Trích đoạn: Kiếp 2 + 3
- Không ...
Ầm
Tay chân quờ quạo, đập mạnh vô thành giường.
Tỉnh dậy trong cơn mê man, mồ hôi ướt thẫm áo, lại một lần nữa, trong giấc mộng nàng, một tử y thiếu niên xuất hiện.
Điều này đã lặp lại trong giấc mơ nàng cả vạn lần.
Người đấy cao cao tại thượng, rất ôn nhu với nàng, nhưng chưa một lần, nàng với tới y.
Lắc đầu cảm thán:
- Từ lúc ta tới Nhân giới, cứ tới ngày trăng tròn, ta lại mơ thấy y.
Chưa bao giờ nhìn rõ khuôn mặt người, thế mà cứ si ngốc vẩn vơ vòng luẩn quẩn.
- Lại một lần nữa, y là ai?
Đứng dậy rót một tách trà oải hương, đây là hương vị nàng thích nhất.
- Chậc, cứ sau mỗi cơn mộng, ta cư nhiên không thể nào cảm thấy vị giác của mình.
- Bóng dáng y rất quen thuộc, nhưng ta vô phương nhận thức được y.
- Ta chu du tứ hải, tới các tinh cầu khác lạ, cư nhiên không thể nào tìm ra y.
Bốp
Tay day trán, nàng đập thật mạnh vào đầu
Hi vọng một tia ý thức trở lại, khiến nàng nhớ ra điều gì đó
Nhưng vô vọng
Từng nhủ lòng, chỉ cần một lần thấy bóng dáng đó, nàng lập tức nhận ra...
...
- Đừng mà...
A...
Rầm
- Lại một lần nữa
Tỉnh dậy trong cơn mê, nàng thấy người đó vòng tay ôm một bóng hình xa lạ, đôi tay y rướm máu.
Nữ tử nằm trong tay y, máu loang khắp người nàng ta, cư nhiên nếu không nhìn thấy bàn tay hắn đỏ thẫm, nàng liền không phát giác ra thương thế nặng của nàng ta, vì khi ấy, nàng ta mặc bào đen.
Lại rót một tách trà oải hương, nàng không khỏi nghĩ về giấc mơ ấy:
- Ta không thấy mặt nàng, nhưng bỗng thấy quen thuộc đến kì lạ
- Đoạn đối thoại của hai người, ta nghe câu được câu mất.
- Ta nghe nàng ấy trách trong tâm y không có nàng.
- Nhưng hắn ta đau lòng như vậy, sao lại có thể không có nàng ta.
Một cỗ cay đắng tràn ngập tâm nàng.
Tử y nam nhân cư nhiên đã có ý trung nhân.
Rốt cuộc y là ai?
Sao mỗi giấc mơ nàng, lại có y.
Và...
- Liệu rằng ta thích y?
- Một hung thần Triệu Thiên Mạc đã làm ta đau đầu rồi, giờ sao lại thích thêm một tử y nam nhân cơ chứ.
- Có lẽ do ta động lòng Triệu Thiên Mạc, y hay mặc tử y, nên trong mơ thấy ai mặc tử y, liền thích chăng?
- Vậy càng không thể
Nàng không khỏi suy ngẫm, ai có thể yêu thích một người chưa từng gặp mặt chứ.
Cho dù nếu có, nàng thấy cảnh này, hẳn là đau lòng đi.
Nhưng thật lòng, nàng hấp thụ vong khí oán khí từ sông Vong Xuyên, kiếp này không có tim ...
Sao có thể đau lòng chứ.
Cái nàng chua xót, chính là tình cảnh biệt ly thôi.
- Giết người không gớm tay, bằng hữu không dung, mình ta độc bước thiên hạ, thế mà ta lại đau lòng vì cảnh này.
Mở cửa bước ra ngoài:
- Tuyết rồi
Vươn tay chạm từng bông tuyết, cõi lòng vô thức thật lạnh lẽo.
....
Một trăm năm sau.
Tại một đời khác
Tử y nam nhân bật dậy trong cơn mê.
Y mơ thấy một nữ tử.
Có nụ cười vô trong sáng, nàng mặc tử y như y
Nàng hay cười, hay làm nũng, bày đủ trò để kéo ánh mắt y lại gần nàng.
Nhưng trong cơn mê, y lại yêu thích một nam nhân khác.
Đây là trái luân thường đạo lý, đó cũng là bí mật kiếp này y luôn muốn che dấu.
Cư nhiên giả dối trước mặt nữ tử đó, dịu dàng cho nàng cảm giác an toàn, nhưng tâm y chưa từng đặt trên nàng.
