Chap 2
Vừa đến cổng trường, cả hai đã thấy không khí nhộn nhịp hẳn, hôm nay là ngày đầu nhập học, đồng nghĩa với việc nhóm nhạc nổi tiếng T1 đến trường, có rất nhiều cô gái đứng sẵn ở cổng trường chờ đợi, khi xe của Lee Min-hyeong vừa đến nơi, tiếng hú hét và gào lên ngày càng lớn.
Không phải vì chờ đón Lee Min-hyeong hay Lee Mi-yeon rồi, vì ngay sau là xe của một thành viên trong nhóm nhạc T1, tên là Moon Hyeon-jun. Người này là một trong 4 nam chính, sau này sẽ yêu em gái cậu, nên Lee Min-hyeong cũng rất tò mò xem thực tế nam chính này nhìn thế nào.
"Moon Hyeon-jun lái chiếc xe lách qua đám người trước cổng trường, tiến thẳng vào bãi đậu xe. Anh ta sở hữu làn da trắng nhưng nhìn lại khoẻ khoắn, đôi mắt sâu hút hồn, thân hình cao lớn vạm vỡ. Nhìn như diễn viên điện ảnh. Nhưng khác với vẻ bề ngoài, anh ta tính cách lại vui vẻ, hoà đồng và hơi nhây một chút"
Nhớ lại đoạn truyện mà Lee Min-hyeong viết về Moon Hyeon-jun, rồi lại nhìn người phía trước, Lee Min-hyeong cảm giác khó diễn tả, vì thật sự giống như những gì mà cậu miêu tả trong truyện. Chỉ là cậu thấy Moon Hyeon-jun quá đẹp trai, nói chung là cậu duyệt, thằng em rể này quá đẹp.
"Anh Lee Min-hyeong, chào anh"
Lee Min-hyeong không ngờ đến, Moon Hyeon-jun vậy mà lại lên tiếng chào hỏi cậu.
"Cậu gọi tôi?" Lee Min-hyeong có hơi ngạc nhiên khi được chào hỏi.
Lee Mi-yeon cũng ngạc nhiên không kém gì anh trai mình. Cô là quản lý, mà Moon Hyeon-jun chưa hề nhìn cô lấy một lần, chỉ nhìn anh trai cô rồi chào.
"Vâng, em chào anh. Em là Moon Hyeon-jun, hay còn gọi là Oner, em có nghe về anh nhiều rồi, em nghe nói anh biết chơi nhiều loại nhạc cụ lắm, nhảy cũng đẹp nữa" Moon Hyeon-jun cười híp mắt, khoe hàm răng trắng đều mới tháo niềng cách đây không lâu, nụ cười quá chói mắt.
Lee Min-hyeong trong lòng thầm rủa, con mẹ nó, quá chói mắt rồi nam chính ơi, người thường như tôi sao chịu nổi.
"À cảm ơn cậu, cũng chỉ là tạm được thôi" Lee Min-hyeong không phải khiêm tốn, mà bản thân cậu thật sự nghĩ vậy. Cậu thích nhảy, hầu như có trend nào cậu đều nhảy và đăng lên tài khoản Tiktok và Instagram của mình.
"Em có xem qua video lúc anh chơi đàn và nhảy rồi đó ạ, rất ấn tượng, không ngờ có ngày gặp được anh vì nghe nói anh không hay đến trường"
"À, nay tôi đến trường có chút việc, tiện thể đưa em gái tôi đến luôn, nay cũng là ngày đầu nó nhập học" Lee Min-hyeong chỉ về Lee Mi-yeon, người nãy giờ bị lãng quên. Nam chính, mau dùng ánh mắt si mê nhìn em gái tôi đi.
"Xin chào." Moon Hyeon-jun gật đầu chào Lee Mi-yeon. Rồi lại quay sang nói với Lee Min-hyeong. "Em mời anh ăn sáng cùng được không? Em có chuyện muốn nhờ anh, anh có rảnh không ạ?"
"Ơ" Lee Min-hyeong ngạc nhiên, vì theo như truyện cậu viết, đáng lẽ lúc này Moon Hyeon-jun phải nhìn chằm chằm Lee Mi-yeon, si mê cô, vì Moon Hyeon-jun bị tiếng sét ái tình đánh trúng trong lần đầu nhìn thấy Lee Mi-yeon mà.
