Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 251: Lãnh tụ


Cuối cùng, Triệu Ất dừng bước trước phòng khám Sở Mục Vân.

Thấy vậy, trong mắt Trần Linh thoáng hiện lên vẻ thấu hiểu, Triệu Ất đến là để khám bệnh. Nhưng lý ra, cậu ta đã vào thành Cực Quang được một thời gian, tại sao đến giờ mới tìm tới phòng khám?

Triệu Ất do dự trước cửa một lúc, cuối cùng vẫn bước vào, tìm gặp Sở Mục Vân.

Trần Linh không đi theo mà lặng lẽ đứng đợi ở con hẻm bên cạnh. Khi lão Đinh bị giết, va phải Triệu Ất chỉ là tình huống bất khả kháng. Cậu không muốn mặt đối mặt với Triệu Ất nữa, nếu không sẽ rất phiền phức.

Cứ như vậy, cậu đứng ngoài đợi khoảng hai mươi phút, đến khi thấy Triệu Ất hoảng loạn bước ra từ phòng khám, đứng ngây ra trước cửa thật lâu mới dần bình tĩnh lại rồi quay người rời đi.

Trần Linh nhíu mày, đợi Triệu Ất đi xa mới bước vào phòng khám.

“Sao cậu lại tới đây?”

Sở Mục Vân đang ngồi khám bệnh, thấy Trần Linh thì kinh ngạc hỏi.

“Trên đường nhìn thấy người quen, tiện ghé qua.”

“Người trẻ vừa rồi là bạn của cậu sao?” Sở Mục Vân đóng lại hồ sơ bệnh trong tay, chậm rãi nói: “Thông thường, trừ phi là người có địa vị tại thành Cực Quang, hoặc có giá trị tình báo với tầng cao quan chấp pháp, người bình thường đến khám bệnh đều phải đặt lịch trước... Nhưng cậu ta nhắc đến tên cậu, nên tôi mới cho cậu ta vào.”

“Cậu ấy bị gì?”

“……” Sở Mục Vân lặng lẽ nhìn Trần Linh, “Cậu muốn tôi nói uyển chuyển một chút, hay là nói thẳng?”

“… Nói thẳng đi.”

“Cậu ta sắp chết.”

Bốn chữ buông ra khiến cả phòng rơi vào im lặng.

Trần Linh nhíu chặt mày.

Sở Mục Vân đẩy đẩy kính: “Tai ương cấp cao từ Cấm Kỵ Hải vốn có độc tố và khả năng ăn mòn cực mạnh, vết thương của cậu ta đã lan tới xương cốt... Ngay khoảnh khắc bị thương đó, cậu ta đã định sẵn không thể sống sót.
Phải nói, với thương thế như vậy mà vẫn có thể đi lại như người bình thường, ý chí của cậu ta thực sự kinh người. Nhưng kể cả thế, cơ thể của cậu ta cũng đã đến cực hạn rồi.”

“Anh là y thần đạo mà? Ngay cả anh cũng không cứu nổi sao?” Trần Linh hỏi lại.

“Tôi là người đi con đường y thần đạo, nhưng không có nghĩa là việc gì tôi cũng làm được... Ví dụ như, tôi cũng bó tay nếu cậu bị tâm thần.” Sở Mục Vân nhún vai, “Con người yếu đuối hơn cậu tưởng nhiều. Không phải ai cũng như cậu hay Tiểu Giản, sống dai như đỉa.”

Trần Linh lặng thinh.

Sở Mục Vân là người duy nhất theo y thần đạo mà Trần Linh từng gặp, thậm chí còn từng kéo Giản Trường Sinh từ ranh giới cái chết trở về dù thân thể đã nát vụn. Vậy mà với tình trạng của Triệu Ất, anh ta vẫn bó tay... Điều đó có nghĩa là, hiện tại ở thành Cực Quang, gần như không còn ai có thể cứu được cậu ta nữa.

“Tôi kê một ít thuốc giảm đau cho cậu ta. Dù không thể chữa khỏi, ít nhất cũng giúp cậu ta bớt đau trong những ngày cuối đời.” Sở Mục Vân nhìn Trần Linh rất sâu,

“Nếu hai người là bạn bè thân thiết, tranh thủ mấy ngày này mà từ biệt nhau đi...”

Trần Linh từ từ khép mắt: “Chẳng cần thiết phải từ biệt... Dù sao trong mắt cậu ta, tôi đã là người chết rồi.”

Trước tình trạng của Triệu Ất, Trần Linh bất lực. Đã đến mức này, ngoài việc âm thầm nhờ Linh Nhi giúp đỡ chút, cậu không còn cách nào khác.

Sở Mục Vân khẽ gật đầu, nhìn đồng hồ trên tường rồi thu dọn đồ đạc trên bàn:

“Đi thôi, hôm nay tan sớm chút.”

“Sao vậy?”

