Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8 + 9




Chương 8 : Thánh chỉ

Dạ Hạo Thiên nói là làm.

Dạ Hối quỳ trên mặt đất, hờ hững nghe tiểu thái giám đọc thánh chỉ.

Những lời đạo đức giả đó y một câu cũng không nghe lọt tai nhưng lại nghĩ tới mẫu phi Thành Cẩn đoản mệnh 5 năm trước.

Người đàn bà kia mấy năm đều nghĩ muốn được ra khỏi nơi này, nhưng mà, ra khỏi đây? Nên làm sao? Bên ngoài liệu có thật sự tốt?

"Điện hạ? Điện hạ?"

"Ân?" Bị Liên nhi gào to phục hồi lại ý thức, Dạ Hối vẻ mặt mờ mịt.

Tiểu thái giám đọc thánh chỉ vẻ mặt nịnh nọt cười hỏi :" Ngũ hoàng tử nhanh lĩnh chỉ tạ ân, nô tài vẫn đang chờ hồi bẩm bệ hạ."

" Tạ ơn phụ hoàng." Dạ Hối không chút biểu cảm tiếp thánh chỉ, tiểu thái giám vừa đi, y liền ném đi thật xa.

"Điện hạ?"Liên nhi có chút lo lắng nhìn y.

Dạ Hối khoát khoát tay, "Ta không sao, ngươi trước đi thu dọn đồ đạc !"

Đi ra khỏi phòng tới gốc cây mình thường hay ngồi, Dạ Hối ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu gối.

Y cảm thấy thật mệt mỏi.

Thời gian y vẫn còn là Quân Mạc Ngôn, y một tay nắm giữ toàn bộ Quân gia, những người đó tuy rằng ghét y, nhưng lại chưa từng tùy tiện xuất thủ đối với y. Thế nhưng đến nơi này, y chỉ là một tiểu hoàng tử mồ côi mẫu thân lại không được sủng ái, sống ở nơi này cần phải có thủ đoạn và bối cảnh mới có thể sống sót được, y lại như là một con kiến nhỏ bé, tùy tiện một người nhấc động tác cũng có thể khiến y biến mất vĩnh viễn.

Y không có biện pháp ngăn cản Dạ Hạo Thiên đem y trở thành tâm điểm của mọi người, điều này chứng minh sau này y sẽ phải sống với một đống âm mưu ám sát mỗi ngày.

Y chỉ có lợi thế duy nhất chính là Dạ Hạo Thiên đối với mình rất hiếu kỳ, trước khi sự hiếu kỳ của hắn biến mất, mạng của y còn được bảo đảm, nhưng sau đó thì sao?... Y nên làm cái gì bây giờ?

"Điện hạ. . ."

Thanh âm Liên nhi dè dặt, lại làm thân thể Dạ Hối cứng đờ.

Dạ Hối vẫn chưa ngẩng đầu, bây giờ y không có tâm trạng dỗ dành người khác.

Thấy y mãi không lên tiếng, Liên nhi do dự một chút, chậm rãi tiến lên.

Quỳ xuống bên người Dạ Hối, Liên nhi nhìn tiểu hài tử bản thân nuôi lớn rất ít khi lộ vẻ yếu đuối, đánh bạo vươn tay.

" Điện hạ, tất cả đều chuẩn bị tốt."

Nha đầu này từ sau lần thấy Dạ Hối bị đánh, thì thay đổi rất nhiều. Không hề hy vọng xa vời với mọi thứ bên ngoài nữa, một lòng chăm sóc mình, chỉ cần y tốt, chỉ cần y an toàn, thì không cần phải nghĩ luẩn quẩn để trong lòng giống nương nương?

Dạ Hối vươn tay nắm lấy đôi tay đang ôm lấy cánh tay mình, ấm áp, tinh tế.

Nhưng lại khiến y cảm thấy mình có thể chống đỡ tất cả.

Khuôn mặt tái nhợt ngẩng lên cười cười nhìn Liên nhi, nói lại lời của nàng :" Tất cả đều tốt."

...

Đồ đóng gói cũng không nhiều, vụn vặt đều bỏ vào một cái rương lớn do hai người thị vệ khiêng, Dạ Hối đi ở phía trước, Liên nhi theo sau y.

