứ có thể lan truyền rộng rãi và chạm đến trái tim của mọi người, không chỉ bằng giọng hát mà còn bằng hình ảnh.”

Goebbels nhíu mày. “Ngươi đang nói về điều gì?”

“Chúng ta sẽ quay một video ca nhạc,” Camellia đáp, đôi mắt sáng lên với ý tưởng vừa nảy ra. “Một bài hát về tình yêu và sự chờ đợi. Tôi sẽ vào vai một cô gái đang mong ngóng người yêu của mình, một người lính đang chiến đấu ở xa. Bài hát sẽ không chỉ nói về tình yêu mà còn về niềm hy vọng, về sự dũng cảm và lòng trung thành của những người lính. Đây sẽ không phải là một buổi biểu diễn đơn thuần — đây sẽ là một câu chuyện được kể bằng âm nhạc và hình ảnh.”

Goebbels nhìn cô chằm chằm, đôi mắt hắn dần lóe lên sự hứng thú. “Ngươi muốn nói… một MV âm nhạc?”

“Đúng vậy,” Camellia khẳng định. “Một MV ca nhạc có thể lan truyền khắp các mặt trận, không chỉ trong nước mà cả các khu vực bị chiếm đóng. Tôi muốn gửi đi một thông điệp rằng những người lính ngoài kia không đơn độc. Rằng mỗi khi họ cầm súng, có người đang ở nhà chờ đợi, cầu nguyện cho họ, và tin tưởng vào họ. Điều này sẽ không chỉ khiến những binh lính cảm thấy được an ủi mà còn khiến cả gia đình họ tin tưởng vào Đế chế — rằng chúng ta không chỉ chiến đấu bằng vũ khí, mà còn bằng trái tim.”

Goebbels trầm ngâm. Đây là một ý tưởng hoàn toàn mới, một chiến lược mà hắn chưa từng nghĩ đến. Một MV âm nhạc với câu chuyện đầy cảm xúc sẽ có sức lan tỏa mạnh mẽ. Hình ảnh một Camellia dịu dàng, ngọt ngào chờ đợi người yêu sẽ đánh trúng tâm lý của mọi tầng lớp, từ binh lính đến những người vợ, người mẹ đang ở hậu phương. Điều này sẽ tạo ra một sự kết nối sâu sắc và mạnh mẽ mà các bài phát biểu tuyên truyền không thể làm được.

“Nhưng chúng ta sẽ làm thế nào?” Goebbels hỏi, giọng hắn đầy cân nhắc. “Quay một MV không giống như tổ chức một buổi biểu diễn. Chúng ta sẽ cần một địa điểm phù hợp, một dàn dựng tinh tế, và phải chắc chắn rằng nó sẽ truyền tải đúng thông điệp.”

“Tôi đã suy nghĩ về điều đó,” Camellia nói ngay, ánh mắt cô đầy sự quyết tâm. “Chúng ta có thể chọn một ngôi làng nhỏ hoặc một thành phố bị bỏ hoang để làm bối cảnh. Tôi sẽ đóng vai một cô gái sống trong một ngôi nhà cũ kỹ, mỗi ngày đều cầu nguyện cho người yêu của mình. Khi bài hát cất lên, những hình ảnh về cuộc sống hàng ngày của cô ấy sẽ đan xen với những cảnh chiến đấu khốc liệt ngoài mặt trận. Chúng ta sẽ cho khán giả thấy sự chờ đợi đau đớn, sự mong mỏi và nỗi nhớ da diết, và rồi kết thúc bằng một thông điệp rằng tình yêu sẽ giúp chúng ta vượt qua tất cả.”

Goebbels lặng đi. Đây không chỉ là một MV âm nhạc đơn thuần. Đây là một câu chuyện về lòng trung thành, tình yêu, và sự hy sinh — những giá trị mà Đế chế luôn đề cao. Và nếu thành công, MV này có thể lan truyền nhanh chóng hơn bất kỳ bài tuyên truyền nào. Hắn nhìn chằm chằm vào Camellia, đôi mắt sáng lên với ý tưởng mới mẻ này.

“Được,” hắn nói chậm rãi, đôi môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng. “Ngươi có ý tưởng hay, Camellia. Ta sẽ đồng ý với kế hoạch này. Chúng ta sẽ quay một MV về tình yêu giữa một cô gái và người lính ngoài chiến trường. Nhưng ta muốn mọi thứ phải được chuẩn bị kỹ lưỡng. Từ kịch bản, trang phục cho đến nhạc nền và bối cảnh — tất cả phải hoàn hảo. Đây sẽ không chỉ là một sản phẩm giải trí. Đây sẽ là một tuyên ngôn.”

Camellia gật đầu, cảm thấy một niềm phấn khích dâng lên trong lòng. Cô biết rằng mình đang đánh cược bằng cả tương lai, nhưng đây là cơ hội để chứng minh rằng cô không chỉ là một quân cờ trong tay Goebbels. Cô có thể điều khiển hướng đi của trò chơi, và nếu MV này thành công, không chỉ Himmler mà cả Đế chế sẽ phải công nhận sức mạnh của cô.