“Xám Vương gửi thư.” Ánh mắt Sở Mục Vân dần nghiêm túc, “Cậu và Giản Trường Sinh, có một nhiệm vụ rất quan trọng...”

...

Căn cứ Cực Quang.

Đàn Tâm bước đi trong hành lang tối mờ, vẻ mặt tiều tụy và mệt mỏi như đã nhiều đêm chưa ngủ... Ông vượt qua bốn cổng kiểm tra thân phận, cuối cùng tiến vào một gian phòng ngầm kín đáo.

Căn phòng rộng chừng hơn trăm mét vuông, bên trong có vài trụ bê tông xám to nặng, tường và sàn nhà đều không trang trí gì. Nếu bỏ qua chiếc đèn sợi trắng treo ở trung tâm, nơi này chẳng khác gì một nhà kho công nghiệp.

Dĩ nhiên, đó chỉ là bề ngoài.

Đàn Tâm rất rõ, bốn cánh cửa vừa qua đều làm từ hợp kim đặc biệt, dày đến mức chịu được cả vụ nổ hạt nhân trực diện. Hơn nữa, căn phòng này nằm sâu vài trăm mét dưới lòng đất, kết cấu kiên cố đến mức dù xảy ra chiến tranh hạt nhân trên mặt đất, nơi này vẫn an toàn tuyệt đối.

Ở đây, không có chỗ cho vẻ đẹp thẩm mỹ vô dụng, chỉ có sự thực dụng và tối giản thuần túy nhất.

Ngay lúc này, trong căn phòng kiên cố như thành đồng đó, một người đàn ông mặc đồ trắng đang chơi bóng bàn một mình, đập bóng vào tường.

Bóng bàn màu cam lấp loáng dưới ánh đèn, chưa kịp qua lại được ba lần thì vợt trong tay người đàn ông đã không đuổi kịp. Bóng lăn lốc xuống chân Đàn Tâm giữa tiếng lạch cạch.

Ông cúi xuống nhặt bóng, thì nghe phía trước vang lên một tiếng cười khổ:

“Quả nhiên ta không có thiên phú vận động... Tập ở đây hai mươi năm rồi, mà chẳng khá lên được chút nào.”

“Ngài dồn hết tâm trí vào vận mệnh loài người và tương lai, tất nhiên không rảnh để để ý đến những chi tiết nhỏ.” Đàn Tâm mỉm cười. “Ngài tìm tôi, có việc gì sao, Lãnh tụ?”

Lãnh tụ bước đến trước mặt ông, chậm rãi lấy lại quả bóng trong tay ông:

“Ngươi là phó tổng quản của hệ thống chấp pháp thế hệ này, có vài việc, ta muốn nghe ý kiến của ngươi.”

“Nhưng dù gì tôi cũng chỉ là phó tổng quản... Việc quan trọng như vậy, vì sao không tìm 【Hồng Tụ】?”

“Nàng ấy?” Lãnh tụ khẽ cười, “Nàng không quan tâm chuyện này đâu. Giờ ai mà chẳng biết, ngươi mới là người có tiếng nói thực sự trong hệ thống chấp pháp?”

“Đàn Tâm không dám.”

Lãnh tụ liếc nhìn hắn, xoay người vừa xoay bóng vừa chậm rãi nói:

“Ta nghe nói gần đây ngươi đi khắp căn cứ kiểm tra trạng thái của Cực Quang Quân và các lỗ hổng an ninh... Có phát hiện gì không?”

Đàn Tâm suy nghĩ rồi đáp:

“Trạng thái của Cực Quang Quân không ổn định lắm... Nhưng tôi không hiểu khoa học, không thể phân tích rõ ràng các con số. Tuy nhiên, từ góc độ chuyên môn của tôi, đúng là căn cứ có nhiều nguy cơ tiềm tàng. Nhất là gần đây hội Hoàng Hôn mang theo ác ý lẻn vào thành Cực Quang, tôi thấy cần phải nâng cấp an ninh.”

“Ngươi là đại diện bên chấp pháp, chuyện an ninh cứ xử lý theo ý ngươi. Nhưng điều ta muốn hỏi là một chuyện khác.” Lãnh tụ dừng lại một chút.

“Trong mắt ngươi, thành Cực Quang và Cực Quang Quân... cái nào quan trọng hơn?”

Nghe vậy, mắt Đàn Tâm khẽ co rút, hồi lâu sau mới lên tiếng:

“Lãnh tụ, tôi không hiểu ý ngài.”

“Thời gian dành cho Cực Quang Quân không còn nhiều. Một số việc, chúng ta phải sớm đưa ra quyết định.”

“Nếu như, ta nói là nếu như...”

“Nếu như chúng ta muốn tái hiện lại khung cảnh ngày Cực Quang Quân ra đời, ngươi ủng hộ hay phản đối?”

Sắc mặt Đàn Tâm lập tức đông cứng lại!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #dịch