Quay đầu nhìn nơi mình từng sống 5 năm qua, trên mặt Dạ Hối không có biến hóa gì.

Nhìn đến Liên nhi, nàng đã đỏ vành mắt.

Dạ Hối nhìn nàng, có điều muốn nói lại thôi.

Trực giác nói cho y biết, nếu muốn để nàng có cuộc sống tốt, nhất định phải để nàng cách xa mình ra.

Dạ Hạo Thiên thay đổi, thời gian tới tất cả mọi việc đều không biết trước được, Dạ Hạo Thiên nếu cảm thấy hứng thú với y, thì y an toàn, thế nhưng Liên nhi... Nếu quả thực xảy ra chuyện gì, y không chắc có khả năng bảo vệ nàng.

" Điện hạ?"

Bàn tay lạnh lẽo được bao lấy, Dạ Hối quay đầu ôn nhu cười với Liên nhi.

" Đừng sợ, Liên nhi ngay bên cạnh ngài."

Dạ Hối nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, sau đó, quay đầu đi chỗ khác."Đi thôi."

Lại tiến về về phía trước, ngẩng đầu ưỡn ngực, cho dù phía trước là long đàm hổ huyệt ( đầm rồng hang hổ ), y hiện tại không có khả năng thay đổi số phận, cũng chỉ có thể chấp nhận.

Theo sự dẫn đường của tiểu thái giám, con đường này y dã từng đi một lần nhưng vẫn chưa nhớ đường, Dạ Hối nhìn không chớp mắt, khóe mắt nhìn đến lầu các tinh mỹ, giả sơn kỳ lạ có nước chảy có cá, trào phúng trong mắt càng sâu hơn.

Lồng chim có đẹp đẽ đến đâu thì cũng chỉ là một cái lồng chim mà thôi.
( ý thụ là hoàng cung này chỉ được cái vẻ ngoài còn bên trong chả có con heo nào =))))) )

...

" Đến rồi?" Đặt tấu chương trên tay xuống, Dạ Hạo Thiên chống cằm đánh giá Dạ Hối."Trẫm sao lại thấy hoàng nhi có vẻ tức giận nhỉ? Chẳng lẽ đối với an bài của trẫm không hài lòng?"

Hắn bố trí Dạ Hối ở Kiền Minh điện nơi gần tẩm cung m của mình nhất.

Vừa vào cửa liền gặp ngay kẻ không muốn thấy nhất, Dạ Hối trực tiếp nhìn như không thấy, giơ ngón tay chỉ chỉ :" Đem đồ vật để xuống, các ngươi lui ra đi."

Thị vệ cúi đầu, buông rương trong tay xuống thì lặng lẽ ra ngoài.

" Ngươi cũng lui xuống đi, một lúc nữa trở lại."

Liên nhi khom người hành lễ, rồi lui ra ngoài, trước khi đi còn lo lắng nhìn Dạ Hối một cái.

" Thế nào? Hoàng nhi đem người đuổi xuống hết, chẳng lẽ có chuyện muốn nói cùng phụ hoàng?" Thấy y tùy ý ngồi xuống lại trầm mặc không nói, Dạ Hạo Thiên tò mò hỏi.

Dạ Hối ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt lạnh lùng không có sóng."Ngươi muốn nghe cái gì?"

" Nga? Lẽ nào trẫm muốn nghe cái gì, hoàng nhi sẽ nói?" Dạ Hạo Thiên nhíu mày, mắt lại hơi híp lên.

Mặc dù hắn biết Dạ Hối chắc chắn sẽ không thích sự an bài này của mình, nhưng khi nhìn thấy sự chán ghét trong mắt y, lửa giận trong mắt Dạ Hạo Thiên vẫn bốc lên.

Vì sao ân hoàng đế ban, chỉ có y tránh như rắn rết?

" Nếu như ngươi đến tìm ta chỉ để nghe ta vuốt lông ngựa... vậy thì ngươi có thể đi được rồi đấy."

Kỳ thực Dạ Hối cũng tò mò, nếu như Dạ Hạo Thiên hứng thú với quốc gia ngàn năm sau, vì sao vẫn chưa hỏi? Nếu như không hứng thú, mà hắn rõ ràng cũng không thích mình, vậy sao lại hở một chút là lại chạy đến trước mặt mình nghe lời châm chọc.

