Chương 55 + 56
Chương 55: Diệp Nhiên gặp nạn
Người đã tỉnh, việc còn lại chính là phá án.
Người không có phận sự đều bị đuổi ra ngoài, đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại bọn người Diệp Minh Hàn, Cẩm Thành mới tiến lên báo cáo kết quả điều tra việc Dạ Hối trúng độc.
Phải nói là không có kết quả gì.
Từ tiểu thái giám nấu nước đến sư phụ chế trà, bất kể tra thế nào, cũng không thấy một chút khả nghi, mà Cảnh An là người của Dạ Hạo Thiên, đã đi theo Dạ Hối nhiều năm, dù có giận cho đánh mèo vì sai lầm của hắn, tuyệt đối không có ai sẽ hoài nghi hắn là người làm.
Trong phòng sắc mặt mọi người đều có chút ngưng trọng, chỉ sợ lần này, tình huống sẽ không đơn giản.
Dạ Hạo Thiên nói: "Hối nhi, đem tình huống ngày đó ngươi trúng độc nói một chút.''
"Không có gì đặc biệt.'' Dạ Hối nhíu mày suy tư cả buổi, thật sự là không thấy có chỗ nào dị thường cả.
Dạ Hạo Thiên cũng nói:'' Ta đã hỏi qua ám vệ, ngày hôm đó cũng không xảy ra tình huống bất thường nào, hôm đó lúc ta đến tìm Hối nhi, thấy y đã ngủ nên không nỡ đánh thức, nhưng ngày hôm sau thấy y vẫn chưa tỉnh lại mới cảm thấy dị thường.'' Nói đến đây, trong mắt Dạ Hạo Thiên có vài phần tối tăm, nếu như lúc đó hắn có thể phát hiện tình trạng Dạ Hối không ổn kịp lúc, ngay sau đó đi tra, có lẽ còn tìm được người người hạ độc.
''Không phải là lỗi của ngươi.'' Dạ Hối như thế nào không biết Dạ Hạo Thiên đang tự trách.
Dạ Hối rộng rãi nói một câu khiến mắt Dạ Hạo Thiên sáng ngời, hắn cũng không nhìn y, mà nhìn về phía Phi Dương cùng Thiệu Hoa.
Dạ Hạo Thiên hỏi :'' Dược kia là như thế nào?''
Hai người liếc nhau, sắc mặt đều có điểm khó coi, cuối cùng Thiệu hoa đứng lên, giải thích:'' Nếu như không phải đồng thời dùng hai loại độc dược này, vậy thì Ngũ hoàng tử bất kể là dùng trầm túy trước hay là u mộng trước, khả năng tỉnh lại cũng sẽ không cao, hơn nữa thời điểm trị liệu, nếu như dùng sai một vị thuốc, cũng sẽ hại chết Ngũ hoàng tử. Tuy sau khi trộn hai loại độc này lại với hiệu quả sẽ gia tăng, nhưng sau khi hạ trong vòng nửa canh giờ dược sẽ mất đi hiệu lực.''
Nói cách khác, loại độc kia là đặc biệt chuẩn bị cho Dạ Hối, bởi vì cho dù Dạ Hạo Thiên sau khi trở về, cũng uống trà này, nhưng sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Nếu kẻ hạ độc có thể vô thanh vô thức như thế, vậy hắn hạ độc vào trong đồ ăn của Dạ Hạo Thiên và Dạ Hối, chẳng phải là được rồi sao? Nhưng hắn lại không làm như vậy, rõ ràng đang chứng minh một chuyện.
Đó là một lời cảnh cáo!
"Rất tốt!" Ánh mắt Dạ Hạo Thiên bắt đầu nghiêm túc, khóe miệng tà tà câu lên :'' Trẫm nhiều năm rồi chưa chưa từng nhận được một loại khiêu khích như thế này!'' Triệt để khơi dậy hứng thú cùng sát ý của hắn.
Lấy Dạ Hối làm mục tiêu, so với lấy bản thân hắn làm mục tiêu càng làm cho hắn tức giận hơn!
"Không còn sớm, tất cả mọi người sớm về nghỉ ngơi đi, đoán chừng vài ngày sau mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng thú vị!''
Dạ Hạo Thiên cười thập phần tà khí, nhưng mà toàn bộ sát khí không chút nào đè nén kia đều nói cho mọi người. Bất kể là ai, kết quả của hắn chỉ sợ sẽ không tốt!
Diệp Minh Hàn trong mắt mang theo lãnh ý, lúc nhìn về phía Diệp Nhiên mang theo chút lo lắng.