"Thôi anh đi với bạn học Moon Hyeon-jun đi, em phải đi tìm lớp, bạn em cũng đang chờ đằng kia rồi" Lee Mi-yeon thấy thế thì chào Moon Hyeon-jun rồi đi mất.
"Nha anh, em chỉ xin anh ít phút thôi ạ." Moon Hyeon-jun thấy Lee Min-hyeong đang ngơ ngác đứng đó không nói gì thì vội hạ giọng năn nỉ, giọng hắn vừa trầm vừa hay, nhẹ giọng một cái là như gãi nhẹ làm người khác không nỡ từ chối.
"Nhưng tôi ăn sáng rồi." Bị vẻ mặt đáng thương đó làm cho mủi lòng, Lee Min-hyeong đành đồng ý.
"Không sao, em mời anh uống nước cũng được" Moon Hyeon-jun xài chiêu năn nỉ thần chưởng, ánh mắt kia nhìn cậu đầy khẩn cầu, làm sao mà Lee Min-hyeong đỡ nổi.
"Thôi được rồi" Lee Min-hyeong gật đầu.
Hai người sánh vai đi cùng nhau tiến về phía canteen, nhìn thế nào cũng giống như Lee Min-hyeong mới là em, vì nhìn đi nhìn lại mặt Lee Min-hyeong vẫn có chút nét gì đó trẻ con hơn, ăn mặc cũng đơn giản càng tôn lên dáng người cân đối.
Ngoài mặt thì Lee Min-hyeong tỏ ra bình thản thế thôi chứ trong lòng cậu đang gào thét. Rốt cuộc là thế lực nào đã thay đổi mọi thứ thế này? Rõ ràng ngày đầu gặp nhau, Moon Hyeon-jun bị si mê Lee Mi-yeon, tiếp đến là gặp được Ryu Min-seok, sau đó hai người họ tranh giành đấu đá nhau vì Lee Mi-yeon cơ mà!? Rốt cuộc là tại sao vậy?
Moon Hyeon-jun và Lee Min-hyeong bước vào canteen, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hai người. Họ tò mò xem ai lại đi cùng Moon Hyeon-jun, vì nhìn Moon Hyeon-jun như con hổ, thiếu mỗi cái đuôi vẫy vẫy nữa thôi. Cứ xun xoe chạy nhảy xung quanh Lee Min-hyeong cười nói. Còn nhiệt tình chạy đi mua nước, hỏi cậu thích gì này nọ như em trai nhỏ.
Moon Hyeon-jun thì đã quen với việc bị người khác nhòm ngó và nhìn chằm chằm, nên thấy bình thường. Nhưng với người bình thường như Lee Min-hyeong, cậu lại sống hướng nội, không thích bị chú ý hay là đến chỗ quá đông người, sao cậu chịu nổi. Nên cậu rất không tự nhiên mà ngồi uống nước trái cây mà Moon Hyeon-jun mua cho mình, cảm giác như có hàng trăm con mắt soi mói, nhìn chằm chằm từng hành động, không thoải mái chút nào.
"Cậu có chuyện gì muốn nhờ tôi vậy?" Nói đi, tôi muốn trốn khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Nội tâm Lee Min-hyeong gào thét.
"À, em muốn nhờ anh dạy kèm em học nhảy, chuyện là sắp tới khai giảng, nhóm bọn em có tiết mục nhảy các bài hát của KPOP, nghe nói anh nhảy rất đẹp"
Ánh mắt Moon Hyeon-jun nhìn Lee Min-hyeong, như là nhìn thần tượng vậy. Muốn sùng bái có sùng bái, chỉ là Lee Min-hyeong không để ý mà thôi.
Có lần vô tình xem được video các anh chị khoá trước quay được Lee Min-hyeong nhảy, chơi đàn, hát, rồi chơi nhiều loại nhạc cụ khác. Từ đó Moon Hyeon-jun như bị thu hút, tìm hết các video về Lee Min-hyeong. Dần dần chuyển thành hâm mộ tài năng của Lee Min-hyeong lúc nào không hay.
