Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nhiệm vụ ẩn (1)

Năm La Thư Ngọc xuất giá, Lưu thị vẫn giúp y quản lý của hồi môn của mẫu thân, còn đồ cưới của y giống như các công tử bình thường khác, miễn cưỡng đưa tới phủ tam hoàng tử cũng coi là tạm được. Khi đó La Thư Ngọc hoàn toàn không có ý kiến, bởi y chẳng đòi hỏi cho mình bao giờ, hơn nữa y biết tuy La Nhân Thọ là Thượng thư bộ Lễ nhưng gia cảnh không giàu có bằng các vị quan khác, đưa ít đồ cũng chẳng sao.

Mở nhà kho ra, y mới cảm thấy bản thân mình năm đó thật ngu xuẩn, rốt cuộc La Nhân Thọ đã lừa gạt y bao nhiêu lâu.

Năm ấy, khi mẫu thân được gả đi, của hồi môn đỏ rực trải dài tới mười dặm, hiện giờ đều được đặt ở đây, cho dù đã bị Lưu thị lấy đi ít nhiều, nhưng những món đồ có giá trị lớn vẫn còn, có lẽ bà ta không dám quá trắng trợn, tất cả đều là hàng thượng hạng được làm bằng nguyên vật liệu tốt nhất.

Sự thực thật khiến người thổn thức, nếu y không đòi La Nhân Thọ, vậy có phải đồ của mẫu thân bị bọn họ bòn rút là việc đã định trước, y thật có lỗi với bà, chỉ biết trách bản thân đã quá tin tưởng những kẻ tâm địa rắn rết, lòng lang dạ sói kia.

Cũng may, vẫn chưa muộn.

Danh sách đồ cưới này may mắn có được bởi vì vị phu nhân quan gia kia đã nhắc nhở y về tấm áo choàng lông chồn mà La Thư Vũ khoác trên mình trong kiếp trước.

Sau khi sống lại, La Thư Ngọc sai Khánh Vượng phái người liên hệ với nhà ngoại. Trần gia có sa sút, thì lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, dù sao cũng từng là dòng họ lớn, tuy đã rời khỏi kinh thành nhưng vẫn còn chỗ đứng. Thông qua mấy cửa hàng lâu đời, La Thư Ngọc tìm được nhũ mẫu của mẹ y năm ấy. Vài ngày trước, nhũ mẫu bí mật vào La phủ gặp y, rốt cục bà đã đợi được, bà rơm rớm nước mắt đưa cho y một cái hộp, bên trong là danh sách đồ cưới của Trần thị cùng một lá thư chưa kịp gửi.
Là thư ông ngoại viết cho mẹ, nhưng đáng tiếc, sau khi cả dòng họ rời khỏi kinh thành thì mẫu thân bệnh nặng không gượng dậy nổi, một lần từ biệt đã mãi mãi cách xa. Phong thư vẫn còn nguyên vẹn, nếu y không sống lại thì đã bỏ lỡ mất rồi. Nội dung thư không dài, ông ngoại hi vọng mẹ tự chăm sóc bản thân, không cần lo lắng về gia đình, tuy mọi người bị đày về quê cũ nhưng vẫn sống rất tốt.

Trần gia năm ấy vang danh chốn kinh thành, là gia tộc có một không hai được hoàng đế tín nhiệm ưu ái, nhưng tiếc là ân sủng vượt quá giới hạn, càng nổi danh thì càng bị người ghen ghét. Sau khi gặp chuyện, ông ngoại La Thư Ngọc bị buộc phải từ quan rời kinh thành.

Nhũ mẫu kể năm đó không phải bà không đến La phủ tìm mẫu thân y, mà có tìm đến mấy lần nhưng đều bị người họ La đuổi đi. Họ viện lý do không cho hai người gặp mặt vì sợ bị liên lụy, thực ra là có chuyện nên giấu giếm người Trần gia.
La Thư Ngọc tính toán thời gian, khi chuyện Trần gia lắng xuống nhũ mẫu mới dám đi tìm mẫu thân, không ngờ mẫu thân đột ngột ngã bệnh, chẳng bao lâu đã buông tay rời khỏi nhân thế, nhũ mẫu tìm gặp thì nghe được tin dữ, bởi vậy, lá thư ông ngoại viết vẫn còn nguyên vẹn, cho tới khi La Thư Ngọc phái người tới.

Bây giờ mẫu thân qua đời đã mười năm, Trần gia cũng rời khỏi kinh thành từ rất lâu.

Nếu La Thư Ngọc không sống lại, không đọc được quyển sách kia thì vĩnh viễn y sẽ không biết tới lá thư và danh sách đồ cưới này.