Hoàng cung lúc này đang là thời buổi rối loạn, hắn có chút hối hận khi mang Diệp Nhiên đến.
Diệp Nhiên trấn an vỗ vỗ tay của hắn: "Yên tâm đi phụ thân, không có chuyện gì đâu."
Đợi mọi người tất cả rời đi rồi, Dạ Hạo Thiên cũng đứng dậy, Dạ Hối vươn tay giữ chặt hắn, hỏi:'' Ngươi muốn đi đâu?"
Dạ Hạo Thiên nói:'' Đi an bài một số chuyện.'' Hắn vuốt ve khuôn mặt vì ngủ say của Dạ Hối mà có chút gầy, ánh mắt lạnh lẽo :'' Chuyện như vậy, trẫm không muốn xảy ra lần thứ hai.''
Dạ Hối không buông tay: "Nghỉ ngơi thật tốt, mặc kệ cái gì cũng phải nghỉ ngơi cho tốt trước rồi mới nói sau.'' Tuy rằng y biết rõ Dạ Hạo Thiên hiện tại không cảm thấy buồn ngủ.
Nhíu mày, thấy y kiên trì, Dạ Hạo Thiên không nói thêm gì nữa, cởi quần áo, lên giường đem Dạ Hối ôm vào trong ngực.
Ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt trên người Dạ Hối, Dạ Hạo Thiên vùi đầu sâu vào cần cổ y.
Thật lâu sau, Dạ Hối mới nghe thấy thanh âm trầm thấp của hắn vang lên:'' Hối nhi, đừng rời bỏ ta!"
"Ân." Dạ Hối lên tiếng, duỗi tay trở người ôm hắn :''Ta sẽ không rời đi.'' Cũng không có cách nào rời đi!
Vài ngày sau, chuyện một chút tiến triển cũng không có, Dạ Hạo Thiên giận chó đánh mèo, giết không ít người, nhưng vẫn không tra ra được người hạ độc là ai, Phi Dương trong dược đường tra được vài người mua trầm túy, nhưng một chút quan hệ với hoàng cung cũng không có.
Mọi người ở đây đều nghĩ chuyện lần này đánh chủ ý về phía Dạ Hạo Thiên cùng Dạ Hối, ai cũng không chú ý, người sau lưng lại đưa ánh mắt liếc về phía Diệp Nhiên.
Diệp Minh Hàn đang ngồi đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt kinh hoảng đến mức lỡ tay làm vỡ mấy chén trà trên bàn, Dạ Hối cùng Dạ Hạo Thiên đồng thời thay đổi sắc mặt.
Dạ Hạo Thiên hỏi: "Làm sao vậy?"
Diệp Minh Hàn không trả lời, thân ảnh lóe lên rồi biến mất ở trong phòng, đang lúc Dạ Hạo Thiên cảm thấy kinh ngạc, thì thấy Cẩm Thành không kịp thở chạy vào báo :'' Bệ hạ, Vương gia đã xảy ra chuyện!"
Vương gia Dạ Hạo Thiên sắc phong, chỉ có một.
Diệp Nhiên!
Dạ Hối chân đang muốn chạy đi, lại bị một tay Dạ Hạo Thiên bắt lấy:'' Cùng đi, đừng hoảng hốt!"
Rất xa liền nghe được thanh âm Phi Dương :'' Cung chủ không thể! Tên hỗn đản này nếu chết, Thiếu chủ sẽ thật sự. . ."
Đẩy cửa ra, chỉ thấy Diệp Minh Hàn vẻ mặt thống khổ ôm Diệp Nhiên đang cùng Phi Dương đối chất, sau lưng Phi Dương che chở một người, Thiệu Hoa đứng ở bên cạnh vẻ mặt lo lắng.
Dạ Hạo Thiên trầm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Mà Dạ Hối thì giãy khỏi tay Dạ Hạo Thiên, nhanh chóng chạy đến bên người Diệp Minh Hàn, nhìn sắc mặt Diệp Nhiên tái nhợt như giấy, một thân mồ hôi lạnh, hoảng loạn hỏi:'' Diệp Nhiên làm sao vậy?"
Diệp Minh Hàn nhìn y, lại quay đầu nhìn về phía Dạ Hạo Thiên, nam nhân này vẻ mặt luôn lạnh như băng, vậy mà giờ đây trong mắt lại nhiều thêm vài phần thống khổ.
Dạ Hạo Thiên hít sâu một hơi, đè xuống tức giận trong lòng, nói với hắn :'' Ngươi trước chiếu cố Nhiên nhi, chuyện còn lại giao cho ta."
