Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1- Part 2 End

Chương 1-Part 2-End

Bạch Ngân đầu óc ê ẩm mỏi mệt nhưng vẫn cố mở to hai mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt nàng là căn phòng rộng lớn, có trầm hương bao phủ. Mũi nàng vốn rất thính nhạy mà.

Trong nháy mắt, đôi mắt nàng mở to, loại cảm giác trống rỗng lý trí dần bị gạt sang một bên, chuyển hóa thành một loại nghi ngại không biết phải mở lời là sao. Thị lực của nàng dần dần lộ rỡ hơn, rốt cục cũng phát hiện ra mình đang nằm trên một chiếc giường hoa lệ có gối chăn êm ấm.

Mình đang ở đâu? Xem cái bố cục này… xem ra Diêm Vương thực không không đùa Nhưng ai có thể giải thích bối cảnh này nằm trong chương mấy của truyện được hay không… 

Bạch Ngân đau đầu khi cứ phải hà hít cái lớp màng hương, miệng nàng vẫn không khép lại, cả người ngơ ra ngây dại.

Phía trước có bao nhiêu là đồ đạc, vật dụng bày theo một kiểu mỹ quan rất là sang. Bạch Ngân hơi ngẩng ngẩng người, trong chốc lát phát hiện thấy mình đang vận trên người một bộ sa y cực mỏng manh nhưng rất đẹp. Đột nhiên, Bạch Ngân cảm thấy thinh thích cuộc sống này.

Tuy nhiên, chỉ vài phút sau đó, cánh cửa to lớn bằng đá uy nghi được trạm trỗ bao nhiêu hình hoạ tiết khủng mà sắc xảo mở tung ra, một tuyệt thế mỹ nam nhân nhanh nhẹn phóng vào, miệng la hét nghe vô cùng chói tai. Nàng là nàng đang mệt chứ nếu không một cước ném gối bắt hắn phải im miệng ngay.

-Chị! Chị có làm sao không?

Hình ảnh của mỹ nam hiện ra không ai khác ngoài Menfusu, Bạch Ngân nhận ra ngay điều đó. Dù là khi đọc truyện nàng vốn ghét cay ghét đắng tên nam nhân kiêu ngạo, hách dịch, phách lối và...độc ác này. Nói chung là bao nhiêu mỹ từ phỉ báng trên đời Bạch Ngân muốn đem quăng hết lên người của hắn, nhưng mà nàng lại vốn quá dị ứng với những từ đó, nên thôi...

-Nhưng mà coi ra hắn cũng đẹp trai quá đó chứ...Hừ, thảo nào mà có lắm gái theo tới vậy!

Bạch Ngân cay nghiến nghĩ ở trong đầu, không lẽ nàng lại trúng sét ái tình sao?

Không không...Không thể thế được....Thế có khác nào mình lại đi theo con đường của Asisu xưa kia? Aaa...Mình không muốn, không muốn...

Bạch Ngận lắc lắc đầu, khoảng giữa đôi lông mày cứ nhíu lại chứng tỏ nàng đang chiến đấu dữ dội lắm. Giữa tình cảm và lý trí. Ặc, giờ nàng mới phát hiện bản thân yếu đuối hơn nàng tưởng.

-Chị...Chị sao thế...Không lẽ là do tác dụng của thuốc vẫn còn?

Menfusu lo lắng vội áp tay lên trán chị mình và thấy nó nóng hôi hổi, đột nhiên Asisu ngẩng mặt lên. Gương mặt xinh đẹp của nàng khi sốt trông rất quyến rũ, đôi má nàng nồng ấm toả ra một màu hồng phấn hơi đậm, căp mắt diễm lệ lúc ẩm ướt sao có thể long lanh tới thế?

Bất chợt, Menfusu cảm thấy trái tim nơi lòng ngực đập một cách mãnh liệt, một cảm giác khó diễn tả từ trước tới này mà chàng chưa bao giờ cảm nhận được. Dần dần, tay Menfusu trượt xuống chiếc mũi thanh thoát yêu kiều và hạ cánh ở đôi môi mỏng manh xinh đẹp tựa như cánh hoa kia.

Bạch Ngân hay giờ là Asisu cũng ngất ngây tới mức im lìm không biết nói gì hơn. Khung cảnh lãng mạng lung linh như ngọn nến đêm tân hôn của một cặp trai tài gái sắc cứ như thế diễn ra. Tấm màng buông xuống, ngọn nến tắt, đêm ân ái diễn ra nhẹ nhàng như là một giấc mơ.

***

-Á!

Bạch Ngân mở choàng mắt nhưng không hét được, lý do bởi vì môi cô dính chặt vào nhau. Mà không, toàn thân thể cô bây giờ như bị ai o ép, đông cứng. Khoảng không trước mắt là một màu đen thui, thật rùng rợn quá đi.

"Cột kẹt Cọt kẹt"

Có tiếng gì đó như là tiếng chuột chạy, hay là tiếng phá cửa. Vì kìa, có hai giọng nói vang lên trong đêm tĩnh mịch làm tim cô đập loạn xạ. Một nỗi sợ hãi kinh hồn làm cô muốn nhắm mắt, không nghe không thấy điều gì hết.

-Mày giẫm lên chân tao rồi này. Cẩn thận chút coi thằng ngu!

Tiếng rít nghe có vẻ giận giữ và một giọng sợ hãi lấp bấp đáp lại...

-Tao...Tao cảm thấy ớn lạnh quá...Chúng ta...về đi...mày ơi

-Xì, mày bị điên à? Ăn cấp mà sợ thì làm được tích sự gì?

-NHƯNG ....Nhưng đây là hầm mộ của...

-Xuỵt, Mày tính náo động cho cả khu này nghe luôn mới chuyện được à?

-Tao nghe nói người Ai Cập cổ có những kiểu ướp sát kỳ dị lắm...Hình như họ còn gói trong đó mấy lá bùa...

ẶC! >< Nghe tới đó cũng rõ, Bạch Ngân đã nhận ra cô đang trong tình trạng như thế nào.

Đây chính là là một trong những chương đầu của câu chuyện, khi mà xác Asisu trong ngôi mộ vào thế kỷ hai mươi mốt. Và nàng ta sắp ra chui ra khỏi...

Trời ạ...Mình đang là một cái xác ướp sao?

Bạch Ngân muốn ngất ngay tại chỗ. Cứ tưởng tượng tới mấy con zombie trong phim Mỹ mà cô ớn lạnh tới nổi hết da gà. Không chắc rằng cô sẽ giống chúng nhưng cũng chẳng có gì để đảm bảo là không. Phim Mỹ thì logric hơn mấy cái nét vẽ hoa mỹ của manga, nhưng mà ...

Trời ạ, sao mình có thể nghĩ tới mấy cái kinh khủng như thế này. Không không, phải là giống trong manga chứ...Ừ thì câu chuyện mình nhập vào phải giống ngôn tình...Nữ chính yêu nam...Ặc ặc, cái quái... gì...Bạch Ngân ơi Bạch Ngân sao tự dưng mày mơ mộng khủng thế, có chắc mày xuyên qua phải nhân vật chính không? Mày đã quên nhiệm vụ cứu giúp cho cuộc đời của vị nữ hoàng tội nghiệp kia hay sao? Diêm Vương đâu có chắc là mày sẽ là nhân vật chính, hơn nữa...

Cực lực tự rủa xả mình vì những sự bay bỗng vượt quá giới hạn, cô không nhận ra cái nấp hòm đóng quan tài của mình đang bị đẩy lên.

-Nặng quá hự hự...-Có tiếng người rên rỉ và Bạch Ngân vội vàng nhắm mắt lại, nhưng hai con mắt của cô lại không nghe lời cô.

-Á MÁ ƠI! Một giọng thảnh thót đầy ghê sợ khiến cô thót tim.

-Gì thế?-Giọng gắt pha chút giận mình hỏi lại.

-Con mắt...Con mắt của sát ướp nhìn tao...Mày ơi, ghê quá!

Ra rồi, cái phút này là Asisu từ trong nghìn lớp vải bung ra và giết chết... Nhưng sao Bạch Ngân cô lại cứ bất động như vậy?

Dĩ nhiên rồi, phải rồi. Mình có phải Asisu đầy quyền phép đâu! Bạch Ngân ngao ngán nghĩ Mình chỉ là một con nhỏ tầm thường chẳng biết may hay rủi nên nhận phải vi diễn quá sức này.

Nhưng đó chưa phải là điều tệ nhất, tệ nhất là một tên trong bọn đang cố luồn tay qua các lớp vải để lấy một cái gì đó, miệng hắn ta còn hớn hở như bắt được vàng.

-Hà hà, mày chỉ tổ hù người... Nhìn, nhìn cái gì? Làm công việc này mày phải tập xem phim kinh dị mà không sợ bị ám ảnh đi !

Tên này có vẻ rất bạo dạn, nó vừa làm cô cảm thấy phục vừa cảm thấy tức. Cơ thể này dù có băng qua hàng ngàn lớp vải thì sao? Cô chết rồi...À không, là Asisu chứ!

Bạch Ngân nghiến răng, sự giận giữ khi cô cảm nhận được hơi nóng từ bàn tay hắn. Dù là không trực tiếp nhưng...

Lũ này không biết tôn trọng người chết à! Nhất là đây lại là xác của một người phụ nữ có số tuổi hơn ông bà cha mẹ chúng nữa chứ!

-Thôi mày ơi, tao cảm thấy ...kỳ quá...Ghê quá...Chúng ta thôi vụ này đi!- Giọng của tên nhát cấy nhất nhưng có vẻ như thế lại khiến hắn trông còn chút lương tri hơn tên kia.

-Mày bị điên à? Thịt đã đưa tới miệng còn muốn nhã hay sao?Mày làm tao bực mình rồi đấy!Nếu mày nhát tới thế thì cút đi, tao cũng chẳng muốn có một kẻ hèn nhát vướng chân.

Tên kia chĩ lắc đầu buồn bã rồi hắn quay đi. Qua đôi mắt cô thấy rằng hy vọng của bản thân đã mất. Hy vọng cùng sợ hãi tăng cao,vị cứu tinh cuối cùng, niềm hy vọng cuối cùng của cô đang bước chân về phía lối ra kia kìa.

-Con lạy Chúa, con lạ Phật, con lạy...Diêm vương...-Trong lúc túng quẫn, rối trí quá Bạch Ngân bèn vái tứ tung nhưng rồi cô sực nhớ ra.

Diêm vương ơi, ông có nghe hay không. Làm ơn đi mà, làm ơn đi, làm ơn kích hoạt và chỉ tôi cách sử dụng sức mạnh của Asisu đi...Ông đã cho tôi điều kiện mà. Làm ơn đi, tôi muốn ông giúp tôi...Làm ơn, CỨU!

Và rồi, sau sự khẩn nài đó, cô quyết định động đậy thân mình.

"Cạch cạch Cộc cộc"

-Cái quái gì ?-Tên kia thấy tự dưng cái sát ướp động đậy thì giật thót mình, hắn cố ra sức bám lấy cái suy nghĩ chỉ là một trận động đất nhỏ gây ra. Nhưng không...

-Á Á MÁ ƠI XÁC ƯỚP...XÁC ƯỚP SỐNG DẬY...

Lần này lại chính là hắn thốt ra câu đó, tên ban nãy đi một đoạn ngắn nghe thấy thế thì giật thót mình. Hắn không cần nhìn lại phía sau (hoặc không dám nhìn lại) cũng đoán biết được chuyện gì. Hắn gồng mình chạy tới lối ra bí mật và gấp gháp trèo lên những bậc thang.

Và khi thấy đường ra, hắn như phát điên mà lao ra, tay gạt phăng bất cứ cái gì hay ai đó cản đường hắn, miệng không ngừng kêu la...

-Á á á....Xác chết sống dậy !!!

Không ai biết, không ai hay cũng không ai thấy trong đêm tĩnh mịch ấy một cành tượng nửa rùng rợn nửa diệu kỳ đã xảy ra. Cái xác chết tưởng chừng sẽ bung ra một con zombie nhưng hoá ra lại bung ra một mỹ nhân kiều diễm có sắc đẹp mê đắm thế gian.

Bạch Ngân, à không. Hãy gọi nàng là Asisu tái sanh từ trong hàng ngàn lớp vải như một con bướm đẹp tuyệt vừa chui ra khỏi cái kén của mình, sau hàng ngàn năm chìm đắm trong giấc ngủ cổ xưa.Ở cách đó không xa, Carol giật mình vô tình làm rơi một miếng sứ có khắt văn tự kỳ lạ.

Thế là lời nguyền ba ngàn năm đã bắt đầu triển khai như thế đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com