Đang lúc suy nghĩ, cằm đột nhiên bị người nào đó nâng lên.

Giương mắt nhìn, đối diện đôi phượng mâu ( mắt phượng ) gần trong gang tấc của Dạ Hạo Thiên.

Theo bản năng đánh về phía hắn thoát khỏi bàn tay kia.

" A." Thanh âm thanh thúy vang lên trong phòng.

Không đẩy được ra, trái lại cằm bị nắm càng chặt.

"Trẫm rất ngạc nhiên." Dạ Hạo Thiên đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn có vài phần giống mình. " Có vẻ ngươi cho tới bây giờ cũng không sợ trẫm?"

" Ta tại sao phải sợ ngươi? Buông tay !" Đưa tay tách bàn tay đang nắm cằm mình kia.

Lần này Dạ Hạo Thiên không làm khó y, rất phối hợp thả tay ra.

"Ngươi không sợ chết, mà trẫm hình như cũng không có gì có thể uy hiếp được ngươi..." Hắn chống cằm dường như đang suy tư cái gì, dừng trên đôi mắt Dạ Hối quét tới quét lui.

Dạ Hối cúi đầu, nhìn cái người toàn thân minh vàng kia, đưa tay xoa xoa nơi vừa bị Dạ Hạo Thiên nắm.

Y rất muốn nói Dạ Hạo Thiên ngươi nói sai rồi, y kỳ thực rất sợ chết, nếu không cũng sẽ không thỏa hiệp.

"Ngươi cứ như vậy ghét bỏ trẫm?"

Bên tai vang lên thanh âm trầm thấp, Dạ Hối ngẩng đầu nhìn, lại thấy hoa mắt, còn chưa hiểu là chuyện gì xảy ra, y phát hiện... mình đã bị Dạ Hạo Thiên ôm vào trong lòng?

Ngoại trừ Liên nhi, đây là lần đầu tiên y cùng người khác tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy. Thân thể bỗng nhiên cứng đờ.

"Thả ta xuống !"

"Không có khả năng !"

Ý định cự tuyệt rõ ràng, Dạ Hạo Thiên nắn thân thể nhỏ bé trong lòng mình :" Hoàng nhi về sau phải ăn nhiều cơm, đừng để phụ hoàng ôm một bộ xương khô."

" THẾ, THÌ, ĐỪNG, CÓ, ÔM !"

Từng từ từng chữ rít từ trong hàm răng, Dạ Hối giãy giụa thân thể lại bị Dạ Hạo Thiên càng ôm chặt hơn.

Y không biết, đây là lần đầu tiên Dạ Hạo Thiên ôm một người. Mà lại còn là học từ bộ dáng sư đệ Diệp Minh Hàn nhà mình ôm Diệp Nhiên.

Thân thể nho nhỏ mềm mại vô lực, không có vị đạo ( mùi hương ) đáng ghét đặc trưng của hoàng cung, mùi hương sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái khiến Dạ Hạo Thiên cứ muốn ôm mãi... Cảm thấy rất thích.

Chỉ tiếc người trong lòng không nhu thuận như Diệp Nhiên.

Xuất ra toàn bộ sức lực, Dạ Hối liều mạng kháng cự, tay chống trước ngực hắn muốn làm cho bản thân cách xa hắn chút.

Chỉ tiếc, đối với Dạ Hạo Thiên mà nói, y giãy giụa thế nào cũng chỉ là phù du lay cây (gió lay cây ).

Như là một kiểu trừng phạt, Dạ Hối càng giãy dụa, cánh tay Dạ Hạo Thiên lại dùng lực ôm chặt hơn.

Thậm chí một tay rảnh còn chống lên đầu, Dạ Hạo Thiên buồn cười nhìn người trong lòng biết rõ không có khả năng thoát ra, nhưng vẫn không ngừng giãy thoát.

Một lúc lâu, Dạ Hối thở hổn hển không giãy nổi nữa, mà lực đạo Dạ Hạo Thiên giữ eo y cũng đã khiến y cảm thấy đau đớn.