Diệp Minh Hàn gật đầu nhẹ đến không thể thấy, liền ôm Diệp Nhiên ngồi xuống ghế, đem người trong ngực ôm chặt chẽ, khuôn mặt rũ xuống, không nói một lời.
Dạ Hối nhìn Diệp Minh Hàn yên tĩnh dị thường như thế, xoay người nhìn Dạ Hạo Thiên, Dạ Hạo Thiên lắc đầu.
Trong phòng còn có những người khác, Dạ Hối không tiện nói thêm gì nữa, yên tĩnh ngồi cạnh Diệp Minh Hàn, nhìn Dạ Hạo Thiên xử lý tất cả.
Thấy Diệp Minh Hàn tỉnh táo lại, Phi Dương rốt cuộc thở dài một hơi, ngẩng đầu xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, đi sang bên cạnh hai bước, để lộ người phía sau.
Dạ Hạo Thiên vừa nhìn thấy người, ánh sáng trong mắt lạnh hơn vài phần, quét một vòng trong phòng, cuối cùng đường nhìn rơi xuống người không nên xuất hiện ở đây nhất, khóe môi câu lên, sâu trong mắt là một mảnh âm trầm :'' Tưởng đại nhân, có phải ngài nên nói lý do tại sao lại xuất hiện ở đây không?''
Một hộ bộ thị lang nho nhỏ, như thế nào có thể vượt qua tầng tầng lớp lớp thủ vệ trong hoàng cung mà xuất hiện tại nơi này, Dạ Hạo Thiên rất hiếu kỳ.
Tưởng Văn Hoa cười lạnh một tiếng, nhưng căn bản không để ý tới hắn, mà quay đầu nhìn về phía Diệp Minh Hàn, vẻ mặt cuồng vọng nói :'' Diệp cung chủ, sự lợi hại của thực tâm chung tin tưởng thuộc hạ Diệp cung chủ so với lão phu hiểu rõ hơn, lão phu cũng không muốn nói nhiều, đi chuyến này, là muốn Diệp cung chủ đáp ứng với lão phu hai chuyện, nếu như Diệp cung chủ đáp ứng, tính mạng của Diệp thiếu chủ liền không đáng ngại, còn bằng không. . .''
''Bằng không thì như thế nào?'' Ánh mắt Dạ Hạo Thiên nhìn người này chết không thể nghi ngờ, trước tiên không nói lão ra tay với Diệp Nhiên, chỉ bằng chuyện lão dám uy hiếp Diệp Minh Hàn, đã khiến cho lão chết hơn một ngàn lần rồi.
Đối với uy hiếp của lão, Diệp Minh Hàn đều coi như không nghe thấy, căn bản không quan tâm, thậm chí chưa từng ngẩng đầu liếc mắt lão một cái.
Trong mắt Tưởng Văn Hoa nhiều hơn một tia phẫn hận, lại không cam lòng nói:'' Diệp Minh Hàn, lão phu cho ngươi vài phần mặt mũi, ngươi cũng không nên quá đáng! Hai chuyện, thứ nhất, giết Dạ Hạo Thiên cùng Dạ Hối, cầm ngọc tỷ của hắn giao cho lão phu, thứ hai, đó là Diệp cung chủ phải tuyên bố nguyện trung thành.''
''Trung thành với ai?'' Phong quốc sao?
Dạ Hạo Thiên bây giờ cực kỳ hối hận vì sao chính mình sao lại khoan nhượng cho thứ đồ chơi này nhảy nhót lâu như vậy, đầu tiên là Dạ Hối trúng độc, sau đó Diệp Nhiên trúng chung.
Bởi vì chính mình không nghe lời sư phụ, mà sự việc mới biến thành như bây giờ, chỉ sợ nếu bị sư phụ biết, hắn liền bị giáo huấn!
Há lại chỉ có giáo huấn đơn giản như vậy?
Khi nghe tin Tiêu Diêu đến, Dạ Hạo Thiên đẩy cửa vào, trước mặt bị một cái bạt tai hung hăng tiến đến.
''Nhìn xem chuyện tốt của ngươi làm đi, ta nói rồi, ngươi chơi như thế nào cũng được, nhưng ngươi không được để cho hắn có chuyện, cam đoan của ngươi đâu?'' Khuôn mặt Tiêu Diêu tràn đầy tức giận, trong mắt mang theo sát ý nhìn Dạ Hạo Thiên.
Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên Dạ Hạo Thiên nhìn thấy sư phụ mình tức giận.
Cũng là lần đầu tiên, Dạ Hối thấy Dạ Hạo Thiên quỳ xuống.