"Hừm, hiện tại tôi lại không hay đến trường, nên có vẻ hơi khó" Lee Min-hyeong khó xử nói. Tuy cậu không biết nhảy, nhưng chủ cơ thể này thì rất tài năng.
"Vậy em có thể đến nhà anh cũng được" Moon Hyeon-jun lại mỉm cười nói, đôi mắt mong chờ nhìn cậu. Có người hâm mộ nào mà không tò mò không gian riêng tư của thần tượng đâu. Hắn muốn xem phòng ngủ của Lee Min-hyeong trông như nào.
"A... thôi được rồi, tôi sẽ đến trường mỗi buổi chiều, nhà tôi chật lắm, không tiện học nhảy đâu" Lee Min-hyeong lại bị ánh mắt cún con kia làm cho yếu lòng, đành gật đầu. Vì từ nhà cậu đến trường cũng không xa lắm. Mà cậu cũng đang rảnh rỗi, coi như vừa giết thời gian, vừa vận động cho cơ thể khoẻ khoắn.
Tuy bản thân cậu không biết nhảy, nhưng cơ thể này lại rất thích nhảy, nghe Moon Hyeon-jun nói thế, cậu có thể thấy được hình ảnh cơ thể này từng nhảy rất nhiều bài rồi.
"Vâng, em cảm ơn anh. Yên tâm, anh sẽ không phải dạy không công đâu" Moon Hyeon-jun có chút tiếc nuối vì không được đến nhà Lee Min-hyeong, nhưng vẫn vui vẻ vì Lee Min-hyeong đã nhận lời.
"Moon Hyeon-jun, mày làm gì ở đây vậy? Đã hẹn là gặp nhau để họp rồi cơ mà?" Khi cả hai đang vui vẻ nói chuyện, thì có tiếng nói cắt ngang.
"Min-seokie, tao quên mất" Moon Hyeon-jun không tỏ vẻ là thấy có lỗi chút nào, phẩy tay đuổi Ryu Min-seok đi.
"Ai đây?" Ryu Min-seok tò mò, bỏ lơ cái phẩy tay của thằng bạn, ngồi xuống cạnh Moon Hyeon-jun.
"Đây là Lee Min-hyeong, tiền bối của chúng ta, tao đang nhờ anh ấy dạy nhảy, nên mày mau lượn đi" Moon Hyeon-jun tuy không vui lắm vì bị Ryu Min-seok xen vào, nhưng vẫn phải cố nở nụ cười, nhỏ giọng đuổi khéo.
"Chào anh, em là Ryu Min-seok, anh cứ gọi em là Minseokie hoặc là Keria ạ" Ryu Min-seok nở nụ cười tươi như ánh nắng ban mai, làm Lee Min-hyeong muốn giơ tay che mắt. Con mẹ nó, cùng một buổi sáng, bị hai nam chính liên tiếp chọc mù mắt chó, cậu không biết nên vui hay buồn nữa.
"Chào cậu, tôi là Lee Min-hyeong, học năm cuối rồi nên ít đến trường lắm. Tôi giờ có chút việc, nên đi trước nhé" Lee Min-hyeong đứng dậy chuẩn bị đi thì bị Moon Hyeon-jun giữ lại.
"À Min-hyeong hyung, cho em xin số điện thoại nhé, có gì còn liên lạc cho tiện"
"À được" Lee Min-hyeong đọc số xong, lúc sau điện thoại cậu reo lên, thấy dãy số mà bao cô gái đỏ mắt kiếm tìm thì không biết nên dùng biểu cảm nào cho hợp lý, tay ấn lưu số, rồi mỉm cười chào tạm biệt.
"Min-hyeong hyung dễ thương ghê, không biết có người yêu chưa" Ryu Min-seok nổi tiếng trai gái đều yêu, lại là tay chơi có tiếng, đương nhiên không thể bỏ qua người đẹp như Lee Min-hyeong. Hắn nhìn theo bóng dáng của Lee Min-hyeong khuất sau bức tường thì quay sang nhìn Moon Hyeon-jun.
"Đừng có động vào, anh ấy là của tao" Moon Hyeon-jun khó chịu nói.