"Đã học được gì chưa?"

Dạ Hối bỗng nhiên ngẩng đầu trừng hắn. Con ngươi đen nhánh bởi vì phẫn nộ mà lóe lên tia sáng.

"Dạ Hạo Thiên, ngươi thật nhàm chán."

" Trẫm rất là nhàm chán." Nhún nhún vai hào phóng thừa nhận, Dạ Hạo Thiên cười sung sướng.

Hắn cúi đầu để sát vào lỗ tai Dạ Hối :" Hoàng nhi của trẫm cũng không phải kẻ ngu dốt, cho nên, có việc cần nói cho ngươi biết."

" Biết cái gì?" Dạ Hối nghiêng đầu, cố gắng kéo dài khoảng cách cùng hắn.

" Nên biết..." Dạ Hạo Thiên cúi đầu, thanh âm thì thầm như một tên ác ma :" Thân là hoàng đế, chuyện trẫm muốn làm, không chuyện nào không làm được. Vì vậy, trẫm nhìn trúng thứ gì đó, cũng không có khả năng không chiếm được !"

Giọng nói bình thản nhưng lại mang khí thế đế vương nắm giữ thiên hạ trong lòng bàn tay, mắt phượng nhướn lên làm cho người ta cảm giác không thể không tuân theo.

Dạ Hối khẽ nhíu mày, câu nói đầu tiên của hắn y nghe hiểu được, nhưng câu thứ hai là có ý gì?

Chi là bây giờ không phải là thời gian tự hỏi, nhìn khuôn mặt cười tà khí mười phần, Dạ Hối vẻ mặt chán ghét liều mạng nghiêng thân mình:" Dạ Hạo Thiên, ngươi cách ta xa một chút !"

Dạ Hạo Thiên đương nhiên sẽ không nghe lời, y càng tránh, Dạ Hạo Thiên lại càng thu nhỏ khoảng cách của cả hai lại, hắn sung sướng đùa Dạ Hối, nhìn đối phương vì tức giận mà đôi mắt đã không còn vẻ thờ ơ nữa.

Còn hơn các hoàng tử có hiểu biết ở trước mặt mình giả trang nhu thuận, gương mặt người này lộ vẻ chân thật mà thuận mắt.

Chương 9 : Diệp Nhiên rời đi

Tối hôm qua bởi vì hành động của Dạ Hạo Thiên mà tức giận, sau đó nghĩ đến hắn liền không hiểu tại sao mà trằn trọc một đêm không ngủ, sáng sớm ngày hôm sau Dạ Hối liền bị hắn dựng dậy từ trên giường, nhìn qua cực kỳ khó chịu.

"Phụ hoàng còn tưởng hoàng nhi muốn đi tiễn Nhiên nhi !" Bị y dùng ánh mắt âm trầm lạnh lùng nhìn chằm chằm, Dạ Hạo Thiên tỏ vẻ vô tội.

Diệp Nhiên?

Đại não Dạ Hối một giây sau mới phản ứng lại, nhanh chóng đứng lên cầm lấy quần áo bên cạnh bắt đầu mặc.

Đúng vậy, ngày hôm nay Diệp Nhiên rời đi, y nhất định phải đến tiễn.

" Không cần vội, ít nhất sư phụ còn phải ngủ nửa canh giờ nữa, ngươi tới sớm quá cũng không gặp được Nhiên nhi."

Nhìn y luống cuống tay chân, Dạ Hạo Thiên hảo tâm nhắc nhở.

Động tác Dạ Hối chậm lại.

Thì ra người kì quái đó là sư phụ Dạ Hạo Thiên?

" Ông ấy muốn đem Diệp Nhiên đi đâu?"

" Không biết." Chuyện này sư phụ không nói cho hắn biết, hắn cũng không định đi hỏi, bởi vì có hỏi cũng vô dụng, chắc chắn sư phụ sẽ không nói.

Dạ Hạo Thiên chống cằm, cũng không biết đang suy nghĩ gì, bộ dáng dường như có chút không yên lòng.

Khi phục hồi lại tinh thần, Dạ Hối đã rửa mặt chải đầu xong, đứng nhìn hắn.