"Hạo Thiên biết sai, xin sư phụ bớt giận."
Nhìn cánh tay rủ xuống bên người hắn, thân thể quỳ thẳng, Dạ Hối nhìn Tiêu Diêu ánh mắt có chút phức tạp.
Y vốn rất tôn kính người này, là hắn cứu Dạ Hạo Thiên, đã dạy dỗ Dạ Hạo Thiên, đồng dạng cũng là đồ đệ của hắn, nhưng hắn cư nhiên vì Diệp Nhiên mà nổi lên sát niệm với Dạ Hạo Thiên.
Bây giờ Tiêu Diêu đã không còn nhớ năm đó Dạ Hối khi lần đầu tiên thấy hắn có một tư thái tiên phong đạo cốt, lúc ánh mắt hắn nhìn người khác, giống như nhìn một vật nhỏ bé, bộ dáng kia càng lớn thì càng giống Dạ Hạo Thiên ngồi trên thượng vị quan sát thiên hạ, tràn đầy bễ nghễ.
Hắn đối với Dạ Hạo Thiên :''Nếu như hắn gặp chuyện không may, ngươi có một vạn cái mạng cũng không đủ bồi thường, nếu còn có lần sau, ngươi đem cả thiên hạ chôn cùng y!''
Còn chưa thấy động tác của hắn, con đường trước mặt giống như tự kéo dài, mang Dạ Hạo Thiên cùng Dạ Hối ra đến bên ngoài cửa.
Cửa phòng nhanh chóng đóng lại, Dạ Hạo Thiên vẫn đang quỳ, cúi thấp đầu, nhìn không rõ biểu cảm.
Đứng lặng hồi lâu, Dạ Hối đi đến trước mặt hắn, ngồi xổm xuống, đưa tay muốn vén sợi tóc rủ xuống của hắn, lại bị Dạ Hạo Thiên duỗi tay kéo xuống.
"Về sau đừng dùng loại ánh mắt này nhìn sư phụ, nếu như hắn muốn giết ngươi, ta cũng cứu không được.'' Thanh âm của hắn tràn đầy suy yếu.
Sau này, Dạ Hối mới biết được, Dạ Hạo Thiên có một chuyện chưa nói cho y biết.
Tiêu Diêu cứu hắn, cứu Diệp Minh Hàn, giáo dục bọn hắn, tất cả đều vì bảo hộ một người.
Người kia, là Diệp Nhiên.
Dạ Hối không biết Diệp Nhiên có thân phận gì mà lại khiến Tiêu Diêu tốn công tốn sức như thế, thậm chí trước khi Diệp Nhiên sinh ra thì đã lên kế hoạch rồi, y chỉ biết là, bởi vì một cái tát này của Tiêu Diêu, y lại nhìn thấy một Dạ Hạo Thiên cho tới bây giờ đều chưa từng bị người xem dáng vẻ thống khổ của hắn.
Người nam nhân này sống tùy tiện, tiêu sái, thực sự thì hắn cũng chỉ là một quân cờ trong bàn cờ, võ công của hắn cao, nhưng lại không địch lại một cái vung tay của sư phụ.
Dạ Hối rốt cuộc hiểu rõ, vì cái gì năm đó lúc Dạ Hạo Thiên cho Diệp Nhiên lệnh bài, trong ánh mắt hắn lại mang theo một chút không cam lòng. Vì cái gì thời điểm hắn ngăn cản Diệp Minh Hàn bế quan luyện công, nét mặt hắn lại mang theo một ít nhận mệnh.
Dạ Hối chưa từng từng hận qua người nào, cho dù Quân gia lợi dụng y hay Thành Cẩn cùng những người khác muốn đưa y vào chỗ chết, Dạ Hối cũng chưa từng hận bọn họ.
Hắn đem Dạ Hạo Thiên biến thành một cường giả, so với người trong thiên hạ đều hiếu thắng hơn, nhưng sự thật lại đem hắn biến thành kẻ yếu, một bạt tai là có thể để cho hắn biết được chính mình vô lực thay đổi vận mệnh!
Điều này đối với Dạ Hạo Thiên mà nói, là vũ nhục lớn nhất, so với giết hắn còn hung ác hơn!
Không bao lâu sau, Diệp Minh Hàn cũng từ trong nhà đi ra, thấy Dạ Hạo Thiên đang quỳ còn Dạ Hối đang ôm đầu hắn ánh mắt lạnh như băng, ánh mắt Diệp Minh Hàn lóe lóe. Tiến lên, vươn tay muốn đỡ Dạ Hạo Thiên, lại bị Dạ Hối một tay hất ra.
