Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Truyện này đăng với mục đích kỷ niệm. Không phải ta viết hay edit

Ta không phải thụ!!
Thể loại: Hiện đại, đoản văn, HE

Ngày 15 tháng 6, là ngày đáng nhớ trong cuộc đời Thiên Thiên, đây là lần đầu tiên cậu đi thực tập, cũng là lần đầu tiên cậu rời giảng đường bước vào xã hội. Đơn vị thực tập là mẹ cậu nhờ người tìm, tuy Thiên Thiên học ở trường đại học hạng nhất, đáng tiếc thành tích của cậu bình bình, hiện tại số lượng sinh viên phải thực tập lại nhiều như vậy, nhờ chút quan hệ lấy điểm tốt mới có lợi cho công việc sau này.
Sáng sớm Thiên Thiên liền ra cửa, đợi tàu điện tới công ty thực tập. Công ty này là một xí nghiệp tư nhân khá lớn ở S thị, nhìn bên ngoài hiển nhiên là bề thế, tiến vào đại sảnh Thiên Thiên cơ hồ đã bị nền đá cẩm thạch làm hoa mắt, ai bảo cậu tối hôm qua lo lắng một đêm không ngủ nên hiện tại không đủ tỉnh táo.

"Chào chị, em là thực tập sinh mới đến, xin hỏi em nên đến đâu báo danh?" Thiên Thiên chỉnh sửa bộ dáng một chút, tươi cười hỏi chị gái xinh đẹp ở bàn tiếp tân.

Có vẻ chị gái xinh đẹp vĩnh viễn không đủ sức chống cự với các cậu bé đáng yêu, nhất là lúc nhìn đến nụ cười ngọt ngào cấp 4 của Thiên Thiên, vì thế chị gái xinh đẹp ngọt càng thêm ngọt, nở nụ cười cấp 6 trả lời: "Đến gặp giám đốc phòng nhân lực ở tầng cao nhất là được." Đừng hỏi vì sao thực tập sinh phải tới gặp cấp cao báo danh, thực tập sinh kinh nghiệm không đủ, là những người dễ dàng khiến công ty gặp rắc rối nhất, cấp trên đích thân sắp xếp cũng là hợp lí.

"Cám ơn." Tinh thần thật sự không tốt, Thiên Thiên không có sức lực cùng chị gái xinh đẹp so xem ai cười ngọt hơn, chỉ có thể tiếp tục lấy nụ cười cấp 4 tỏ vẻ cảm ơn, nhưng cũng đủ để chị gái xinh đẹp mất máu đến trưa.

"Cốc cốc cốc...", lễ phép gõ cửa ba lần, nghe được thanh âm trầm thấp từ bên trong nói, "Tiến vào", Thiên Thiên mới đẩy cửa mà vào.

"Chào chú, cháu là thực tập sinh Thiên Thiên." Đối mặt với hoàn cảnh xa lạ, Thiên Thiên có chút khẩn trương, nói xong đầu đã đổ đầy mồ hôi, bên tai đều đỏ lên.

"Học thị trường kinh doanh à? Đến tầng 10 gặp thư ký Mạc Tâm Giao của phòng thị trường là được.

"Vâng, cám ơn chú, cháu ra ngoài trước." Hóa ra những người đứng ở tầng cao nhất của công ty đều trẻ tuổi như tiểu thuyết viết là giả, giám đốc này rõ ràng là ông chú bụng phệ! Thiên Thiên trong lòng yên lặng phun tào, nhưng vẫn lễ phép rời khỏi văn phòng.

Tầng 10 phòng thị trường......

"Xin lỗi, em là thực tập sinh mới đến, em muốn tìm thư ký Mạc Tâm Giao."

Mạc Tâm Giao photo xong văn kiện trở về liền thấy một cậu bé dáng vẻ sinh viên đang hỏi đồng nghiệp muốn tìm mình, phỏng chừng là thực tập sinh mới đến, nhóc con này đúng là đáng yêu, cùng người ta nói vài câu đã mặt đỏ. Mạc Tâm Giao cười quỷ dị, xem ra hai tháng tới có người để đùa giỡn, chỉnh lại biểu tình, bày ra bộ dáng chị gái hòa ái dễ gần, tiến lên nói: "Chị chính là Mạc Tâm Giao, em là thực tập sinh mới đến nhỉ? Tên em là gì?"