Vẫy vẫy tay, Dạ Hạo Thiên nói:" Cùng phụ hoàng ăn sáng rồi đến đó ! Ngươi đến đó quá sớm cũng không gặp được Nhiên nhi." bởi vì sư đệ nhà mình nhất định sẽ ở cùng Nhiên nhi đến phút cuối cùng.

Dạ Hối nghĩ đến khi Diệp Minh Hàn nghe Diệp Nhiên phải rời đi, vẻ mặt liền thay đổi.

Đoán được y suy nghĩ cái gì, Dạ Hạo Thiên chống cằm không đứng đắn cười:" Hoàng nhi không cần phải hâm mộ người khác như vậy. Nếu như hoàng nhi cũng phải rời đi, phụ hoàng khẳng định cũng sẽ rất luyến tiếc."

Dạ Hối vờ như không nghe thấy, tự mình ăn điểm tâm.

...

Như lời Dạ Hạo Thiên nói, chờ mọi người đến đông đủ, Tiêu Diêu Tán Nhân (*) mới chậm rãi xuất hiện.

( biệt hiệu của sư phụ đó, ai đọc Du Nhiên Ngạo Hàn rồi chắc cũng không xa lạ gì)

Một thân bạch y tựa thần tiên, chỉ tiếc cử chỉ lại phá hỏng mất hình tượng.

Duỗi lưng một cái, Tiêu Diêu Tán Nhân mở cửa nhìn phụ tử hai người :" Được rồi, đã đến lúc phải đi." Thân hình khẽ nhúc nhích, Diệp Nhiên bị Diệp Minh Hàn ôm vào trong ngực.

Tiêu Diêu Tán Nhân nhìn Dạ Hạo Thiên, vẻ mặt nghiêm khắc :" Hạo Thiên, chuyện nên xử lý thì sớm xử lý đi, thừa dịp này, đem những thứ nên chỉnh đốn chỉnh đốn thật tốt cho ta, ta không hy vọng khi Nhiên nhi trở về, còn có chuyện ngoài ý muốn."

" Vâng, sư phụ."

Dạ Hạo Thiên biết trong triều còn vài kẻ muốn tạo phản. Nhưng bởi vì quá mức buồn chán mới mở một mắt nhắm một mắt, nhưng hiện tại...

Đôi mắt phượng nhướn lên lóe ra tia sắc bén, hắn nhất định khiến đám người đó có kết cục bi thảm.

Triều đình yên ả đã lâu, cuối cùng vì một hài tử mà bắt đầu sóng gió.

Dạ Hạo Thiên bĩu môi thấy có chút đáng tiếc, không còn những người đó, thời gian tới sẽ rất buồn chán. Nhưng mà...khóe mắt nhìn về phía Dạ Hối.

Cuộc sống sau này ai biết được?

Dạ Hối đang nghe Tiêu Diêu Tán Nhân trách cứ Diệp Minh Hàn võ công đã lâu không có tiến triển, đột nhiên cảm giác bản thân đang bị ai đó nhìn chằm chằm giống như là rắn đang nhìn ếch, ngẩng đầu nhìn lại, bắt gặp nét mặt hứng thú mười phần của Dạ Hạo Thiên. Dạ Hối cau mày.

Người này lại đang tính toán cái gì?

" Được rồi, tự làm tốt chuyện của mình đi, không cần tiễn."

Quay đầu, nhìn Tiêu Diêu Tán Nhân ôm Diệp Nhiên rời đi, Dạ Hối có chút hối hận cắn môi.

Đều do Dạ Hạo Thiên khiến y phân tâm, thậm chí còn chưa nói lời từ biệt với Diệp Nhiên.

Quay lại hung hăng trợn mắt trừng Dạ Hạo Thiên, lại phát hiện hắn đang nhìn Diệp Minh Hàn, trong mắt có chút lo lắng.

" Sư đệ, ngươi đừng quá lo lắng cho Nhiên nhi, chờ khi y xuất sư thì sẽ trở lại."

Nhìn Dạ Hạo Thiên đang trấn an Diệp Minh Hàn, Dạ Hối chuyển ánh mắt qua người hắn.