Với y, nàng chỉ là một tiểu muội không hơn.
- Nàng ta là ai?
Nơi y ở, bốn bể không người, chỉ có sư phụ làm bạn, khi buồn không có rượu, chỉ có nước trà.
- Ta đành lấy trà thay rượu, hi vọng ta trong cơn mê, có thể gặp nàng, hỏi quý danh nàng ấy.
...
Rầm
Đáng chết
Tử y nam nhân một lần nữa tỉnh dậy sau cơn mê, người y không khỏi run rẩy
Y thấy chỉnh mính ôm nữ tử ấy trong lòng.
Không nhìn thấy gương mặt nàng, nhưng y nhớ rõ
Nàng ấy có mùi hoa bỉ ngạn, tuy máu tanh vương khắp bào đen, nhưng không thể lấn át hương thơm ấy. Nàng tựa sen giữa bùn.
Máu hòa bào đen, rất khó phát giác
Nếu không ôm nàng, y thật sự không biết thương thế nàng nặng nhường nào.
Y thấy linh hồn cùng thân xác nàng tan biến theo gió
Không nghe được bất cứ từ nào từ nàng ấy
Nhưng y biết, nàng đang trách y.
Lấy khăn lau mồ hôi trên mặt, tử y nam nhân thẫn thờ:
- Sao giấc mơ có thể chân thực nhường này.
Mở cửa phòng bước ra, nhìn khoảng trời sương trắng trước mặt, không khỏi hỏi lòng:
- Nàng là ai?
...
Rầm
Bật dậy
Đây là lần đầu tiên, y hét khi mơ
Tử y nam nhân cảm giác như chính mình sắp phát điên rồi, không khỏi đập bàn, tự mắng chính mình:
- Sao ta có thể tổn thương nàng chứ, kiếm của ta...
- Chết tiệt
- Ta còn chưa biết quý danh nàng ấy...
Choang choang
Tách trà làm bằng phỉ thúy vỡ vụn
Một tách lại một tách
Tiếng động quá lớn, khiến cho nữ tử phòng kế bên không thể tiếp tục ngủ
Nàng nghi hoặc vội vã đạp cửa tiến vào phòng, thấy tử y nam nhân đang phá hoại nội thất, mắt lộ rõ tức giận:
- Ngươi nháo đủ chưa?
- Đêm hôm không ngủ lại đập bàn.
Một tách trà khác bay sượt qua mặt nữ tử, nháy mắt tách trà hóa bụi
Tử y nam nhân giật mình phát hiện cô nương trước mắt, đỏ mặt xấu hổ
Y cúi gằm mặt đầy hối lỗi.
Ngây người nửa ngày sau mới phát ra được một tiếng:
- Sư phụ, đồ nhi sai rồi.
Nữ tử lúc này mới hòa hoãn đôi chút liền hỏi:
- Ngươi vì gì mà phá hoại?
- Chỉ là một giấc mộng chân thực mà thôi.
- Hừ, vậy tiếp tục ngủ, nếu ta nghe thấy tiếng động nào nữa, thì ngươi đừng hòng được ngủ nữa.
Dứt lời, cô nương ấy liền hừ lạnh bỏ đi.
Tử y nam nhân đứng lặng rất lâu, dõi theo bóng lưng sư phụ y, bất giác lên tiếng:
- Bóng lưng sư phụ thật giống, cư nhiên không phải nàng.
...
Ngạn Cơ phe phẩy quạt Nhật Nguyệt trong tay
Tên ngốc kia nửa đêm không ngủ, làm mất giấc mộng của nàng.
- Thời gian nhanh thật, cũng đã tám năm hắn ta lạc vô khu rừng sương trắng nơi đây rồi.
- Địa Ngục trấn quả thần cơ diệu toán, tình kiếp thứ ba của ta và Triệu Thiên Mạc, cư nhiên lại hai danh vị như thử thách thứ hai năm xưa, đồ nhi - sư phụ.
- Kiếp này ta không dạy hắn tu tiên
- Một đời này của hắn không vướng bận tiên giới yêu giới, ta sẽ giúp hắn trở thành một phàm nhân thật sự, sống một kiếp duy nhất, bảy mươi năm trân trọng từng khắc, nhân sinh thất thập cổ lai *
* Tử y: bào tím
Nhân sinh thất thập cổ lai hy: người bình thường khó sống được 70 tuổi.
Note: Như đã nói ở chương đầu
Kiếp 1, 2: Ngạn Cơ không có kí ức, không có pháp lực
Kiếp 3,4: Khôi phục kí ức, không có pháp lực
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com