Ngay khi Goebbels bật đèn xanh, đội ngũ sản xuất nhanh chóng được triệu tập. Đây không còn là một dự án nhỏ lẻ mà là một chiến dịch quy mô lớn với sự tham gia của những nhà làm phim, đạo diễn nghệ thuật, và các nhạc sĩ nổi tiếng nhất trong Đế chế. Mọi thứ từ kịch bản, thiết kế bối cảnh cho đến các chi tiết nhỏ như trang phục và ánh sáng đều được lên kế hoạch tỉ mỉ. Goebbels không muốn bất kỳ sơ suất nào xảy ra — MV này phải hoàn hảo và phải truyền tải được đúng thông điệp mà hắn muốn.

“Chúng ta sẽ chọn một ngôi làng nhỏ ở ngoại ô Berlin để quay,” một cố vấn lên tiếng trong cuộc họp. “Nó có những ngôi nhà cũ kỹ, đường phố vắng vẻ, và một không gian u buồn — hoàn hảo cho bối cảnh của một người phụ nữ đang chờ đợi người yêu trong vô vọng.”

“Còn những cảnh chiến trường thì sao?” Goebbels hỏi, đôi mắt hắn quét qua những gương mặt lo lắng của đội ngũ sản xuất.

“Chúng tôi sẽ dựng lại một số cảnh chiến đấu bằng những đoạn phim tư liệu và hình ảnh tái hiện từ chiến trường Stalingrad,” một đạo diễn đề xuất. “Chúng ta sẽ cho khán giả thấy sự khốc liệt của cuộc chiến nhưng không quá tàn bạo — chỉ đủ để gợi lên cảm giác hy sinh và lòng can đảm.”

“Và cuối cùng, chúng ta sẽ kết thúc bằng một hình ảnh đầy xúc động,” Camellia nói thêm, đôi mắt nâu của cô ánh lên vẻ kiên định. “Hình ảnh người lính trở về trong bộ quân phục rách nát, nhưng vẫn sống sót, ôm chặt lấy người yêu trong vòng tay. Bài hát sẽ kết thúc với lời nhắn gửi rằng: ‘Dù chiến tranh có tàn khốc đến đâu, tình yêu sẽ giúp chúng ta tìm thấy đường về.’”

Goebbels lặng im trong giây lát, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào Camellia. Rồi, hắn nở một nụ cười.

“Rất tốt, Camellia. Hãy cho ta thấy ngươi có thể làm được điều gì. Đây là cơ hội của ngươi — và cũng là cơ hội cuối cùng của ta.”

Với sự đồng ý của Goebbels, Camellia và đội ngũ sản xuất nhanh chóng bắt tay vào việc hiện thực hóa ý tưởng đầy táo bạo này. Họ chọn một ngôi làng nhỏ bị bỏ hoang ở ngoại ô Berlin làm bối cảnh chính. Ngôi làng này có những con đường lát đá, những ngôi nhà gạch đỏ cũ kỹ, và những hàng cây trơ trụi, hoàn toàn phù hợp với khung cảnh hoang vắng, u buồn của một nơi đã từng là chốn yên bình nhưng nay chỉ còn lại bóng dáng của thời gian.

Đội ngũ sản xuất huy động hàng chục chuyên gia để biến ngôi làng thành một trường quay hoàn hảo. Những ngôi nhà được trang trí lại theo phong cách cổ điển, đồ nội thất được chọn lựa kỹ lưỡng để tạo ra cảm giác ấm áp và mộc mạc. Căn phòng nơi Camellia sẽ quay cảnh chính được sắp xếp gọn gàng, với một chiếc bàn gỗ nhỏ, một chiếc đèn dầu và một tấm thảm len thô màu xám phủ trên nền sàn gỗ đã phai màu. Cửa sổ mở ra một khung cảnh mờ sương, như thể bao phủ bởi sự chờ đợi và nỗi buồn sâu thẳm của người con gái.

Nhạc nền của MV cũng được chọn lựa kỹ lưỡng. Đó là một bản ballad nhẹ nhàng, chậm rãi, với tiếng piano và violin hòa quyện, tạo ra một không gian đầy cảm xúc và hoài niệm. Giai điệu của bản nhạc giống như tiếng thì thầm của ký ức, mang theo nỗi nhớ và niềm hy vọng về một tương lai tốt đẹp hơn.

Camellia, trong bộ váy giản dị màu trắng ngà, mái tóc nâu mềm mại buông xõa tự nhiên, trở thành hiện thân hoàn hảo của một người phụ nữ đang chờ đợi người yêu. Khuôn mặt cô không trang điểm cầu kỳ như thường lệ, chỉ một lớp phấn nhẹ và một chút son môi hồng nhạt, càng làm nổi bật vẻ đẹp mong manh và dịu dàng của cô. Đôi mắt nâu của cô — đôi mắt từng khiến bao kẻ quyền lực phải nao núng — giờ đây ánh lên vẻ xa xăm, tràn ngập sự đau đáu của một người đang sống trong nỗi nhớ.

Ngay khi máy quay bắt đầu, Camellia lập tức chìm vào vai diễn của mình. Cô ngồi bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm nhìn ra bầu trời xám xịt phía bên ngoài. Gương mặt cô biểu lộ một nỗi buồn man mác nhưng không tuyệt vọng, đôi bàn tay đặt trên tấm khăn trải bàn như đang chờ đợi một phép màu.

Trong một cảnh quay, cô cầm một bức thư cũ trên tay, những ngón tay mảnh mai của cô khẽ run lên khi chạm vào từng dòng chữ. Máy quay đặc tả khuôn mặt cô khi đôi mắt nâu ấy dần rưng rưng. Cô đặt lá thư lên ngực mình, như muốn níu giữ từng lời nói, từng lời hứa hẹn của người yêu đang ở chiến trường xa xôi.