Thiên Thiên nhìn thấy Mạc Tâm Giao liền sửng sốt, tướng mạo người này không thua kém chị gái xinh đẹp ôn nhu ở bàn tiếp tân: "Vâng, em là Thiên Thiên."

"À, là Kiều tổng giới thiệu tới nhỉ?" Lúc bị người xa lạ vạch trần chuyện đi cửa sau, Thiên Thiên càng thêm lo lắng, hai tay nắm chặt dây lưng không biết làm thế nào cho phải, tuy chú Kiều từ nhỏ rất tốt với cậu, thậm chí nói sau này cậu tìm việc cũng sẽ giúp đỡ.

"Được rồi, đi theo chị, chị sắp xếp một vị trí cho em." Mạc Tâm Giao vẫn cười dịu dàng động lòng người như trước, nhưng nội tâm lại sóng cuộn mãnh liệt: "Đứa nhỏ này không chỉ có tên đáng yêu, bộ dáng cũng đáng yêu, lại nhu thuận thẹn thùng thực làm người ta muốn trêu chọc một chút, hì hì, tiểu thụ tốt vậy không nên lãng phí, giới thiệu cho lão đại tốt lắm!" Có một người thục nữ điển hình, tư tưởng lại như lưu manh.

"Mạc Tâm Giao." Di, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, rốt cuộc là ai đến đây? Đương nhiên là lão đại trực tiếp của Mạc Tâm Giao, giám đốc phòng thị trường Niếp Vệ Đằng đại nhân! Mạc Tâm Giao dũng cảm đón nhận vẻ mặt băng sơn mang theo nghi hoặc của lão đại: "Đệ đệ buổi sáng tốt lành!"

Niếp Vệ Đằng thoáng cau mày, thấp giọng hỏi: "Nhóc con kia là ai?" Mạc Tâm Giao, lão đại lặng lẽ hỏi cô, cô nên lặng lẽ trả lời, đáng tiếc Mạc Tâm Giao không có lĩnh hội được tinh thần của lão đại, vẫn bảo trì âm lượng tràn ngập sức sống: "Cậu bé là thụ......" Cố ý dừng lại, phía sau quả nhiên vang lên thanh âm thập phần kích động rồi lại lo lắng: "Tôi mới không phải thụ!!!" Da, đùa giỡn thành công, Mạc Tâm Giao giơ chữ V trong lòng, không để ý tiểu manh thụ phía sau, tiếp tục nói chuyện với lão đại: "Thực tập sinh được gửi tới, Kiều tổng bảo đệ hướng dẫn cậu bé."

"Ừm......" Đôi môi trên khuôn mặt băng sơn gợi lên độ cong khó phát hiện, bộ dáng vừa rồi của cậu nhóc kia đều rơi vào trong mắt anh, thế nhưng bất ngờ là anh cảm thấy rất đáng yêu. Đi sau hai người, Thiên Thiên thập phần lo lắng, chính mình xúc động cái mao a, đều do thế giới này hủ nữ hoành hành, mình bị trêu chọc đến độ thành điều kiện phản xạ.

"Này, tiểu manh thụ, em cứ ngồi đây đi, trước làm quen hoàn cảnh, ngày mai phải chính thức làm việc."

"Vâng." Thiên Thiên ngẩn người, vị trí đã được sắp xếp, ngay cả giám đốc mặt băng sơn đi lúc nào cũng không biết, lại không chú ý xưng hô của Mạc Tâm Giao với cậu biến thành "Tiểu manh thụ". Trong lòng Mạc Tâm Giao thích thú vô cùng, tiểu thụ dễ trêu chọc như vậy đã bao lâu không gặp qua!

