năm ấy || guria (1)
năm ấy, lee minhyung và ryu minseok rời xa nhau
năm ấy, họ còn đang trong những ngày tháng của thời học sinh, còn dại dột, còn bốc đồng
lee minhyung vì cơn ghen tuông với bạn thân của ryu minseok mà tức giận nói lời chia tay em
ryu minseok vẫn nhớ như in hôm đấy em đã níu kéo, đã giải thích với người lớn hơn như nào, đã uất ức đến trào nước mắt ra sao
" lee minhyung, rốt cuộc tại sao bạn chẳng tin em? "
" bạn còn gì khiến anh có thể tin nữa à? "
khi ấy ánh mắt của lee minhyung như giết chết con tim ryu minseok, khiến em thần người, nước mắt cứ thế không ngừng chảy ra. và rồi, ryu minseok oà khóc lớn
lee minhyung cứ thế quay đi, bỏ mặc lại người nhỏ hơn liên tục nức nở đằng sau, mà nói ra một câu lạnh tanh
" tôi và cậu, chúng ta chia tay đi "
trời hôm đó thật đẹp, nhưng chuyện tình của lee minhyung và ryu minseok lại chẳng như thế...
ryu minseok mỗi khi nhớ lại đều đau đớn không nguôi. em vẫn còn yêu người ta, và yêu rất nhiều...
trải qua từng đấy năm, ryu minseok vẫn chỉ nhớ đến lee minhyung năm ấy, lee minhyung yêu em, cưng chiều em
ryu minseok vẫn tự trách bản thân về ngày ấy, tại sao không thể níu kéo lee minhyung nhiều thêm một chút, biết đâu...
và rồi, tất cả chỉ là "nếu", tất cả sẽ chỉ còn là quá khứ, hiện tại đã chẳng còn là gì với nhau
quá khứ, gọi là "chúng ta"
hiện tại, chỉ còn "anh" và "em"
họ cứ thế xa nhau, vào ngày tốt nghiệp, ngày đẹp nhất của thời học sinh, lee minhyung và ryu minseok cứ thế lướt qua nhau, nhưng lòng ai cũng rối bù như tơ vò, nhộn nhạo lén lút hướng ánh mắt về phía đối phương...
lee minhyung và ryu minseok không có một bức ảnh chụp chung vào ngày tốt nghiệp, và cho tới tận bây giờ, một chút liên lạc cũng không có
em đã nghĩ tới viễn cảnh mình sẽ mãi ôm mộng tưởng lee minhyung quay về cho tới chết. kim hyukkyu bảo em ngu ngốc, hỏi em tại sao lại lụy người ta như thế, ryu minseok chỉ cười, một nụ cười mang đầy sự đau khổ
kim hyukkyu trách em là thế, nhưng là em trai nhỏ mà mình yêu quý, kim hyukkyu đương nhiên chẳng thế nặng lời, chỉ có thể an ủi đứa nhỏ vẫn dày vò bản thân sau bao năm qua đi
chỉ là vào đêm nọ, ryu minseok nhận được một cuộc gọi từ số lạ
" alo ạ? "
" cậu ryu minseok phải không? "
" dạ vâng, cho hỏi đầu bên kia là... "
" tôi là chủ quán bar Da ở hongdae, cậu có thể đến đây đón cậu trai tên lee minhyung được không? "
" nãy giờ cậu ta cứ nhắc tới tên cậu liên tục, mà tôi bảo mở điện thoại ra gọi cho người nhà cũng gọi cho cậu, mà cậu ta say quá, nên tôi đành gọi cho cậu "
ryu minseok ngẩn ngơ nghe chủ quán nói, lee minhyung nhắc tới em? chuyện này...
" alo, cậu ryu minseok còn đó không? "
" dạ... dạ anh chờ em một chút ạ, em tới đó liền đây "
ryu minseok chẳng còn nghĩ gì nữa, khoác vội chiếc áo khoác ấm, vớ theo cái ví mà chạy đi, chỉ kịp nói lại với kim hyukkyu vài câu
" anh ơi, em đi có việc xíu nhé "
" ê này... đêm rồi còn đi đâu? này ryu minseok...!!? "
kim hyukkyu chưa kịp dứt lời, cửa chính đã đóng lại trước mắt, để lại kim hyukkyu hơi cau mày nhìn theo, choi wooje cũng thò đầu ra nhìn theo bóng em, ngước mắt lên hỏi anh lớn
" anh ơi, anh minseok đi đâu vậy ạ? "
" anh không biết, chắc nó bận gì đấy. thôi kệ nó, nhóc mau ngủ đi, mai mà muộn học anh cắt hot choco thì lại lèo nhèo "
" em biết rồi mà, anh ngủ ngon "
" ừ, nhóc ngủ ngon nhé "
choi wooje chui lại vào phòng, còn kim hyukkyu vẫn nhìn cánh cửa chính đã đóng im lìm, cuối cùng cũng lắc đầu ngán ngẩm, kệ đi, nó lớn rồi
ryu minseok vẫy lấy một chiếc taxi và bảo rằng tài xế hãy chạy nhanh nhất có thể. bản thân em giờ ngồi bình tĩnh lại cũng thấy hơi bần thần, sau bao nhiêu năm như vậy, anh còn nhắc tới em khi say...? hai tay ryu minseok nắm chặt vào nhau, biểu thị cho sự căng thẳng của em
nói thì hơi buồn cười, nhưng trong lòng em đang vui vẻ lắm, vì người ta vẫn còn nhớ em... có phải không?