“Người em yêu, anh vẫn ổn chứ?” cô thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng, đôi mắt nhắm lại, hàng mi dài khẽ rung lên. “Em vẫn đang đợi. Mọi thứ ở đây vẫn như cũ, nhưng em biết, mọi thứ sẽ không bao giờ còn như trước nữa… nếu anh không trở về.”

Cả đoàn làm phim nín thở, mắt họ dán chặt vào màn hình. Không ai dám thở mạnh, sợ rằng sẽ phá vỡ khoảnh khắc đầy xúc cảm ấy. Goebbels đứng một góc, đôi mắt hẹp lại, quan sát từng chuyển động của Camellia. Hắn đã từng thấy cô biểu diễn nhiều lần, nhưng lần này, có gì đó khác biệt. Đó không phải là diễn xuất — đó là sự thật, là nỗi đau mà cô đang mang trong tim, được thể hiện ra một cách trọn vẹn.

Cảnh quay tiếp theo là khi Camellia bước ra ngoài giữa trời mưa nhẹ. Cô đứng trước cổng nhà, đôi mắt hướng về con đường dài dẫn ra khỏi làng, nơi những người đàn ông đã rời đi từ lâu và không biết khi nào sẽ trở về. Mưa thấm ướt váy áo cô, từng giọt nước chảy dài trên khuôn mặt. Nhưng cô không nhúc nhích. Cô chỉ đứng đó, lặng lẽ và kiên nhẫn, như một bức tượng sống đang chờ đợi thời gian mang người yêu của mình trở lại.

“Cắt!” đạo diễn hô lớn, nhưng không ai nhúc nhích. Tất cả vẫn còn chìm đắm trong khung cảnh ấy, trái tim họ thắt lại trước vẻ đẹp và nỗi đau mà Camellia đã truyền tải qua từng cử chỉ, từng ánh mắt.

Phần tiếp theo của MV được quay tại một doanh trại quân sự, nơi đã được dàn dựng lại để tái hiện khung cảnh chiến trường. Những bức tường đổ nát, những chiếc xe quân sự bị bỏ hoang, và những xác lính được tái hiện bằng hình nộm và đạo cụ tạo nên một không khí ngột ngạt, đầy mùi thuốc súng và máu.

Camellia không xuất hiện trong cảnh này. Thay vào đó, khán giả sẽ được thấy những người lính — đại diện cho những người đang hy sinh ngoài mặt trận. Họ bước đi giữa khói lửa, khuôn mặt lem luốc và đôi mắt mệt mỏi. Hình ảnh họ chiến đấu, ngã xuống, và rồi lại đứng lên vì niềm tin và tình yêu trở thành tâm điểm của phân cảnh này.

Cao trào của MV là khi một người lính trẻ ngã xuống giữa trận địa, máu nhuộm đỏ bộ quân phục. Anh ta nằm đó, đôi mắt dần khép lại, nhưng trong tay vẫn nắm chặt một tấm ảnh cũ. Máy quay đặc tả hình ảnh tấm ảnh ấy — một người phụ nữ đang mỉm cười, gương mặt dịu dàng và đôi mắt ánh lên niềm hy vọng. Đó là Camellia — hiện thân của người phụ nữ ở hậu phương, của tình yêu và niềm tin vẫn đang chờ đợi người yêu của mình trở về.

Cảnh cuối cùng là khi người lính mở mắt, như thể được hồi sinh bởi sức mạnh của tình yêu. Anh ta đứng dậy giữa trận địa, đôi mắt sáng lên, và rồi hình ảnh của anh ta mờ dần, để lại một cảm giác về sự kiên cường và bất khuất.

MV kết thúc với cảnh Camellia ngồi bên cửa sổ, ánh mắt hướng ra xa xăm. Cô mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng trong nụ cười ấy có cả niềm vui và nỗi buồn đan xen.

“Dù chiến tranh có tàn khốc đến đâu, dù chúng ta có phải xa cách bao lâu,” giọng cô vang lên nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, “tình yêu sẽ giúp chúng ta tìm thấy đường về.”

MV kết thúc với một hình ảnh đặc biệt: Camellia bước đi trên con đường vắng, bóng lưng cô hòa lẫn vào ánh sáng le lói của hoàng hôn. Một câu nói hiện lên trên màn hình:

“Dành cho tất cả những người đã chiến đấu và những người vẫn đang chờ đợi. Để nhớ rằng tình yêu sẽ không bao giờ lụi tàn.”

Khi MV hoàn thành và được phát hành, nó lập tức trở thành một hiện tượng. Các tờ báo và tạp chí đua nhau ca ngợi MV như một kiệt tác nghệ thuật, một sản phẩm âm nhạc không chỉ mang tính giải trí mà còn là một tuyên ngôn về sức mạnh của tình yêu và lòng trung thành. Các binh lính nơi tiền tuyến chuyền tay nhau xem MV, nước mắt lăn dài trên gương mặt khi họ nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong đó.

Những lá thư từ các gia đình gửi về Bộ Tuyên Truyền, cảm ơn Camellia đã mang đến cho họ hy vọng và sự an ủi trong thời kỳ chiến tranh. MV không chỉ thành công trong việc tạo ra một biểu tượng mới mà còn giúp Goebbels khẳng định lại quyền lực của mình, khiến Himmler không thể chỉ trích hay dập tắt ánh hào quang của Camellia. Chính nhờ chiến lược này, Camellia đã thoát khỏi cái bóng đe dọa từ những kẻ quyền lực và một lần nữa khẳng định vị thế của mình.