Chương 56 - chương cuối: Cả đời làm bạn
Dạ Hối không nói gì, Diệp Minh Hàn cũng không nói gì, hai ánh mắt lạnh như băng đối mặt nhìn nhau, nửa phần không nhân nhượng.
Thật lâu sau, Dạ Hạo Thiên mở miệng, thanh âm cũng không có gì dị dạng, thậm chí giống như còn mang theo vui vẻ, hắn từ trong ngực Dạ Hối ngẩng đầu lên, nói với Diệp Minh Hàn:'' Ta còn chưa có chết đâu ngươi đừng khi dễ con ta!"
Diệp Minh Hàn há miệng rồi ngậm lại, vừa muốn nói lại thôi, đến cuối cùng chỉ mím môi nhìn hắn, biểu tình có chút vô thố.
Tiêu Diêu vì Diệp Nhiên mà giận lây sang chuyện Dạ Hạo Thiên, hắn không có biện pháp ngăn cản, hắn cũng giống Dạ Hạo Thiên, hắn cũng chỉ là một người bị lợi dụng, có điều vì Diệp Nhiên là con hắn, là người hắn quan tâm, cho nên không có nửa phần không cam nguyện.
Thấy hắn như thế, một chút tâm tình không vui của Dạ Hạo Thiên cũng dần dần tiêu tán, nhếch miệng :'' Được rồi.'' Trước tiên kéo Dạ Hối, hắn cũng đứng lên, điềm nhiên như không có việc gì vỗ vỗ vạt y phục, khi ngẩng đầu, trong mắt hiện lên mấy phần phức tạp.
Diệp Minh Hàn đi qua, bàn tay đè sau đầu Dạ Hạo Thiên, cùng hắn trán chạm trán, hàn băng bên trong ánh mắt Diệp Minh Hàn đã sớm biến mất, gọi một tiếng :'' Sư huynh.''
Diệp Minh Hàn hiểu ý tứ của Dạ Hạo Thiên, bởi vì là Diệp Nhiên, bởi vì là con của hắn, cho nên dù là Tiêu Diêu lợi dụng, hắn cũng sẽ không so đo.
Nếu như chuyện này đổi lại là người khác, nếu như Tiêu Diêu bảo hắn bảo hộ một người không liên quan, Diệp Minh Hàn tin tưởng, sư huynh của hắn ngay cả tính mạng cũng không màng sẽ không ngoan ngoãn như vậy tùy người định đoạt.
Dạ Hạo Thiên nói: "5 năm." Trong vòng năm năm hắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ Tiêu Diêu giao cho hắn, nhất thống thiên hạ.
Diệp Minh Hàn đáp: "Được, 5 năm!'' Hắn sẽ giúp Dạ Hạo Thiên, bất luận Dạ Hạo Thiên có làm ra quyết định gì.
Nhìn sư huynh đệ bọn họ hòa thuận, ánh mắt Dạ Hối vẫn luôn lạnh như băng, làm cho Diệp Minh Hàn lúc đi qua bên người y, bước chân dừng một chút, hắn nhìn Dạ Hối, khí tức từng chút từng chút hạ xuống, rõ ràng cái gì cũng không làm, chỉ là một ánh mắt, liền khiến người khác cảm thấy bản thân đang ở trong băng sơn tuyết địa.
Dạ Hạo Thiên sắc mặt trầm xuống, không chút do dự vung một chưởng tới, mà Diệp Minh Hàn chỉ cần dùng một tay liền chặn được chiêu thức của hắn, một tay cản, một tay điểm huyệt, Dạ Hạo Thiên chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ trừng hắn.
Thậm chí Diệp Minh Hàn còn điểm cả á huyệt của hắn.
Dạ Hối cắn môi nhìn hắn, thân thể không tự giác run rẩy, nhưng ánh mắt vẫn là nửa phần không chùn bước, thật lâu sau, khí tức Diệp Minh Hàn trở nên ấm áp, phảng phấy giống như tất cả trước đó đều là ảo giác của Dạ Hối, Diệp Minh Hàn cư nhiên cúi người trước mặt y, hắn chưa bao giờ dùng loại tư thái này đối với người khác, cho nên ngay cả Dạ Hạo Thiên trong nháy mắt cũng kinh ngạc, sau đó, liền hiểu ra.
Sư đệ của hắn, đang nói xin lỗi. Vì chuyện của Diệp Nhiên, và vì chuyện vừa rồi.
Diệp Minh Hàn nhìn Dạ Hối, tuy trên mặt vẫn không biểu lộ gì, nhưng trong mắt kia lại hiện lên vài phần tán thưởng.