Bận rộn tới trưa, cuối cùng Thiên Thiên cũng thu dọn xong nơi làm việc nhỏ của mình, máy tính nối mạng, cốc nước khăn tay ống bút..., kỳ thật cũng không nhiều đồ độc, nhưng là cậu bị Mạc Tâm Giao trêu chọc mất thời gian! Thiên Thiên vừa ngồi xuống chuẩn bị nghỉ ngơi một hồi, Mạc Tâm Giao lại vô cùng tao nhã đạp giày cao gót đến: "Tiểu manh thụ mau đi, đệ đệ của ta mời thực tập sinh phòng chúng ta ăn cơm."

"Chị Tâm Giao, em không phải thụ......" Đáng tiếc kháng nghị của Thiên Thiên hoàn toàn không có hiệu quả dưới khí thế quá cường đại của chị gái Mạc Tâm Giao, chỉ có thể không tình nguyện cam chịu xưng hô này, xấu hổ theo Mạc Tâm Giao ra văn phòng.

"Cái kia...... Chị Tâm Giao, không phải nói mời thực tập sinh phòng chúng ta ăn cơm mà? Sao chỉ có một mình em?" Tình thế hiện tại khiến Thiên Thiên cảm thấy không đúng, vì sao chỉ có ba người là băng sơn lão đại, Mạc Tâm Giao và cậu a, các thực tập sinh khác đâu?

"Đúng vậy, em chính thực tập sinh phòng chúng ta!" Mạc Tâm Giao giải thích theo lý đương nhiên, băng sơn lão đại vẻ mặt cao thâm khó lường.

"Ý em là...... Các thực tập sinh khác đâu?" Anh anh, khí thế của hai người kia thật đáng sợ, một là chị gái như lửa, một là phúc hắc băng sơn, Thiên Thiên tiểu bạch thụ ứng phó không được!

"Phòng chúng ta chỉ có một thực tập sinh là em." Đây là câu thứ ba Thiên Thiên nghe băng sơn lão đại nói trong hôm nay, kỳ thật...... Thanh âm rất dễ nghe. Chính là, cái gì!! Chỉ có một thực tập sinh là cậu!! Cậu thật sự chịu không nổi khí thế quỷ dị của hai người kia!! Cuối cùng Thiên Thiên vẫn là lựa chọn yên lặng cúi đầu ăn cơm.

Bữa trưa ăn tại một nhà hàng cơm tây gần công ty, trên menu toàn thịt bò thịt cừu khiến Thiên Thiên hoa cả mắt, cậu đối diện menu nửa ngày cũng không biết nên gọi cái gì, cuối cùng sợ dọa người cậu đành lung tung chọn phần cơm giống NiếpVệ Đằng. Trước lúc ăn cơm là uống canh nóng, Thiên Thiên vừa dùng cái miệng nhỏ uống, vừa nghe Mạc Tâm Giao báo cáo công việc với Niếp Vệ Đằng, cảm khái hai người này công tác cuồng, ngay cả ăn cơm cũng không buông tha. Nhưng mà hai người mặt ngoài nghiêm túc thảo luận công việc trên thực tế đang nghĩ gì? Niếp Vệ Đằngvẫn chú ý nhất cử nhất động của Thiên Thiên, Thiên Thiên ăn canh có thói quen cắn thìa nuốt canh xuống, thỉnh thoảng còn đẩy ra. Đầu lưỡi phấn nộn liếm liếm môi, vừa đáng yêu vừa khiêu khích, khiến Niếp Vệ Đằngluôn theo con đường cấm dục hầu kết nhấp nhô. Mạc Tâm Giao cũng muốn xem tiểu manh thụ ăn cơm hấp dẫn thế nào, đáng tiếc đệ đệ thỉnh thoảng phóng nhãn đao mang theo cảnh cáo làm nàng đành phải từ bỏ, thật sự là keo kiệt, ngay cả xem đều không cho!