Cũng khó trách Dạ Hạo Thiên tại sao lại lo lắng, Dạ Hối có chút kinh ngạc nhìn nam nhân luôn lộ vẻ mặt băng hàn ngàn năm không tan, vẻ mặt lúc này lại yếu đuối.

Dường như Diệp Nhiên rời đi đã mang đi toàn bộ ôn nhu của nam nhân này, ánh mắt lạnh lùng trở lại, hóa thành hồ băng vạn năm.

" Sư đệ !" Dạ Hạo Thiên cau mày, giọng nói có chút nghiêm nghị, nam nhân lạnh như băng xoay đầu lại.

Con ngươi không có sóng nhìn lướt qua Dạ Hạo Thiên nói :" Ta không sao."

Giọng nói lạnh lẽo làm Dạ Hối không tự chủ được rùng mình một cái.

Lướt qua Dạ Hạo Thiên, gần đến Dạ Hối thì hơi khựng lại.

Một vật lạnh lẽo bay vào lòng, không đợi Dạ Hối thấy rõ ràng, Diệp Minh Hàn đã đi xa, chỉ để lại một câu nói.

" Nếu như có chuyện. Đến tuyết sơn Ngạo Hàn cung tìm ta."

"Đây là cái gì?"

Nhìn vật trong tay trong suốt như băng, lại chắc chắn giống như lệnh bài, Dạ Hối hỏi Dạ Hạo Thiên.

"Hàn băng lệnh."Dạ Hạo Thiên nhíu mày."Hắn lại đem cái này cho ngươi? Hoàng nhi lần này đúng là buôn bán lời rồi !"

Không yên lòng nói xong, nhìn phương hướng Diệp Minh Hàn rời đi, hơi nhíu mày.

Từ đầu đến cuối có chút không yên lòng.

"Đi theo hắn, nếu như có chuyện gì, lập tức báo."

Cũng không biết hắn ra lệnh cho ai, Dạ Hối không thấy người nào chuyển động.

Rũ mắt xuống, Dạ Hối cũng không hỏi nhiều, ước lượng sức nặng của lệnh bài, nhìn về phía xa xa.

Y và Diệp Minh Hàn thậm chí chưa nói quá ba câu với nhau, đối phương lại cho y lệnh bài, đủ để thấy là vì Diệp Nhiên.

Nơi nào đó trong ngực ấm áp. Cho dù Diệp Nhiên đã rời đi, nhưng vẫn có người lo lắng cho hắn.

" Hắn bao lâu thì trở lại?" Thanh âm không lớn, Dạ Hối đoán Dạ Hạo Thiên cũng không biết đáp án.

Quả nhiên, sau một lúc trầm mặc, Dạ Hạo Thiên trả lời: "Không biết, phải xem bản thân hắn."

Nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của Diệp Minh Hàn trước khi đi, Dạ Hạo Thiên cười khổ nói :" Ta cũng hy vọng Nhiên nhi sẽ trở về sớm một chút, có thể ngăn cản Minh Hàn cũng chỉ có nó."

Dạ Hối khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn.

" Sư đệ luyện loại võ công tên là Ngưng Ngọc Quyết, nội công càng sâu, người càng vô tình. Sư phụ trách hắn võ công không có tiến triển, là bởi vì hắn luyện đến tầng thứ sáu thì không luyện nữa."

Dạ Hạo Thiên chỉ nói đại khái, Dạ Hối hiểu rõ ràng.

Diệp Minh Hàn sở dĩ không có luyện nữa là bởi vì Diệp Nhiên không cho. Diệp Nhiên đi lần này...

"Ngươi không có cách nào ngăn cản hắn sao?"

Dạ Hối có cảm giác đợi đến khi Diệp Nhiên trở về, không biết lúc đấy Diệp Minh Hàn đã biến thành cái dạng gì rồi.

"Ta nếu như có thể ngăn cản thì sớm đã làm." Ánh mắt Dạ Hạo Thiên lướt qua tầng tầng cung điện nhìn về phía xa xa, dường như trong tâm cũng nghĩ như vậy, hắn cười, dáng cười mang theo chân thành, nhưng cũng có chút tái nhợt vô lực:" Đây là số phận đã được định trước của chúng ta, người có thể thay đổi số phận của sư đệ đã bị sư phụ mang đi."