Hắn nói: "Ngươi không tệ, xứng đôi với sư huynh." Dừng một chút lại nói :''Sư phụ là tiên nhân, sư huynh đấu không lại hắn, ngươi cũng vậy, hảo hảo trông coi sư huynh.'' Nói xong, giải huyệt đạo cho Dạ Hạo Thiên, lướt qua rời đi.
Nhìn bóng lưng của hắn, nét mặt Dạ Hối có chút phức tạp, y không phải không biết Tiêu Diêu lợi hại, y là vì Dạ Hạo Thiên mà cảm thấy khó chịu, dù Dạ Hạo Thiên cái gì cũng chưa nói.
Thân thể được ôm trong lồng ngực ôn hòa ấm áp, Dạ Hối duỗi tay nhanh chóng giữ vạt áo hắn, hỏi:'' Dạ Hạo Thiên, ngươi có muốn khóc không?''
"Không biết." Dạ Hạo Thiên khẳng định đáp, ánh mắt dường như có thể xuyên thấu cửa gỗ trước mặt, hắn vẫn cười tùy tiện, cánh tay dùng sức ôm Dạ Hối , hắn nói :'' Là Nhiên nhi, nên không sao."
Là hài tử của sư đệ hắn, cho nên, không sao.
Diệp Minh Hàn nói, Tiêu Diêu là tiên nhân, Dạ Hối vốn tưởng rằng dùng từ này chẳng qua chỉ để hình dung, không nghĩ tới, cư nhiên là sự thật.
Sau khi hắn giúp Diệp Nhiên giải chung, giống như sương mù biến mất ở trước mặt mọi người, Dạ Hối lúc này tràn đầy kinh ngạc.
Y vốn cho rằng chuyện y và Diệp Nhiên trọng sinh đã là chuyện rất ly kỳ rồi, không nghĩ tới lại có chuyện ly kỳ hơn.
Dạ Hối không biết hắn biến mất có đồng nghĩa với chết hay không, nhìn Diệp Nhiên khóc giống như một lệ nhân, Dạ Hối cảm thấy hết thảy trước mắt đều rất không chân thực.
Đem gian phòng lưu lại cho hai phụ tử Diệp Minh Hàn, Dạ Hạo Thiên kéo tay y rời đi.
Sắc mặt Dạ Hạo Thiên cũng không tốt, mâu quang ám chìm giống như chất chứa rất nhiều tâm tình, làm cho người không muốn tranh luận.
Dạ Hối vẫn luôn không nói gì, nhìn Dạ Hạo Thiên bắt Tưởng Văn Hoa lại, xét nhà, nhìn hắn ra từng đạo mệnh lệnh cho ám vệ, Dạ Hối vẫn chỉ nhìn hắn, một câu cũng không nói.
Cho tới khi Dạ Hạo Thiên sau khi xong chuyện, cùng hắn trở về tẩm cung. Dùng bữa, tắm rửa, hết thảy đều giống như bình thường, ngoại trừ một việc, hai người không nói chuyện với nhau suốt cả quá trình.
Sau đó, Dạ Hối nâng mặt Dạ Hạo Thiên, đem môi mình áp lên, thanh âm Dạ Hạo Thiên trầm thấp gọi một câu:''Hối nhi?''
Dạ Hối lắc đầu, nói: "Không sao.'' Đã không còn quan trọng nữa.
Màn lụa hạ xuống, mang theo mùi hương thuốc mỡ thoang thoảng, ngón tay Dạ Hạo Thiên chạy qua, đưa vào bên trong cơ thể Dạ Hối.
Điên cuồng một đêm, hai người đồng dạng giống như dùng hết toàn lực quấn lấy nhau, liều chết triền miên.
Lúc Dạ Hạo Thiên phóng xuất ra, nước mắt Dạ Hối cũng rơi xuống, y nói:" Dạ Hạo Thiên, ta đau!'' Lúc nhìn thấy thân ảnh Dạ Hạo Thiên quỳ xuống, lồng ngực của y vẫn đau đến bây giờ.
Vẫn luôn tin tồn tại của người này là cường đại nhất, lúc hắn bị ép phải cúi đầu, cái loại đau tê tâm liệt phế này, Dạ Hối cả đời cũng sẽ không quên.
Y nói :'' Dạ Hạo Thiên, ta vẫn hận hắn!'' Dù người kia cứu ngươi, dạy dỗ ngươi, ta vẫn hận hắn!