Món chính vừa lên Thiên Thiên liền choáng váng, nếu là bò bí-tết còn đỡ, ít nhất cậu biết cắt, nhưng sao là sườn cừu! Có xương lại không trật tự, bảo cậu ăn thế nào a! Thiên Thiên rối rắm, ngẩng đầu nhìn trộm hai người kia một cái, Mạc Tâm Giao gọi món bò bí-tết, người ta đã tao nhã cắt từng khối từng khối ăn; lại nhìn băng sơn lão đại, cùng sườn cừu giống mình, động tác cắt thuần thục như sư phụ lò mổ. Cũng không thể ngày đầu đi làm, lần đầu tiên cùng lão đại ăn cơm liền xấu mặt, Thiên Thiên đau khổ cầm lấy dao cẩn thận đối phó món sườn cừu trước mặt.

Ô, miếng lớn như vậy thật khó cắt, ta dùng sức dùng sức lại dùng sức...... Choang! Rốt cục món ngọt đặt ở bàn ăn do Thiên Thiên dùng sức quá độ mà rơi xuống đất, ở nhà hàng yên tĩnh sinh ra tiếng vang. Thiên Thiên xấu hổ bất động, ô, vẫn là mất mặt, hận không thể buông dao chạy trốn. Niếp Vệ Đằngtựa hồ đoán trước tình huống này sẽ xảy ra, gọi phục vụ lấy món ngọt khác, sau đó đem đĩa ăn của mình đổi cho Thiên Thiên. Thiên Thiên sửng sốt một chút, thịt cừu trong đĩa trước mặt đã được lọc xuống, còn cẩn thận cắt thành khối nhỏ. Không ngờ băng sơn lão đại ôn nhu như vậy...... Ý thức được mình vừa suy nghĩ cái gì mặt Thiên Thiên liền hồng thấu, cúi đầu chuyên tâm ăn cơm che dấu tâm tư. Niếp Vệ Đằngvẫn nhẹ nhàng ăn món sườn cừu của Thiên Thiên. Mạc Tâm Giao cả quá trình đều bị xem nhẹ, trong lòng cười mờ ám, rốt cục đệ đệ bắt đầu phát huy ôn nhu thế công, tiểu manh thụ ngươi chờ bị bắt đi!

Cơm ăn đến một nửa, Mạc Tâm Giao đột nhiên đứng dậy nói là nhớ ra còn có phần văn kiện khẩn cấp chưa viết, vội chạy về công ty, Thiên Thiên kinh ngạc nhìn chén đĩa trước mặt Mạc Tâm Giao đã trống trơn, rõ ràng mình còn gần ba phần thịt cừu chưa ăn, lại nhìn băng sơn lão dại cũng chưa ăn xong, ân, này không phải vấn đề ở mình, nhất định là dạ dày của chị Vịnh Hân rất kỳ quái mới có thể ăn nhanh như vậy. Mà Mạc Tâm Giao đạp giày cao gót phiên phiên rời đi nội tâm rối rắm vô cùng.

Đệ đệ a, ngươi nhất định phải nắm chắc cơ hội này a, ta vì hạnh phúc của ngươi mà từ bỏ điểm tâm a! Đệ đệ, ta chúc ngươi vui vẻ, người tỷ tỷ đây phải về sáng tác danmei ah!

Mạc Tâm Giao rời khỏi, không khí giữa hai người tựa hồ liền tẻ ngắt, Thiên Thiên ngây ngốc nhìn Niếp Vệ Đằng, vô cùng xấu hổ, một đương sự khác lại không phát giác: "Ăn cơm, lát nữa mang em đi dạo khu vực quanh công ty."

Di? Là cảm giác sai sao? Giống như thanh âm của băng sơn lão đại trở nên ôn nhu a! Thiên Thiên lắc lắc đầu vứt bỏ ý tưởng loạn thất bát tao, tiếp tục chuyên tâm ăn cơm. Niếp Vệ Đằngmặt ngoài bất động thanh sắc, vừa tiếp tục ăn cơm, vừa đánh giá nhóc con ngồi đối diện, vừa ngốc vừa manh, nhu thuận lộ ra điểm đáng yêu, lúc ăn cơm thỉnh thoảng vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng dính nước sốt, tự nhiên không hề giả, có thể suy xét tháng này giúp Mạc Tâm Giao tăng lương, một người tỷ tỷ như vậy thật sự là hiếm có!