"Cái gì của mày? Mày có là gì của anh ấy đâu. Nên tao có quyền theo đuổi"
"Tao biết anh ấy trước, đừng có vớ vẩn, anh ấy rất khác những người mày từng quen. Thôi đi họp, không là Sang-hyeok với Hyeon-jun Choi chửi cho to đầu bây giờ"
Câu lạc bộ ca nhạc của trường, chỉ có vỏn vẹn 4 thành viên, không phải vì họ thiếu người hay không ai xin gia nhập, mà là vì họ không tuyển thành viên. Vừa là câu lạc bộ, cũng là nơi họ nghỉ ngơi cũng như luyện tập, vì họ là nhóm nhạc của trường, trước đây từng đi biểu diễn mấy nơi.
Gồm có Moon Hyeon-jun, Ryu Min-seok, Lee Sang-hyeok và Choi Hyeon-jun. Nhiệm vụ mỗi người cũng khác nhau. Moon Hyeon-jun hát, Ryu Min-seok chơi đàn hay nhảy đều được, Choi Hyeon-jun chơi trống, Lee Sang-hyeok thì đánh đàn piano. Và có quản lý là Lee Mi-yeon và một trợ lý nữa tên Shin Hyun-yoon.
"Hyeon-jun, Min-seok, hai đứa đến muộn 15 phút" Lee Sangh-yeok nghiêm nghị rời mắt khỏi điện thoại, ngẩng lên nói, anh ghét nhất là chậm trễ, mặc dù anh có mấy lần đến muộn, nhưng vì công việc anh mới đến muộn, Lee Sang-hyeok là chủ tịch hội sinh viên.
"Sorry, tao có chút việc gấp" Moon Hyeon-jun cười xua tay, nhưng vẫn không thấy có chút hối lỗi nào.
"Việc gấp? Mày tưởng tao không biết mày nói chuyện vui vẻ với một tiền bối trong canteen à?" Choi Hyeon-jun cười đểu.
"Này, là tao đang nhờ anh ấy chút chuyện. Chứ không phải ngồi tán gẫu không đâu" Moon Hyeon-jun không thèm đôi co với Choi Hyeon-jun, vì hắn đã có số điện thoại của Lee Min-hyeong, nên tâm trạng đang tốt. Chứ bình thường là chửi nhau gà bay chó sủa rồi.
"Thôi, mau họp nhanh còn vào học nữa." Ryu Min-seok ngồi xuống, ra hiệu mọi người tập trung lại.
Lee Min-hyeong sau khi rời khỏi canteen thì tiến đến văn phòng khoa xử lý chút việc, sau đó thảnh thơi và đi đến thư viện. Bây giờ cậu chỉ còn chờ thi tốt nghiệp, mà tận mấy tháng nữa, nên rất rảnh rỗi. Đây cũng là điều từ khi xuyên không cậu thấy may mắn nhất, là không phải đi học nhiều, tuy sau này phải thi, nhưng ít ra không phải mỗi ngày đến lớp nữa.
Ngồi yên tĩnh thì Lee Min-hyeong lại nghĩ vẩn vơ, không tập trung vào đọc sách. Cậu vẫn không hiểu nổi sao lại khác trong truyện cậu viết thế.
Vì theo như trong nguyên tác, hôm nay nữ chính, cũng là em gái cậu sẽ gặp Moon Hyeon-jun ở bãi đậu xe, sau đó cùng Moon Hyeon-jun đến nhà ăn, ở đó gặp Ryu Min-seok, và có chút tranh giành nhau vì Lee Mi-yeon.
Nhưng nay rõ ràng Moon Hyeon-jun không thèm để ý Lee Mi-yeon, tuy thấy khó hiểu, nhưng cậu lại nghĩ, có thể do cậu đột nhiên xuyên không nên có thể tình tiết đã thay đổi ít nhiều. Nghĩ lại, nếu cậu giúp cho câu chuyện phát triển như truyện cậu viết, liệu cậu có thể quay về thế giới của cậu không? Càng nghĩ càng đau đầu, Lee Min-hyeong dần thấy mắt sắp cụp xuống, thế là cậu nằm luôn xuống bàn nhắm mắt ngủ, chỉ là cậu không biết, khi đang ngủ ngon, có người đã chú ý đến mình mà thôi.
End chap 2
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com