Dạ Hạo Thiên ngẩng đầu lên, liếm liếm đôi môi hơi khô cùng nước mắt chảy xuống của y, nét cười của Dạ Hạo Thiên trở lại trên mặt hắn, trong mắt lộ vẻ ôn nhu, Dạ Hạo Thiên nói: "Ngoan, không đau." Hắn gắt gao ôm chặt lấy Dạ Hối :''Sư phụ sẽ không trở về.'' Bất kể là hắn hay là Diệp Minh Hàn, cũng sẽ không để cho chuyện này phát sinh thêm một lần nào nữa.
Dạ Hối vươn tay cầm cánh tay của hắn, đầu ngón tay vì dùng sức mà hơi trắng bệch, y nói:'' Dạ Hạo Thiên, ngươi còn chưa nói với ta câu nói kia.''
Dạ Hạo Thiên cười cười :''Chưa nói qua sao? Trẫm đều đã nói 5 năm, chỉ là Hối nhi chưa từng cẩn thận nghe thôi.''
Dạ Hối nghĩ, đây đại khái là tình thoại du dương nhất y từng nghe.
Y buông lỏng tay, tùy ý Dạ Hạo Thiên chặt chẽ ôm y trong lòng, một đêm mộng đẹp.
Về sau Thẩm Ngọc Hạ cũng hỏi qua Dạ Hối, tại sao lại đơn giản đem mình giao cho người khác?
Dạ Hối cười cười, nhưng cái gì cũng không nói.
Y sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, một khắc nhìn thấy Dạ Hạo Thiên quỳ xuống, y liền quyết định, y chỉ muốn người nam nhân này, chỉ cần y có, y nguyện ý cho.
Dạ Hạo Thiên phẫn nộ, Dạ Hạo Thiên không cam lòng, y không giúp được gì. Nhưng y có thể cho hắn một phần yên bình, cho hắn một sự ủng hộ thầm lặng.
Giống như Dạ Hạo Thiên nhiều năm như nay vì y mà làm mọi thứ, thời điểm hắn yếu đuối, cho hắn một lý do, để hắn có thể chống đỡ được.
. . .
Dạ Hối không thích địa lao, mới ngửi thấy mùi tùng du y đã cảm thấy muốn nghẹn rồi, nhưng hôm nay, y lại kiên trì muốn đi cùng Dạ Hạo Thiên tới chỗ này, y muốn nhìn cái người hạ chung hại Diệp Nhiên, hại Dạ Hạo Thiên trúng một bạt tai của Tiêu Diêu.
Sau lưng Diệp Minh Hàn nắm chặt tay Diệp Nhiên.
Đó là một khung cảnh khiến người ta chán ghét, Tưởng Văn Hoa đã điên rồi, mẫu chung cắn trả lại khiến hắn chỉ có thể ăn tim uống máu mà sống, thậm chí ngay cả cháu gái ba tuổi của mình cũng không buông tha, ngực bị phá ra tạo thành một lỗ thủng.
Tưởng Văn Hoa là bị người Tề quốc lợi dụng, bọn họ tính toán thật tốt, một đôi chung, liền thiếu chút nữa giải quyết bốn người Dạ Hạo Thiên cùng Diệp Minh Hàn.
Chỉ là không biết cao nhân lần này của Tề quốc dưới sự liên thủ của Dạ Hạo Thiên cùng Diệp Minh Hàn có thể chống đỡ được bao lâu.
Thiên hạ này, nhất định sẽ phải loạn một phen.
"Trở về rồi?''
"Ân." Vòng qua sau lưng Dạ Hạo Thiên, Dạ Hối ghé vào trên lưng hắn, nhìn bút son du tẩu.
Dạ Hối nói: "Văn Tâm lại mập hơn rồi, tiểu cô nương béo quá có phải không tốt lắm hay không?''
Bởi vì Dạ Hạo Thiên yêu cầu, y đã chuyển vào tẩm cung của Dạ Hạo Thiên, Dạ Hạo Thiên còn không để ý, y cần gì phải cố kỵ ánh mắt người khác mà khiến hắn không vui?
Tiêu Diêu không còn, nhưng trong mắt y Dạ Hạo Thiên vẫn là người cường đại nhất, mặc kệ phát sinh cái gì, Dạ Hối tin tưởng hắn đều có thể xử lý tốt. Y cái gì cũng không cần lo lắng, chỉ cần hảo hảo ở lại nơi này ở bên cạnh người này, cùng hắn ngắm nhìn thiên hạ.
Dạ Hạo Thiên nói: "Còn nhỏ, mập một chút cũng không sao.'' Hắn dặn dò Dạ Hối: "Tháng sau phải xuất binh, ngươi mấy ngày nay không cần đi Thái Học viện, có thể không cần ra ngoài thì không cần ra, chỗ Thẩm Ngọc Hạ ta sẽ tăng thêm nhân thủ.''