Dùng xong cơm trưa, tâm tình Niếp Vệ Đằngvô cùng tốt đi thanh toán, sau đó mang theo tiểu manh thụ chậm rãi tản bộ về công ty, tiểu manh thụ tựa hồ vẫn có chút sợ hãi mình, phải làm thế nào mới mau thân thân thiết nhỉ?

"Nghe nói em nhờ người xin vào?" Nói xong Niếp Vệ Đằngnhìn thấy hai má tiểu manh thụ dần dần đỏ lên.

"Vâng, đúng vậy...... Bởi vì thành tích ở trường của em không phải đặc biệt tốt, mẹ em lo lắng em không thể tự tìm chỗ thực tập, cho nên mới......"

Thật sự là thẳng thắn đến đáng yêu, ừm...... Nếu về sau ở trên giường cũng thẳng thắn như vậy liền tốt lắm.

"Anh không cần lo lắng, em nhất định sẽ cố gắng làm việc!" Thấy thủ trưởng sắc mặt không xấu, Thiên Thiên nhanh chóng tỏ rõ quyết tâm, nhưng ngươi thật sự cho rằng Niếp Vệ Đằngsắc mặt không xấu sao? Rõ ràng là muốn tìm bất mãn!

"Không sao, chỉ cần em cố gắng học anh sẽ dạy cho em." Khụ, cũng chính là kỹ xảo trên giường...... Tuy suy nghĩ trong lòng hai người khác nhau quá xa, nhưng trò chuyện ngắn ngủn với nhau tựa hồ đã kéo gần khoảng cách của họ, tay Niếp Vệ Đằngtự nhiên khoác lên vai tiểu manh thụ, nghiêng đầu còn có thể nhìn đến lông tơ thật nhỏ trên làn da cậu, có điểm giống...... Quả đào mật, thật muốn cắn một ngụm!

"Di, gần công ty có Starbucks a!" Còn đắm chìm trong ảo tưởng Niếp Vệ Đằngnhanh chóng trở về sự thật: "Ừ, thích?" Sau đó nội tâm thầm thở dài, nếu tiếp tục như vậy hình tượng băng sơn của mình khó giữ được.

"Dạ, thích giữa trưa uống chút gì đó, mùa đông thích nóng, mùa hè thích siro đá, siro xoài là ngon nhất!" Nhắc tới sở thích Thiên Thiên hiện tại thực vui vẻ, trong mắt bất giác toát ra mong ước.

"Không thích cà phê?" Còn tưởng rằng nhóc con thích Starbucks sẽ thích cà phê chứ, kết quả lại được đến đáp án nhóc con thích đồ ngọt.

"Bình thường, không chán ghét, nhưng em có chút mẫn cảm với cà phê, uống cà phê sẽ hưng phấn quá độ. Anh hẳn là thích cà phê a? "

"Vì sao hỏi như vậy?"

"Ừm......" Thiên Thiên do dự một chút, tựa hồ có chút buồn rầu, "Phần lớn người có thân phận như anh đều thích cà phê mà?" Xem ra đứa nhỏ này nhất định đã bị hệ liệt tiểu thuyết tổng tài đầu độc.

"Cũng không thực thích, vẫn cảm thấy hồng trà tốt hơn." Cuối cùng Niếp Vệ Đằngkhông nhẫn tâm phun tào, cấp nhóc con chút tưởng tượng ngây thơ.