La Thư Ngọc tự mình kiểm kê nhà kho, lúc La Nhân Thọ giao chìa khóa, y đã nhấn mạnh đồ Lưu thị lấy phải trả bằng hết, còn không thì bồi thường theo giá trị. Khi còn sống mẫu thân y cũng chưa từng mở nhà kho, mất đi rồi thì lại bị những kẻ này ăn cướp, của hồi môn của bà không chỉ nuôi bọn họ mà còn bị họ dùng để chèn ép con trai bà. Nếu mẫu thân trên trời có linh thiêng, chắc chắn sẽ tức giận đến mức nhảy ra khỏi quan tài.

La Thư Ngọc chẳng rõ Lưu thị bắt đầu quản lý nhà kho từ lúc nào, không biết đồ bên trong thiếu nhiều hay ít.

Y ghi lại toàn bộ đồ có trong kho rồi đối chiếu với danh sách, thật rõ ràng chi tiết, Phùng ma ma mang người tới nên tốc độ kiểm kê khá nhanh. Trong hai ngày mọi thứ đã được sắp xếp lại, với những món còn thiếu, y viết ra giấy để đưa cho La Nhân Thọ.

Hôm trước, La Nhân Thọ vờ vịt nhốt Lưu thị lại vì sợ La Thư Ngọc làm lớn chuyện. Nếu chuyện vỡ lở ra thì hậu quả đâu chỉ có một, thứ nhất – ông ta sẽ bẽ mặt, thứ hai – nếu người ngoài mà biết Thượng thư bộ Lễ tham lam chiếm đoạt của hồi môn của người vợ quá cố, giao cho vợ kế tùy ý tiêu xài, thì quan Ngự sử sẽ tặng ngay cho ông ta một bản tấu. Vậy hình tượng vị quan thanh liêm mà ông ta xây dựng bao năm qua sẽ sụp đổ, con đường thăng quan tiến chức chốn quan trường liền chấm dứt.

La Thư Ngọc cầm danh sách kiểm kê, xuất hiện trước thư phòng của La Nhân Thọ, y tới đòi bồi thường.

La Nhân Thọ vừa trông thấy La Thư Ngọc liền có cảm giác ê răng, ông ta không muốn gặp y một chút nào, đứa con trai này bây giờ cứ như oan hồn đòi mạng, đeo bám ông ta không rời.

Từ ngày tiếp thánh chỉ tứ hôn ông ta không thoải mái được lấy một ngày nào, quanh quanh quẩn quẩn toàn là chuyện của hồi môn khiến ông ta bất lực.

"Phụ thân, đây là danh sách những món đồ bị thiếu, con cũng không nhiều lời, chìa khóa ngài quản lý, mà người lấy đi là Lưu di nương, cho nên đúng hay sai ngài biết rõ. Đồ mà Lưu di nương lấy đi cũng chẳng đưa cho con, con hi vọng đồ cưới được hoàn trả đủ, nếu không sẽ đến từng nơi để đòi lại, da mặt con rất dày, hẳn phụ thân cũng không muốn xảy ra chuyện đó."

La Nhân Thọ bị y đánh đòn phủ đầu, tức đến khó thở.

Hôm nay ông mới nhìn rõ đứa con trai luôn im lặng không tranh quyền đoạt lợi này, ngẫm lại, trước giờ ông cũng chẳng quan tâm tới nó lắm, sau khi nhận thánh chỉ thì nó như biến thành một người khác.

Hóa ra đâu phải nó không biết tranh đoạt, chỉ là chưa tới lúc mà thôi, và việc kết hôn với Tam hoàng tử đã tạo cơ hội cho nó.

Lại nói về của hồi môn của Trần thị, theo quy định thì việc nó đòi hỏi không sai, bởi vậy ông mới tức giận, nhưng tức mà không có chỗ trút, bởi nó có lý do chính đáng khiến ông chẳng làm gì được.

La Nhân Thọ nghĩ nghĩ, lại đổ lỗi cho Lưu thị: "Lưu thị xuất thân nhà nghèo, kiến thức nông cạn, thấy tiền sáng mắt nên khó tránh khỏi tham lam, con yên tâm ta sẽ đền bù đủ cho con."

"Làm phiền phụ thân." La Thư Ngọc thầm nghĩ, tiền bạc làʍ t̠ìиɦ cảm sứt mẻ, chỉ khi nào hết tình cảm thì mới có thể bàn chuyện tiền nong: "Con tin phụ thân sẽ xử lý thật công bằng, không thiên vị."

La Nhân Thọ sững sờ vì đột nhiên bị y chụp cho cái mũ đạo đức vào đầu, ông ta cực kỳ buồn rầu, phái người gọi quản gia tới.

Nào biết, khi La Thư Ngọc đi tìm ông ta thì đã gọi quản gia tới đây rồi. Bởi thế lúc La Nhân Thọ định đánh lá bài tình cảm, vừa chuẩn bị tốt mấy câu chữ ra vẻ người cha hiền từ thì quản gia xuất hiện, chắc không thể làm gì được rồi, La Thư Ngọc bây giờ đối với ông ta rất lạnh nhạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com