Dạ Hối không rõ, thế nhưng Dạ Hạo Thiên không muốn giải thích thêm nữa.

Dạ Hạo Thiên xoay đầu nhìn Dạ Hối, vẻ mặt đã thay đổi, về lại bộ dạng bất cần đời.

Hắn tà tà nhếch môi, mắt phượng nhướn lên làm cho lòng người kinh hãi, cười:" Một người hát hí khúc rất không có ý nghĩa, hoàng nhi có muốn tới hát một điệu hay không?"

Dạ Hối lạnh lùng nhìn hắn một cái:"Ta không phải là con hát."

Chỉ có người điên mới hát hí khúc, còn người ngồi xem là bọn ngu. Đại thần xem hát hí khúc là bọn ngốc, mà Dạ Hạo Thiên hát hí khúc là người điên chân chính.

Dạ Hối đương nhiên không có khả năng theo bọn hắn cùng nhau ngốc, cùng nhau điên rồi.

Chỉ là...quyền lựa chọn không ở trong tay y.

Dạ Hối căn bản không biết, y hiện tại đã trở thành đối tượng được quan tâm nhất hoàng cung.

Là một hoàng tử không có bối cảnh từ trong lãnh cung ra, rất nhiều người không ưa y, nhưng không có nghĩa bọn họ sẽ bỏ qua y.

Ngoại trừ Dung Thanh, không ai biết vì sao Dạ Hạo Thiên lại chú ý tới một tiểu hài tử ở trong lãnh cung đã bị hắn lãng quên 5 năm.

Tin tức trong hoàng cung luôn luôn truyền đi rất nhanh, chuyện Dạ Hạo Thiên sắp xếp Dạ Hối ngụ ở Kiền Minh điện. Dạ Hối thấy Dạ Hạo Thiên chưa bao giờ hành lễ, hơn nữa còn rất vô lễ. Dạ Hạo Thiên tự mình đi gọi Dạ Hối rời giường, còn cùng y dùng đồ ăn sáng...

Ai cũng không biết hài tử này có cái gì đặc biệt mà lại được Dạ Hạo Thiên đối đãi như vậy.

Có lẽ là do Dạ Hạo Thiên nhất thời xúc động đi? Có người suy đoán như vậy. Nhưng...ngộ nhỡ sự thật không phải như vậy thì sao?

Đoán không ra tính tình của đế vương, nhìn không thấu chuyện thực giả, cho nên có người thì bàng quan nhìn, mà có người, đã bắt đầu hành động.

Lúc Dạ Hối trở lại Kiền Minh điện, đã thấy Liên nhi đang đứng chờ. Thấy y trở về, nàng mới thả lỏng người.

"Điện hạ."

"Làm sao vậy?"Dạ Hối rất ít khi nhìn thấy bộ dáng này của nàng.

"Điện hạ, mấy vị nương nương vừa nãy đến, không thấy điện hạ, các nàng cũng không nói gì thêm, chỉ là..." Liên nhi do dự, cẩn thận nhìn y một cái:" Các nàng nói, điện hạ mới chuyển qua đây, có lẽ sẽ thiếu người, sợ các nô tài hầu hạ không chu toàn..."

Dạ Hối sắc mặt lạnh lẽo."Cho nên bọn họ để lại vài người?"

" Đúng vậy."

" Đuổi về !"

Y mới chuyển ra có một ngày, mà đám người đó đã hành động rồi, y hẳn nên biểu thị một chút ' thụ sủng nhược kinh '?( được sủng ái mà lo sợ)

Dám hiên ngang sắp xếp thủ hạ ở bên cạnh mình, xem ra đối phương thật xem y là một tiểu hài tử.

Hoặc là, đối phương đang thử y?

"Thế nhưng. . ."

"Không có nhưng nhị gì hết !" Liên nhi biết Dạ Hối kiêng dè, chỉ là theo tình thế bây giờ, nếu như các nàng thực sự có gan nói điều đó, thế thì chứng minh bọn họ chỉ là đám nữ nhân ngu xuẩn !

Suốt đêm Dạ Hối không phát hiện ra mình thậm chí đã bắt đầu tin tưởng Dạ Hạo Thiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com