Dù có tầng tầng thủ vệ, nhưng có Tưởng Văn Hoa làm ví dụ, Dạ Hạo Thiên vẫn không dám khinh thường.
''Ừ.''
Ba từ kia, cho tới bây giờ Dạ Hối và Dạ Hạo Thiên đều chưa từng nói ra. Nhưng mà, ai cũng biết không phải sao.
Thiên hạ sắp rối loạn, nhưng đứng ở bên cạnh Dạ Hạo Thiên, Dạ Hối một chút cũng không sợ.
Người nam nhân này sẽ nhất thống thiên hạ, trên sử sách sẽ lưu lại truyền kỳ thuộc về hắn, mà những chuyện được ghi chép kia, tất nhiên cũng có Dạ Hối.
Ngay cả sau khi chết, y cũng sẽ cùng Dạ Hạo Thiên đồng quan nhi táng (*), thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, y về sau sẽ không chỉ có một mình.
(*) chôn cất trong cùng quan tài
Có một người vì ngươi vươn tay, vì ngươi phủi đi băng sương.
Có một người chờ ngươi tại đêm tối, vì ngươi lau sạch nước mắt đau thương.
Có một người lửa giận vạn trượng, chỉ vì sợ mất đi ngươi.
Có một người ôn nhu nhìn ngươi, cho dù ngươi đang ở phương nào.
Nếu như cái này còn không phải là yêu, vậy điều gì so với điều này mới có thể làm tan chảy trái tim?
Tà Đế năm thứ 18, An Dật vương gặp nạn, hoàng đế giận dữ, sau đó xuất chinh đi Tề quốc, Tề quốc nội loạn, binh bại như núi đổ, chưa đến nửa năm, hoàng thất diệt vong, Tể tướng mang theo ấn cùng những đại thần khác quy thuận, Tề quốc diệt vong. -- Tà Đế truyền
Tà Đế tháng 5 năm thứ 19, hoàng đế cùng Ngũ hoàng tử bất luân chi luyến khiếp sợ thiên hạ, quần thần quỳ xuống can gián không có kết quả, có lão thần đâm đầu chết trước điện, quần thần bãi triều, hoàng đế phẫn nộ ném ngọc tỷ, đêm xuống liền đem Ngũ hoàng tử rời đi. -- Tà Đế truyền
Tà Đế tháng 6 năm thứ 19, Huyền quốc đại loạn, phía nam có nạn lũ, bắc có giặc cỏ khởi binh tạo phản, khiến dân chúng lầm than, quần thần cùng dân chúng quỳ cầu hoàng đế quay về, ba ngày sau, hoàng đế về triều, phong Ngũ hoàng tử là Đế Quân, năm ngày sau đại hôn, trong vòng ba tháng trị nạn lụt, bình giặc cỏ. -- Tà Đế truyền
Tà Đế trị vì 22 năm, thiên hạ nhất thống. -- Tà Đế truyền
Tà Đế năm thứ 23, sắc phong Tứ Hoàng Tử Dạ Minh Hâm làm thái tử. -- Tà Đế truyền
Tà Đế tháng 7 năm thứ 25, hoàng hậu cùng nữ nhi Văn Tâm bạo bệnh mà chết. -- Tà Đế truyền
Tà Đế tháng 9 năm thứ 25, hoàng đế truyền ngôi cho thái tử, mang theo Đế Quân dạo chơi. Ba tháng sau thái tử đăng cơ, sửa quốc hiệu thành Vĩnh Yên. -- Tà Đế truyền
Hậu nhân bình luận: Tà Đế cả đời làm chuyện nghịch thiên, huyết tẩy hoàng cung, giết cha đoạt vị, phụ tử tương luyến, coi rẻ luân thường đạo lý, cho dù như vậy nhưng với chiến tích của hắn đã biến Huyền quốc trở thành siêu cường quốc lớn nhất từ xưa tới nay, thống nhất thiên hạ, lập nên trăm năm thịnh thế, bất luận là thủ đoạn mưu lược, đều không thẹn với 'Thiên cổ đệ nhất đế '!
Toàn văn hoàn
Cuối cùng cũng hoàn thành xong bộ truyện đầu tay rồi, thật vui quá đi!!!!!!!!
Cảm ơn mọi người đã yêu thích và đọc bộ truyện này, nếu có thời gian ta sẽ edit thêm nhiều bộ khác nữa, mong mọi người sẽ ủng hộ, hiện tại tạm dừng ở đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com