Buổi chiều Mạc Tâm Giao đưa cho Thiên Thiên một số dữ liệu, bảo cậu dùng PPT sửa sang một chút, chuyện này đối với tiểu manh thụ bán trạch nam mà nói quả thực là bữa ăn sáng. Thiên Thiên mở dữ liệu, liền thấy văn kiện bên trong thật kỳ quái, cái gì mà "Cấp tiểu manh thụ đồ vật thật là tốt ", "Tiểu manh thụ nhất định muốn xem", "Trợ giúp tiểu manh thụ học tập" Linh tinh, làm Thiên Thiên vô cùng tò mò. Tuy tò mò nhưng phải hoàn thành công việc trước, thành thành thật thật mở ra văn kiện tên là "PPT tiểu manh thụ phải sửa chữa" ký hiệu riêng biệt. Thiên Thiên chuyên tâm thao tác máy tính, trước mặt đột nhiên có thêm một ly siro xoài, kinh ngạc quay đầu liền thấy khuôn mặt không biểu tình của Niếp Vệ Đằng, nhưng tựa hồ có chút quỷ dị, rốt cuộc là sao vậy? Ngơ ngác suy nghĩ nửa ngày cũng không có kết quả, cuối cùng tiểu manh thụ đành từ bỏ, hai tay ôm ly siro, vui vẻ hỏi: "Là mua cho em à?"

"Không phải nói thích sao?" Bỏ lại câu hỏi, cũng không chờ trả lời, Niếp Vệ Đằngliền xoay người trở về văn phòng của mình, lưu lại tiểu manh thụ ngơ ngác nghĩ lão đại thật khốc a, nói ít còn thêm vẻ mặt không chút thay đổi!

Tới gần tan tầm Thiên Thiên rốt cục đem phần văn kiện hơn bảy mươi mấy trang sửa xong, đang muốn đem dữ liệu trả cho Mạc Tâm Giao, Mạc Tâm Giao lại nói đưa nàng văn kiện là được, dữ liệu là quà cho tiểu manh thụ. Vì thế Thiên Thiên ngoan ngoãn thu dọn sau đó chuẩn bị tan tầm, ngay lúc cậu thu thập tốt chuẩn bị rời đi thì Niếp Vệ Đằnglại lần nữa lặng yên xuất hiện phía sau cậu: "Chuẩn bị về nhà sao?"

Thiên Thiên quay đầu, vẻ mặt hoảng sợ, cẩn thận vỗ vỗ ngực: "Đúng vậy, phải về."

"Anh đưa em về."

"Cám ơn anh, không cần, em có thể tự mình......" Lời còn lại của Thiên Thiên căn bản chưa kịp nói ra, Niếp Vệ Đằngđã xoay người đi, Thiên Thiên đành phải đuổi theo.

Buổi tối trước lúc ngủ Thiên Thiên nhớ tới dữ liệu chị Vịnh Hân cho, nhất thời lòng hiếu kỳ nổi lên, đem laptop lên giường, chuẩn bị nhìn văn kiện có tên kỳ quái. " Blue"

Thiên Thiên cơ hồ sợ ngây người, tuy thường xuyên bị người trêu đùa kêu tiểu thụ, nhưng cậu chưa từng xem qua cái này, tò mò xem. Đêm đó tiểu manh thụ nằm mộng, trong mộng cậu cùng Niếp Vệ Đằng tay trong tay trong công viên và cậu rướn người hôn hắn. Choàng tỉnh sau giấc mộng mà cậu cho rằng là ác mộng ấy. Cậu không dám ngủ nữa vì không biết tình cảm của mình là thế nào .

Lúc Mạc Tâm Giao ở văn phòng nhìn đến vẻ mặt uể oải của tiểu manh thụ liền biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện, tuy cụ thể là gì cô chưa thể xác định, nhưng trong lòng đã cười trộm. Thiên Thiên hiện tại cảm thấy nhìn đến Niếp Vệ Đằngđều ngượng ngùng, sao có thể làm mộng như vậy, chẳng lẽ mình có tâm tư với băng sơn lão đại! Nghĩ vậy Thiên Thiên càng thêm không dám đối mặt Niếp Vệ Đằng, nhưng buổi chiều Starbucks đúng hạn tới, buổi tối Niếp Vệ Đằngđưa cậu về nhà. Thiên Thiên cảm thấy mình nhất định là bệnh, thời điểm tắm rửa vô tình nhớ tới gương mặt Vệ Đằnglúc lái xe rồi nhớ đến đêm làm mộng, sau đó liền...... Cương. Run rẩy giải quyết xong vấn đề sinh lý, Thiên Thiên đã cảm thấy thẹn muốn chết, vừa vào chăn liền nhắm mắt ngủ.