MV của Camellia nhanh chóng lan tỏa khắp Đế chế Đức và các khu vực bị chiếm đóng. Những bức ảnh và trích đoạn từ MV xuất hiện trên khắp các tờ báo, từ những tờ báo lớn tại Berlin cho đến các tạp chí ở Vienna, Prague, và thậm chí cả những bản tin nhỏ lẻ ở Paris. Câu chuyện về tình yêu, sự hy sinh, và niềm hy vọng đã chạm đến trái tim của hàng triệu người — cả binh lính ngoài chiến trường lẫn những người thân đang mong mỏi họ ở hậu phương.

Goebbels, người đã đầu tư mạnh mẽ vào dự án này, giờ đây có thể thở phào nhẹ nhõm. MV không chỉ đạt được mục tiêu mà còn vượt xa sự mong đợi của hắn. Công chúng không còn nhìn Camellia như một biểu tượng xa xôi của giới thượng lưu nữa. Giờ đây, cô là hiện thân của sự hy vọng, của tình yêu không phai nhòa dù chiến tranh có tàn khốc đến đâu. Các tờ báo thi nhau đăng tải những bài viết khen ngợi sự thành công của MV và ca ngợi Camellia như một “Nàng thơ của niềm tin,” một biểu tượng cho sự kiên cường của những người đang đối mặt với chiến tranh.

“MV này không chỉ đơn thuần là một sản phẩm nghệ thuật,” một bài viết trên Die Wehrmacht ca ngợi, “mà là một bức chân dung sống động về niềm hy vọng và tình yêu — những thứ mà ngay cả bom đạn cũng không thể hủy diệt. Với từng nốt nhạc và hình ảnh, Camellia đã cho chúng ta thấy rằng ngay cả trong những thời khắc đen tối nhất, vẫn có một tia sáng của niềm tin mà tất cả chúng ta đều cần nắm giữ.”

Tại các doanh trại quân sự, các binh lính bật đi bật lại MV, đôi mắt họ rưng rưng khi nhìn thấy cảnh Camellia chờ đợi người yêu trong căn phòng nhỏ, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt khi cầm lá thư trên tay. Họ cảm nhận được sự mong mỏi và tình yêu của người thân qua từng hình ảnh, từng câu hát. “Cô ấy đang hát cho chúng ta,” một người lính thốt lên, giọng anh ta nghẹn ngào. “Cô ấy hiểu chúng ta — cô ấy biết chúng ta phải đối mặt với điều gì. Và cô ấy đang nói rằng chúng ta phải mạnh mẽ lên, vì có người vẫn đang chờ đợi chúng ta trở về.”

Với sự thành công vượt bậc của MV, Goebbels nhận ra rằng hắn không thể dừng lại ở đây. Hắn cần biến Camellia thành một biểu tượng không thể thay thế, một “Nàng thơ của công chúng” mà mọi tầng lớp đều yêu mến và kính trọng. Hắn quyết định tiếp tục đẩy mạnh chiến dịch quảng bá, biến hình ảnh của cô xuất hiện khắp nơi — không chỉ trên báo chí mà cả trong các chương trình phát thanh, các buổi họp mặt cộng đồng, và thậm chí là những sự kiện từ thiện.

“Chúng ta sẽ không chỉ dừng lại ở một MV,” Goebbels tuyên bố với đội ngũ của mình. “Camellia sẽ xuất hiện ở mọi nơi — cô ấy sẽ trở thành gương mặt đại diện cho tất cả những ai đang khao khát một tương lai tốt đẹp hơn. Cô ấy sẽ là hiện thân của một Đế chế không chỉ mạnh mẽ bằng vũ lực mà còn bằng trái tim và tâm hồn.”

Goebbels bắt đầu tổ chức các buổi họp mặt cộng đồng tại những khu vực bị chiến tranh tàn phá, nơi Camellia sẽ gặp gỡ và trò chuyện với các gia đình có người thân đang chiến đấu ngoài mặt trận. Những buổi gặp gỡ này nhanh chóng trở thành những sự kiện lớn, thu hút hàng ngàn người dân tham gia. Cô ngồi đó, lắng nghe từng câu chuyện của họ, đôi mắt nâu dịu dàng như chứa đựng mọi nỗi đau và hy vọng mà họ chia sẻ. Cô không nói nhiều, chỉ mỉm cười, nắm lấy tay họ và nói những lời an ủi giản đơn nhưng đầy chân thành: “Tôi hiểu. Và tôi tin rằng họ sẽ trở về.”

Những bức ảnh về Camellia xuất hiện trên khắp các mặt báo, bên cạnh những người mẹ đang rơi lệ, những người vợ ôm chặt tấm ảnh của chồng mình, và những đứa trẻ với đôi mắt ngây thơ tràn ngập niềm hy vọng. Cô không còn là một biểu tượng xa vời, mà là một người bạn, một người đồng hành cùng họ trên con đường đầy khó khăn này.

Tuy nhiên, cùng với ánh hào quang mới, Camellia cũng bắt đầu thu hút sự chú ý của những thế lực ngầm. Himmler, người vẫn luôn cảnh giác với sức ảnh hưởng ngày càng lớn của cô, không thể khoanh tay đứng nhìn thêm. Hắn đã thấy được những gì mà Goebbels đang cố gắng xây dựng — một biểu tượng có thể khiến cả Đế chế nghiêng mình. Và điều đó làm hắn cảm thấy bất an.

“Cô ta không chỉ là một nghệ sĩ nữa,” Himmler nói trong một cuộc họp kín với các thuộc hạ thân cận của mình. “Cô ta đang trở thành một biểu tượng vượt khỏi sự kiểm soát của chúng ta. Nếu để cô ta tiếp tục, cô ta sẽ không chỉ ảnh hưởng đến những người lính, mà còn đến cả chính chúng ta. Một khi công chúng bắt đầu coi cô ta là tiếng nói của niềm hy vọng và sự thật, họ sẽ không còn tin vào những gì chúng ta nói nữa.”

“Vậy chúng ta nên làm gì, thưa ngài?” một thuộc hạ hỏi, giọng hắn nhỏ nhẹ nhưng chứa đựng sự căng thẳng.

“Chúng ta phải hủy hoại cô ta,” Himmler đáp, đôi mắt xám lạnh lẽo. “Phải bôi nhọ cô ta, khiến công chúng quay lưng lại với cô ta. Nếu không thể tiêu diệt cô ta bằng vũ lực, chúng ta sẽ tiêu diệt cô ta bằng sự nghi ngờ và dối trá.”

Himmler lập tức ra lệnh cho Gestapo tiến hành một chiến dịch bôi nhọ ngầm. Họ bắt đầu tạo ra những tin đồn rằng Camellia không thực sự trung thành với Đế chế, rằng cô chỉ đang đóng kịch để nhận được sự ưu ái từ những kẻ quyền lực. Những tin đồn về mối quan hệ giữa cô và Goebbels, về việc cô dùng sắc đẹp để thăng tiến, và thậm chí là về những mối quan hệ bí ẩn với những nhân vật phản chiến, bắt đầu lan truyền âm thầm trong nội bộ các sĩ quan và cả một số tờ báo nhỏ.

Dù những tin đồn chưa chính thức được công bố, nhưng chúng nhanh chóng đến tai Camellia. Cô bắt đầu nhận thấy những ánh mắt khác lạ, những lời thì thầm sau lưng, và cả những bức thư nặc danh đe dọa được gửi đến nhà riêng. Những sĩ quan Gestapo, vốn trước đây chỉ âm thầm theo dõi, giờ đây bắt đầu tăng cường giám sát, như thể đang chờ đợi cô phạm một sai lầm.

Camellia vẫn giữ vẻ ngoài bình thản, nhưng sâu bên trong, cô hiểu rằng tình thế của mình đang ngày càng trở nên nguy hiểm. Bất kỳ động thái nào sai lầm cũng có thể khiến cô rơi vào bẫy của Himmler. Và nếu điều đó xảy ra, không chỉ hình ảnh của cô mà cả mạng sống của cô cũng sẽ bị hủy diệt.

Nhưng Camellia không có ý định khuất phục. Cô biết rằng nếu để cho Himmler thắng, tất cả những gì cô đã xây dựng sẽ trở thành tro bụi. Cô cần phải nghĩ ra một chiến lược mới — một bước đi táo bạo có thể làm chệch hướng kế hoạch của những kẻ muốn tiêu diệt mình. Và lần này, cô biết rằng mình phải hành động trước khi mọi thứ đi quá xa.

Camellia quyết định không trốn chạy hay né tránh nữa. Cô sẽ không để mình bị cuốn vào vòng xoáy nghi ngờ mà Himmler đang cố tạo ra. Thay vào đó, cô sẽ đối mặt trực tiếp với nguy hiểm, sẽ đưa ra một thông điệp rõ ràng và mạnh mẽ để dập tắt mọi nghi ngờ.

Trong một buổi tối u ám tại Berlin, Camellia bước vào văn phòng của Goebbels với đôi mắt sáng và gương mặt đầy quyết tâm. Cô biết rằng nếu muốn dập tắt những nghi ngờ và lời đồn đang lan truyền, cô phải hành động ngay bây giờ — và hành động mạnh mẽ. Khi bước qua cánh cửa gỗ nặng nề, cô nhìn thấy Goebbels đang ngồi đó, đôi mắt sắc bén dõi theo từng bước chân của cô.

“Ngươi muốn gặp ta vào giờ này, Camellia? Có chuyện gì khẩn cấp đến vậy?” Goebbels hỏi, giọng hắn pha chút mệt mỏi. Sau bao nhiêu biến cố, hắn đã học cách đề phòng và cảnh giác hơn trước bất kỳ đề nghị nào từ cô.

“Thưa ngài, tôi biết chúng ta đang phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng,” cô bắt đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực. “Những lời đồn đại, sự nghi ngờ… tất cả đang được xây dựng nhằm hủy hoại tôi và phá vỡ những gì mà ngài và tôi đã tạo dựng nên. Nhưng thay vì để chúng bào mòn hình ảnh của tôi, tôi muốn lật ngược tình thế. Tôi muốn đối mặt với nó. Và tôi đã nghĩ ra một cách.”

“Cô muốn nói gì?” Goebbels nhíu mày, đôi mắt hắn tối lại.

“Chúng ta sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc trực tiếp — không chỉ là một buổi biểu diễn âm nhạc đơn thuần, mà là một lời tuyên bố,” cô nói, đôi mắt nâu ánh lên sự quyết liệt. “Tôi sẽ hát một bài hát mới, một bài hát chưa từng được công bố. Một bài ca không chỉ về tình yêu và hy vọng, mà còn về lòng trung thành, niềm tin và sự kiên định. Tôi sẽ hát trước hàng triệu người dân Đức, và tôi muốn buổi hòa nhạc này được phát sóng trực tiếp trên toàn quốc.”

“Ngươi đang nghĩ gì vậy, Camellia?” Goebbels bật cười mỉa mai. “Ngươi nghĩ một buổi biểu diễn có thể dập tắt những lời đồn đại mà Himmler đã tốn công gieo rắc sao? Ngươi nghĩ chỉ bằng một bài hát, ngươi có thể cứu vãn tình thế này?”

“Không, thưa ngài,” cô đáp, giọng cô bình thản nhưng ánh mắt rực lên niềm tin mãnh liệt. “Không chỉ là một bài hát. Tôi sẽ nói chuyện với họ. Tôi sẽ dùng âm nhạc để gửi đi một thông điệp — rằng tôi ở đây vì họ, rằng tôi là một phần của họ, và tôi sẽ không bao giờ phản bội niềm tin mà họ đã đặt vào tôi. Bằng buổi hòa nhạc này, tôi muốn chứng minh rằng không ai có thể điều khiển trái tim của một nghệ sĩ. Và cũng không ai có thể tước đi niềm tin của những người đang theo dõi tôi.”

Goebbels nhìn cô chăm chú, đôi mắt hắn đầy vẻ toan tính. Hắn biết rằng Camellia đang bước vào một ván bài nguy hiểm. Nếu cô thành công, buổi hòa nhạc này sẽ không chỉ cứu vãn hình ảnh của cô mà còn củng cố thêm sức mạnh của Goebbels trong nội bộ Đế chế. Nhưng nếu thất bại, nếu cô không thể thuyết phục được công chúng, thì đó sẽ là dấu chấm hết — không chỉ cho Camellia mà còn cho tham vọng chính trị của hắn.

“Ngươi có biết rằng nếu ngươi thất bại, Himmler sẽ không để ngươi sống sót?” hắn hỏi, giọng hắn trầm xuống, đôi mắt như hai mũi dao sắc nhọn nhìn cô không chớp.

“Tôi biết,” Camellia đáp, không hề do dự. “Nhưng tôi sẽ không thất bại.”

Goebbels ngả người ra ghế, đôi môi mỏng của hắn nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo. “Được thôi. Ta sẽ cho ngươi cơ hội này. Một buổi hòa nhạc trực tiếp, được phát sóng trên toàn quốc. Nhưng hãy nhớ, Camellia, đây không chỉ là một buổi biểu diễn. Đây sẽ là buổi xét xử của ngươi. Và nếu ngươi không thể thuyết phục được công chúng, ngươi sẽ tự đưa mình lên giá treo cổ.”

Camellia gật đầu, đôi mắt sáng rực với ngọn lửa của lòng quyết tâm. “Cảm ơn ngài. Tôi sẽ không làm ngài thất vọng.”

Ngay lập tức, công tác chuẩn bị cho buổi hòa nhạc được tiến hành với tốc độ chóng mặt. Goebbels không tiếc tiền bạc và nhân lực để biến sự kiện này thành một màn phô diễn hoành tráng nhất từ trước đến nay. Họ chọn một sân khấu lớn tại Berlin, một khán phòng khổng lồ có sức chứa hàng ngàn người, với hệ thống ánh sáng và âm thanh hiện đại bậc nhất. Goebbels muốn buổi hòa nhạc này phải thật hoàn hảo, phải tạo được ấn tượng mạnh mẽ không chỉ với công chúng mà còn với những kẻ đang rình rập tìm cách tiêu diệt Camellia.

Một đội ngũ đạo diễn, biên đạo, và kỹ thuật viên giỏi nhất được huy động. Họ dựng lên một sân khấu rộng lớn, với những màn hình LED khổng lồ và hệ thống ánh sáng tạo ra hiệu ứng thị giác mạnh mẽ. Phía sau sân khấu là những tấm vải đỏ thẫm, mang đến cảm giác trang nghiêm và đầy quyền uy. Nhưng ở trung tâm sân khấu, tất cả ánh đèn đều sẽ dồn vào một điểm — Camellia.

Cô sẽ không xuất hiện với những bộ váy xa hoa như trước đây. Thay vào đó, cô chọn một chiếc váy dài màu trắng ngà, đơn giản và tinh tế. Mái tóc dài buông xõa tự nhiên, đôi mắt nâu toát lên vẻ điềm tĩnh và quyết tâm. Cô muốn công chúng thấy cô không phải là một “Nàng thơ” xa cách, mà là một người con gái bình dị đang đứng trước họ, đối mặt với những khó khăn và sự hoài nghi bằng trái tim chân thành nhất.

“Buổi hòa nhạc này không chỉ là về tôi,” cô thì thầm với đạo diễn trước khi lên sân khấu. “Đây là về tất cả chúng ta — những người đang tìm kiếm niềm tin, tình yêu, và hy vọng. Tôi muốn họ cảm thấy rằng, dù chiến tranh có tàn khốc thế nào, chúng ta vẫn có thể giữ vững lòng trung thành và niềm tin vào một tương lai tốt đẹp hơn.”

166. Đêm diễn: Khoảnh khắc của sự thật

Khi ánh đèn mờ dần và buổi hòa nhạc bắt đầu, một sự im lặng tràn ngập khắp khán phòng. Hàng ngàn khán giả chăm chú dõi theo sân khấu, trái tim họ thổn thức chờ đợi từng giây phút. Các gia đình đang ở nhà, những người lính nơi tiền tuyến, và cả những kẻ quyền lực ngồi sau màn hình đều hướng mắt về Camellia. Đây không chỉ là một buổi hòa nhạc — đây là khoảnh khắc quyết định vận mệnh của một ngôi sao, và có lẽ, là của cả Đế chế.

Camellia bước ra giữa sân khấu, đôi mắt nâu sáng ngời nhưng mang theo một nỗi buồn sâu lắng. Cô mỉm cười nhẹ nhàng khi nhìn xuống đám đông, rồi chậm rãi cất giọng:

“Bài hát này tôi xin dành tặng cho tất cả những ai đang chờ đợi, cho những ai vẫn giữ vững niềm tin dù mọi thứ xung quanh đang dần sụp đổ. Dành cho những người đã mất đi người thân, và cho cả những người vẫn đang hy vọng rằng tình yêu và lòng trung thành sẽ mang họ trở về.”

Rồi cô bắt đầu hát. Từng nốt nhạc vang lên như một dòng suối chảy vào lòng người, giọng hát của cô ấm áp nhưng cũng tràn ngập nỗi buồn. Bài hát kể về một cô gái đứng trên ngọn đồi nhìn ra chiến trường, nơi người yêu của cô đang chiến đấu. Cô không biết liệu anh có trở về hay không, nhưng cô vẫn tin tưởng và chờ đợi, vì đó là điều duy nhất mà cô có thể làm.

Những đoạn cao trào dâng lên, từng câu từ như xé toạc trái tim người nghe:

“Giữa khói súng và bóng tối, em sẽ vẫn chờ anh.
Dù đường về có xa xôi, em sẽ vẫn tin vào ngày mai.
Vì tình yêu là ngọn đuốc soi sáng,
Giữa bóng đêm lạnh lẽo của chiến tranh.”

Khi bài hát kết thúc, Camellia đứng lặng giữa sân khấu. Cả khán phòng chìm trong im lặng tuyệt đối, như thể mọi người đều nín thở, trái tim họ bị cuốn theo từng giai điệu, từng lời ca mà cô vừa hát. Cô nhìn khắp khán đài, ánh mắt như dừng lại trên từng gương mặt, từng đôi mắt chăm chú dõi theo cô. Không có tiếng vỗ tay, không có tiếng reo hò. Chỉ có sự im lặng — một sự im lặng đầy cảm xúc mà ngay cả những người khán giả lạnh lùng nhất cũng không thể phá vỡ.

Rồi, như một làn sóng, những tiếng vỗ tay đầu tiên vang lên từ hàng ghế cuối. Ban đầu là lẻ tẻ, nhưng rồi nhanh chóng lan tỏa khắp khán phòng, mạnh mẽ và dữ dội như tiếng sấm. Người ta đứng dậy, từng người một, đôi mắt họ ánh lên niềm xúc động và sự kính phục. Tiếng vỗ tay vang dội, hòa lẫn với những tiếng reo hò và những giọt nước mắt rơi xuống. Camellia đứng đó, đôi mắt nâu long lanh, khuôn mặt không giấu được sự xúc động.

Cô ngả người cúi chào, một cử chỉ đơn giản nhưng đầy thành kính. Rồi, cô bước về phía trước, cầm lấy micro, giọng nói vang lên trong sự im lặng tuyệt đối của hàng ngàn người:

“Cảm ơn mọi người,” cô nói nhẹ nhàng. “Cảm ơn vì đã lắng nghe và đã tin tưởng. Tôi muốn nói rằng, dù chiến tranh có khốc liệt đến đâu, dù những ngọn đồi kia có thẫm đẫm máu của chúng ta, tôi vẫn tin rằng sẽ có ngày chúng ta được đoàn tụ. Đó không chỉ là lời hứa của một người nghệ sĩ, mà còn là lời hứa của một trái tim. Tôi hát vì những người đã ngã xuống và vì những người vẫn đang chiến đấu — để tất cả chúng ta nhớ rằng tình yêu sẽ không bao giờ bị đánh bại, và niềm tin sẽ không bao giờ tàn lụi.”

Tiếng vỗ tay lại vang lên, như một cơn lốc cuốn qua khán phòng. Nhưng không chỉ có tiếng vỗ tay — còn có cả tiếng hô lớn, những tiếng gọi tên cô vang lên từ khắp nơi. “Camellia! Camellia!” Họ gọi tên cô với sự kính trọng và yêu mến, như thể cô không còn là một người xa lạ mà đã trở thành một phần trong cuộc đời của họ.

Buổi hòa nhạc đó không chỉ làm say đắm hàng ngàn khán giả trong khán phòng mà còn lan tỏa đến hàng triệu người dân đang ngồi trước màn hình trên khắp nước Đức và các vùng lãnh thổ chiếm đóng. Khi Camellia kết thúc bài hát và rời khỏi sân khấu, hàng trăm lá thư và điện tín đã được gửi đến Đài Phát thanh Berlin, nơi đang phát sóng buổi hòa nhạc. Những lá thư bày tỏ sự ngưỡng mộ, sự biết ơn và cảm xúc dâng trào mà người xem đã trải qua khi chứng kiến khoảnh khắc lịch sử ấy.

Các tờ báo lớn như Völkischer Beobachter, Die Wehrmacht và Berliner Tageblatt đồng loạt đưa tin về buổi hòa nhạc ngay trong số báo ngày hôm sau, ca ngợi Camellia không chỉ là một nghệ sĩ mà còn là một “người truyền lửa” thực sự. Họ tán dương cô như một biểu tượng của niềm tin và lòng trung thành, một ngôi sao mà ngay cả những kẻ cứng rắn nhất cũng không thể phủ nhận. Trong những dòng tít lớn, họ gọi cô là “Giọng hát của Đế chế,” “Ngọn hải đăng giữa bóng đêm của chiến tranh,” và thậm chí là “Thiên thần của niềm hy vọng.”

Đối với những người lính đang chiến đấu nơi tiền tuyến, buổi hòa nhạc đó trở thành một ngọn lửa sáng giữa băng giá. Họ chuyền tay nhau những bản ghi âm của bài hát, những bức ảnh của Camellia, và kể lại cho nhau về lời nói của cô. “Chúng ta không chỉ chiến đấu cho Đế chế,” một người lính nói trong một bức thư gửi về nhà. “Chúng ta đang chiến đấu cho một điều cao cả hơn — cho tình yêu và niềm tin mà Camellia đã nhắc nhở chúng ta.”

Đối với Goebbels, buổi hòa nhạc là một thành công vang dội vượt ngoài sự mong đợi. Không chỉ dập tắt hoàn toàn những lời đồn đại và nghi ngờ xung quanh Camellia, hắn còn chứng minh được rằng mình có thể điều khiển và khai thác sức mạnh của cô để phục vụ cho mục tiêu của Đế chế. Trong một cuộc họp sau buổi hòa nhạc, khi Himmler cố gắng lên tiếng chỉ trích, Hitler đã gạt phăng mọi lời nói của hắn.

“Goebbels đã chứng minh rằng Camellia là một trong những công cụ mạnh mẽ nhất của chúng ta,” Hitler tuyên bố, giọng nói của ông ta đầy sự hài lòng. “Không một ai có thể phủ nhận sức mạnh của cô ấy. Từ giờ trở đi, ta muốn Camellia trở thành một phần không thể thiếu trong chiến lược tuyên truyền của Đế chế. Cô ta sẽ là biểu tượng mà tất cả đều phải nhìn lên.”

Himmler siết chặt nắm tay, đôi mắt xám lạnh lùng ánh lên vẻ tức giận, nhưng hắn không dám nói thêm lời nào. Goebbels ngồi đối diện, đôi môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo. Hắn biết rằng mình đã chiến thắng — ít nhất là tạm thời.

“Ta đã nói rồi mà, Himmler,” Goebbels thì thầm khi buổi họp kết thúc, đôi mắt hắn đầy vẻ thách thức. “Ngươi không thể giết chết một ngọn lửa bằng bóng tối. Và bây giờ, ngươi sẽ phải sống với ánh sáng mà ta đã thắp lên.”

Tuy nhiên, đối với Camellia, chiến thắng này không hề mang lại sự nhẹ nhõm hay niềm vui như mọi người nghĩ. Dù đã chứng minh được sự trung thành và niềm tin của mình, cô vẫn cảm thấy mình chỉ là một con rối bị điều khiển bởi những kẻ quyền lực trong Đế chế. Buổi hòa nhạc ấy, những lời ca và thông điệp mà cô đã truyền tải — tất cả đều chân thật, nhưng cũng đều là một phần của trò chơi mà Goebbels đang thao túng.

Cô trở về phòng trong căn biệt thự lớn tại Berlin, nơi cô bị quản thúc bởi những sĩ quan Gestapo. Ánh đèn đường vàng vọt chiếu xuyên qua tấm rèm cửa, in bóng lên sàn nhà lạnh lẽo. Cô ngồi xuống, nhìn ra khung cảnh tối tăm bên ngoài, lòng ngập tràn cảm giác trống trải và nỗi buồn không thể diễn tả.

“Dù tôi có hát cho hàng triệu người, dù họ có yêu mến tôi đến đâu… thì tôi vẫn là một tù nhân,” cô thì thầm với chính mình, đôi mắt nâu mờ đục bởi sự mệt mỏi. “Tất cả chỉ là một màn trình diễn — một sân khấu mà tôi bị ép phải tỏa sáng, dù tôi không muốn.”

Nhưng rồi, như có điều gì đó thúc đẩy, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời trở lại với một quyết tâm mới. Nếu họ nghĩ rằng cô sẽ mãi mãi là một con rối, nếu Goebbels nghĩ rằng hắn có thể điều khiển trái tim và linh hồn cô, thì họ đã nhầm. Camellia hiểu rằng nếu muốn giành lại tự do thực sự, cô sẽ phải tự tạo ra con đường cho riêng mình — một con đường mà không ai có thể kiểm soát hay ngăn cản.

“Được thôi, Goebbels,” cô thì thầm, đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo. “Ngài đã cho tôi một cơ hội để tỏa sáng. Nhưng một khi ngọn lửa này bùng cháy, tôi sẽ không để bất kỳ ai dập tắt nó.”

Và như thế, Camellia bắt đầu lên kế hoạch cho một hành động táo bạo chưa từng có — một hành động có thể thay đổi hoàn toàn cục diện của trò chơi quyền lực trong Đế chế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com