cho tới nhìn thấy người lớn hơn đang gục trên bàn, ryu minseok thở dài một hơi, trả tiền cho ông chủ, và vỗ vỗ anh vài cái, giọng nói nhỏ nhẹ y chang như đang dỗ một đứa trẻ chỉ ăn mềm không ăn cứng
" minhyung, minhyung, bạn tỉnh một chút nhé, em đưa bạn về "
lee minhyung dù có say tới phát điên cũng không quên nổi giọng nói ngọt ngào mà anh nhung nhớ hằng đêm này, anh ngóc đầu dậy, tầm mắt mờ mờ ảo ảo nhìn thấy ryu minseok trước mặt đang lo lắng cho anh
" minseokie, minseokie "
" em đây, bạn đứng dậy, em đưa bạn về nhé "
chia tay rồi, nhưng ryu minseok vẫn muốn giữ cái xưng hô này, như muốn níu kéo chút gì đó từ đối phương. thôi thì lee minhyung đang say, cho em như thế một chút nhé...
" minseokie... anh xin lỗi "
lee minhyung đứng dậy, hơi lảo đảo làm ryu minseok phải đỡ người lớn hơn lên vai mình. nước mắt em hơi lưng tròng, sụt sịt vài cái, cũng chỉ nhẹ nhàng nói với anh rằng anh say quá rồi
phải khó khăn lắm để kiềm chế lại lee minhyung không nói năng lung tung trên taxi. ryu minseok liên tục phải dỗ người kia ngủ đi một chút, vì anh không ngừng cọ tới cọ lui vào người em, miệng lẩm bẩm tên em như thể đó là một loại bùa chú ma thuật gì đó. và cho tới khi vào được tới nhà, ryu minseok mới có thể yên tâm đôi chút
moon hyeonjoon đang chơi game nghe tiếng động cũng ngó ra, lại vô cùng ngạc nhiên khi thấy ryu minseok và lee minhyung ở cùng một chỗ, lại còn là ở nhà này. em hiểu được ánh mắt của moon hyeonjoon, mỉm cười nhìn
" tao sẽ giải thích sau, giúp tao đỡ minhyung lên phòng với "
họ moon khi đó mới lúng túng chạy ra, giúp ryu minseok đỡ lee minhyung vào phòng. cho tới khi lee minhyung an ổn ngủ say trên giường, quần áo đã được thay, chăn đã được đắp, ryu minseok mới nhẹ nhõm hơn, nhẹ nhàng bật đèn ngủ, đóng cửa phòng
" vậy... chuyện này là như thế nào? mày với thằng minhyung.. "
" cậu ấy uống say, chủ quán bảo rằng gọi người nhà đến đón, thì cậu ấy bấm số của tao... "
" ryu minseok, rốt cuộc thì mày với lee minhyung định như thế này cho tới khi nào? cả mày, cả nó đều ngu tới mức khiến người ta phải phát điên "
cả người ryu minseok co rúm lại nghe moon hyeonjoon trách móc, nhưng em biết nói gì bây giờ, đến người trong cuộc như em và minhyung còn chẳng thể biết được cách giải quyết cho cái mớ hỗn độn này. quay lại cũng lỡ dở, mà chia tay luôn thì cũng chẳng xong...
tại sao chia tay luôn lại không xong hả? nhìn ryu minseok và lee minhyung xem, có còn giống con người không, một đứa thì suốt ngày ngơ ngác nghĩ về ngày xưa, một đứa thì hở ra là nhét cồn vào người...
ryu minseok chỉ chết vì tình, còn lee minhyung cũng chết vì tình, nhưng sẽ chết vì rượu trước
nhìn người kia cứ cúi đầu im lặng, moon hyeonjoon cuối cùng cũng chỉ thở dài
" muộn rồi, mày ở lại đi, nhà còn một phòng cho khách. may tao vừa dọn hôm qua nên sạch sẽ rồi, ngủ lại rồi mai hãy về "
" thôi, tao về đây. tao đi chỉ nói qua loa với anh hyukkyu, anh ấy cũng lo "
" tao báo anh hyukkyu rồi, ngủ lại đi. tốt nhất là ngày mai mày và thằng bợm nhậu kia cũng nên có một cuộc trò chuyện hẳn hoi, tao không muốn nhìn thằng lee minhyung ngày nào cũng vật vờ như nghiện đâu "
" cả mày nữa, bao nhiêu năm qua vẫn mãi nghĩ về chuyện đó, mày cũng rảnh thật đấy "
moon hyeonjoon vẫn tiếp tục thở ra một hơi, mở cửa phòng cho ryu minseok. em chỉ gật gật đầu, cười nhẹ
" phòng có máy bàn, mày cứ dùng thoải mái, nhưng mà đừng ngủ muộn quá "
" cảm ơn mày, moon hyeonjoon "
" ừ, không có gì "
moon hyeonjoon khép cửa phòng, vuốt ngược mái tóc, tiện thể ngó ngàng qua phòng thằng bạn. khi họ moon ngó vào trong, vẫn thấy lee minhyung nằm đấy, chỉ là miệng liên tục nói mớ
" minseokie, minseokie ơi... "
" chúng mày... điên tình hết rồi... "
________________________________
tbc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com