Hai ngày tiếp theo Thiên Thiên đều trốn tránh Niếp Vệ Đằng, nhưng đó chỉ có thể là nguyện vọng, Starbucks mỗi ngày không gián đoạn, tan tầm xe đưa về, thậm chí cơm trưa đều do Niếp Vệ Đằngbao, thỉnh thoảng bị kêu đi học cái này học cái kia, kết quả chính là tiểu manh thụ mộng thấy chính mình bị Niếp Vệ Đằng hôn, còn làm đủ thứ chuyện thất tung bát nhã.

Tục ngữ nói thật đúng, không tại trầm mặc bùng nổ thì tại trầm mặc biến thái, loại sinh vật ngốc tiểu manh thụ này sao có thể biến thái, vì vậy cậu bùng nổ. Một buổi chiều nào đó ánh nắng tươi sáng, Thiên Thiên không ăn siro Niếp Gia cho cậu, mà là đi theo Niếp Vệ Đằngvào văn phòng của hắn.

"Cái kia...... Niếp tổng......"

Niếp Vệ Đằngnâng mi, nhìn thấy cậu bé trước mặt ấp úng: "Có việc?"

Tiểu manh thụ gật đầu như gà mổ thóc, sau đó lại do dự nửa ngày mới mở miệng: "Có thể hỏi chút chuyện không liên quan tới công việc được chứ?"

Niếp Vệ Đằnggật gật đầu.

"Nếu...... Cái kia, em nói là nếu, lúc ngủ mà mơ thấy mình hôn một người là vì cái gì?"

Niếp Vệ Đằngkhông trả lời, nhìn chằm chằm Thiên Thiên, ánh mắt càng trở nên thâm thúy, Thiên Thiên bị hắn nhìn đến khẩn trương, vội giải thích: "Anh đừng hiểu lầm, em chính là......"

"Tiểu manh thụ, em thích anh!"

Ngữ khí thập phần chắc chắc, Thiên Thiên cả kinh, nhưng phản ứng đầu tiên cũng không phải là "Sao mình có thể thích Niếp tổng", mà là "Xong rồi, bị Niếp tổng phát hiện, sẽ không chán ghét mình chứ", đến tận đây Thiên Thiên mới hiểu được hành vi vài ngày trước đó của mình là vì cái gì. Mắt thấy tai tiểu manh thụ chậm rãi đỏ lên, mắt cũng bắt đầu lấp đầy bụi nước tựa hồ muốn khóc, Niếp Vệ Đằngđứng lên, bước tới gần cảm nhận độ ấm của cậu, khẽ mỉm cười nói: "Vậy tiếp tục thích anh đi!" Sau đó tiếp tục tới gần hôn lên đôi môi muốn đã lâu.

"Gọi tên anh!" Ngữ khí không cho kháng cự khiến Thiên Thiên sợ hãi mở miệng: "Gia...... Vệ Đằng. Nửa ngày tiểu manh thụ cũng không thể nói ra một câu đầy đủ, Niếp Vệ Đằngđã sớm hiểu tiểu manh thụ rối rắm cái gì: "Theo anh đi! Đêm nay đến nhà anh." Sau đó ôn nhu hôn lên trán bóng loáng của cậu, rồi nhìn tiểu manh thụ nhăn nhó bước ra văn phòng.

Trong văn phòng Niếp Vệ Đằngcảm khái ánh mặt trời sáng lạng thật tốt, tiểu manh thụ thực ngốc; ngoài văn phòng Thiên Thiên tưởng tượng cảnh bị Niếp Vệ Đằng hôn mà ngượng ngùng đem mặt giấu vào cánh tay; Mạc Tâm Giao ngồi trước máy tính hăng say viết chuyện một thực tập tiểu manh thụ bị tổng tài cướp đi dưới sự giúp sức của một người tỷ tỷ siêu cấp khả ái .

BVCT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: