Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mở đầu : Xuyên không và Ước nguyện


Tự Viết (Fanfic)Nữ hoàng Ai Cập là ta chứ không phải Asisu

Tên truyện: Nữ hoàng Ai Cập là ta chứ không phải Asisu

Tác giả: Tím và Bạc

Disclaimer: Một số nhân vật thuộc về tác phẩm Nữ hoàng Ai Cập, số còn lại thuộc về tôi.

Warning: Tác phẩm này tôi dựa theo truyện mà viết, tuy nhiên nếu có ai muốn đem đi đâu phải xin phép.

Nghiêm cấm đạo dưới mọi hình thức.

Pairing: Không có hứng lắm với các cặp hihi

Note: Về truyện này, ta ban đầu đọc vì thấy hình vẽ đẹp song càng coi càng thấy dài mà tình tiết rườm rà, khó hiểu cộng thêm đã lớn đã lớn rồi, cuộc sống thật khó khăn càng khiến ta thêm bớt mơ mộng. Ái ngại là ta theo hứng, ta thích Asisu quá, muốn viết một truyện để thử đổi thay số phận cô ấy xem thế nào. Bảo đảm câu chuyện sẽ có những khiếm khuyết(do ta cũng chẳng dùi mài theo đường bút mựt gì đâu).

Mở đầu

Xuyên không-Ứơc nguyện và nhiệm vụ

Bạch Ngân nha, một cô gái sống trong một gia đình không giàu cũng không nghèo chỉ mỗi tội là cuộc đời nhàm chán tới muốn phát điên muốn tự tử luôn cho rồi. Nói sao đây nhỉ, mẹ cô thì khó tính, hễ bạn bè chở về nhà là tra tấn cô với một trăm câu hỏi hơn nữa lại bó ép cô trong những nghi thức tầm thường của những bậc con gái khuê môn gì đó từ thuở nảo nào. Nói chung nghe tới đây cũng cảm thấy tàn đời rồi đó!

Còn cha cô thì sao, chẳng buồn nói tới ổng nữa. Ừ thì có cái vui vẻ thoải mái hơn mẹ cô đi, nhưng hình như chỉ chừng ấy điểm tốt cũng đâu mang lại điều gì. Cha cô hay tụ tập bạn bè vui chơi mặc kệ mẹ cô nai lưng ra làm, lâu lâu trong vài trận cãi nhau còn khuyến mãi mấy cái thượng cẳng chân, hạ cẳng tay nữa. Mà nói về nhiệm vụ của một người cha hay người chồng, mẹ cô hay than vãng là ông ta ít mang tiền về cho bà lúc bà mang thai thì chớ lại còn hay bóc vụn tiền mang đi đâu, cho ai thì không biết.

Chẳng biết thế nào, chứ đôi khi cô kiểm nghiệm cuộc đời mình cũng đúng. Thi thoảng có vài lần tiền người ta lì xì cho cô, ổng lấy luôn. Nói là nói giữ dùm chứ sau đó nào có trả cho cô? Heizzz, mất hết niềm tin!

Tình cảm gia đình với cô còn hỏng hóc thế này thì đòi làm sao cô thiết lập nổi quan hệ bên ngoài? Bạn bè sao, người yêu sao, lớn lên lập gia đình nữa hả? Cứ nằm mơ đi!

Cô bị huỷ hoại niềm tin một cách không còn đường cứu chữa nữa rồi thì chắc tới kiếp sau phải làm lại a?

Nghĩ là làm, ngày mà Bạch Ngân chết đi. Cô khi đứng trước mặt Diêm vương lẫn phán quan và thầm nguyện cầu xin sẽ được đầu thai vào chổ cô mong muốn bằng không cô nhất quyết không chịu đi đầu thai. Phán quan nhíu mày nhìn cô rồi quay sang Diêm Vương.

" Heizzz, họ tính làm gì đây?"

Bản thân Bạch Ngân có hơi chút chột dạ, rõ là đọc truyện xuyên không nhiều làm cô hơi ngấm dần cái hình tượng phán quan với Diêm vương vui vẻ và nữ nhân thì hay bá đạo. Vào đây rồi mới hay chỉ là cái thói tưởng tượng bay bỏng của mấy cô mới lớn, chứ võ công thượng đẳng cái nỗi gì mà vào đây đầy rẫy ma quỷ phép thuật chắc cũng bó tay thôi.

Rõ là nếu có cơ hội chắc cần phải tìm cách thay đổi mấy cô gái thích tự cường quá mức đến không phân biệt rõ giới hạn sức lực bản thân quá và đời sống thực nó khác xa một trời một vực a.

Bạch Ngân buồn thảm, rối trí nên ngang nhiên giận cá chém thớt trong suy nghĩ .

-Được rồi, thế cô có yêu cầu gì cho vụ xuyên không ? Cứ nói đi. Không phải ngại!

Diêm Vương sau một hồi bàn ra tán vào với Phán quan thì điềm nhiên nói khiến cô không khỏi trố mắt ngạc nhiên.

"AA...Wao...Vị diêm vương này coi bộ ...tốt...Uh...Mà không biết có bẫy gì không...Chứ sao tự dưng...ờ ...tốt bụng...uh...Mà ổng biết đọc suy nghĩ của người ta à...Ờ thì người có phép thuật hay thế...Huh, nhưng mà tin nỗi không nhở?....Làm sao đây? Lỡ ông hại...Đâu có dễ tự dưng....huh, ngon lành vậy..."

Những dòng suy nghĩ của cô không những rối còn mất thời gian, nó khiến vị phán quan hơi bực. Người tính nói gì đó nhưng mà ngay lập tức bị Diêm Vương lấy tay ra dấu bảo im lặng. Diêm Vương vẫn điềm nhiên như không.

-Cô không cần thắc mắc hay lo sợ gì? Thực ra thì bổn vương thấy thương cho cô thôi.

"Cái gì...Thật hả?!!!"-Sự nghi ngờ của cô càng tăng cao.

-Ngươi không cần nhìn ta bằng ánh mắt đó đâu. Ta đọc được hết mà! Nên ta mới muốn giao kèo, được chưa!-Giọng Diêm Vương hơi bực chứng tỏ người cũng mất dần sự bình tĩnh, ôn nhu nhưng sau đó thấy Bạch Ngân đứng trơ như khúc gỗ. Diêm Vương chỉ im lặng, tâm tư thầm cảm thán....

"Heizzz, con bà nó chứ! Sao trên đời lại có cảnh trái ngang như vậy? Sao ta không thể hùng dũng mà làm Diêm Vương chân chính mà phải trong vai kịch ngôn tình đầy ảo tưởng này chứ?"

Nghĩ lâu như vậy, cảm thán chán trong đầu rồi thì Diêm Vương quay sang cô gái đang lấm lét nhìn mình. Giữa họ không hẹn mà vô tình lại trở thành đấu mắt, đấu cả tâm tư luôn ạ.

-Vương Trần Bạch Ngân à, ta cũng chẳng dấu. Bản thân ta đang đau đầu một chuyện. Gặp cô lại có vẻ rất khớp

"Hừ, với cái tính cách này không biết liệu có được hay không?"

Diêm Vương thầm chửi cái nhiệm vụ chết tiệt.

"Thần số mạng sao lại muốn chọn cô ta? Phiền phức! Coi bộ bề ngoài hiền lành chứ chắc gì bên trong thì... "

"Nhiệm vụ gì? Có nguy hiểm không? Hay là..."

Trong khi đó Bạch Ngân cũng suy nghĩ tứ tung không kém, thậm chí là...

"Chẳng lẽ Diêm Vương cũng muốn tiền rồi mới chịu làm giao dịch sao? Có thể lắm, lúc ở trần gian còn ham thì xuống đây có làm chức gì cũng tham" -Bạch Ngân hận, rủa - "Heizzzz Số mình đúng số con rệt mà..."

Diêm Vương thầm cảm thán, cả hai người đúng là vào vai không thể nào an lòng được được đây.

-Thôi đi, ta nghĩ chắc chuyện này cũng không khó lắm với lứa tuổi mơ mộng như cô đâu. Ta vào thẳng vấn đề chính luôn, ta muốn cô nhập vào vai nhân vật Asisu, muốn cô thay đổi số phận cho cô ta.

-Ơ...Bạch Ngân đơ miệng một lúc, nhưng trước khi cô có thể hỏi vì cô vẫn còn nhiều thắc mắc và với bản tính thắc mắc rất nhiều cần lời giải đáp thì chừng nào mới xong.

Biết được chuyện này nên Diêm Vương chẳng cần giao dịch, chẳng thèm đoái hoài vội vàng vung tay một cái cho rảnh chuyện.

Đầu óc Bạch Ngân ngay lập mơ hồ, cơ thể cô lập tức bị một vòng lốc xoáy mở ra và nuốt trọn rồi biến mất.

-Xong rồi, ta nghĩ ta cần nghĩ dưỡng trước khi...Ờ, làm công việc kế ...

Diêm Vương rất vô trách nhiệm nói hoặc vốn Ngài mệt mỏi quá sức nên vươn vai ngái ngủ trước khi tan biến cái "Phốc" vào không khí.

Trở lại với nhân vật chính.

Bạch Ngân vốn tự cho mình là búp bê trang trí trong nhà, vốn bị ba mẹ chèn ép không nói nổi, cô cũng chẳng có bạn thân bởi tính trầm tư hay thu mình vô một góc để cày nát một cuốn sách nào đó. Nói chung, theo phương ngữ hiện đại Bạch Ngân là một con một sách xinh đẹp nhưng tính cách thì chán chết, ít ai biết từ năm học trung học cấp hai cũng là lúc cô ném trải mùi vị đau đớn của sự phản bội trong tình bạn.

Từ đó, không ít lần cô cuộc đời cô lượt qua không biết bao nhiêu trang sử của một bộ phim bi kịch đầy sống gió có tên "unhappy". Đó cũng là lý do vì sao cô hay ôm lấy những thứ thông tin trong sách và trên mạng như một tấm bè gỗ cứu hộ. Mọi người cho là cô bị nhiễm chứng cuồng mạng quá đáng hoặc sống ảo tưởng quá nhiều. Nhưng điều đó chẳng phải cũng do không ai hiểu cô hay sao? Cô thích lên mạng hay bay bổng trong trí tưởng tượng thì có gì sai khi cuộc sống thực cứ hay bạc đãi cô như vậy.

Tưởng chừng điều này là vô giá trị đi, nhưng mà trong hoàn cảnh này nó có vẻ mang lại với cô nhiều điều bổ ích hơn chăng?

Bạch Ngân đọc không ít sách, lướt web tìm thông tin không ít. Khối lượng thông tin cái người ta không biết mà cô lại biết có rất nhiều a. Chỉ tiết là, anh hùng không có đất dụng võ, trái tim đau đớn của cô cũng không được vị anh hùng nào dũng cảm, nghĩa hiệp tự dưng nhảy ra cứu thành thử nó chảy máu rồi chai đá.
Ngày qua ngày lại, cô riết rồi chán, thời gian trôi qua cô như một cái sát vô hồn.

Phải chăng điều đó làm Số Phận thương cảm mới chọn cho mình vai diễn này?

Bạch Ngân lơ lửng giữa một vòng lốc xoáy vô tận với màu sắc ảo trong câu "ảo tới tung chảo". Không biết tương lai sau này ra làm sao chứ giờ trong người cô chỉ là một khối trống rỗng. Không phải là cô không biết sợ mà là cô không còn có thể suy nghĩ được điều gì, nhất là trong tình trạng hiện nay. Bạch Ngân thở dài cảm thán.

Cuối cùng cô vẫn chỉ là một con rối trong tay các vị thần, số phận của cô, linh hồn của cô, cuộc đời của cô nữa. Chẳng ai thực sự quan tâm tới cô, họ chỉ lợi dụng cô như một món đồ để thoả mãng tham vọng của chính họ.

_End_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com