RE (and)
"Tả Tịnh Viện, chị còn chưa có hết giận đâu, em nói gì hay ho để dỗ chị đi."
"Sau khi chị quay xong bộ phim này, chúng ta đi Disney được không"
Sau khi quay xong ở Tam Á, Tả Tịnh Viện đã vội vã đến Hoành Điếm không dừng lại, em không muốn đợi quay xong bộ phim.
Trời không đẹp, máy bay bị hoãn lại liên tục, lúc Tả Tịnh Viện đến Thượng Hải cũng đã là buổi chiều. Em bắt taxi để mua món mì cua yêu thích của Tống Hân Nhiễm, và chạy nhanh đến Hoành Điếm.
Thời tiết ở Hoành Điếm thậm chí còn tồi tệ hơn, có gió và mưa.
Xe taxi dừng ở lối vào khách sạn, nhưng Tả Tịnh Viện chợt nhận ra rằng em không biết số phòng của cô.
Tả Tịnh Viện đứng ở cửa khách sạn đợi mấy tiếng đồng hồ, chán nản mở túi phòng ra và soạn tin nhắn: hddyzdhl.
Khi Tống Hân Nhiễm bước đến cửa, quấn một chiếc chăn lông đi dưới một chiếc ô, cô ấy nghĩ rằng mình đã nhìn sai.
"Tả Tịnh Viện?"
"Uh, em không báo trước, em muốn gặp chị nên đến, có phải..."
"Không!"
Tống Hân Nhiễm ngắt lời em, cô rất vui khi em có thể đến.
Tả Tịnh Viện mặc rất ít, áo phông và quần đùi, sau khi đứng bên ngoài vài tiếng đồng hồ, tất cả cơ thể đều run rẩy.
Tống Hân Nhiễm hồi phục và chạm vào tay em. Đôi bàn tay nhỏ bé của em lạnh cóng, còn mang rất nhiều thứ.
Quấn chăn quanh người em, đuổi nhân viên đi rồi hai người lên lầu.
"Hừm... sao?"
Tống Hân Nhiễm ngay khi bước vào phòng đã bị ấn vào trên cửa, cái người vừa mới ở trước mặt nhân viên còn rụt rè, giờ đã hôn lên môi cô một cách độc đoán.
"Hôn một lúc"
Chăn trượt xuống đất, Tả Tịnh Viện mặc kệ.
"Không,"
Tống Hân Nhiễm đẩy Tả Tịnh Viện vào phòng tắm,
"Tắm trước đi, sẽ rất phiền nếu bị cảm lạnh."
Giữ lấy Tống Hân Nhiễm đang chuẩn bị rời đi, Tả Tịnh Viện đóng cửa phòng tắm lại,
"Chúng ta cùng nhau tắm đi"
Hai người quấn áo choàng tắm rơi xuống giường, Tả Tịnh Viện tự mình ngồi dậy, cúi người hôn môi người ở dưới, định mệnh đêm nay sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.
Giống như một con dã thú nhỏ đói khát, không ngừng bú liếm, từng bước tuần tra xuống dưới.
Nụ hôn gần gũi rơi xuống xương quai xanh,
"Ưm ... không ... Tiểu Tả ... ngoan ngoãn ... ở đây không được..."
"Tại sao?"
Tả Tịnh Viện ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh, cô không biết đó là ánh sáng của "tìm kiếm kiến thức" hay là ngọn lửa đang bùng cháy.
"Ngày mai là vẫn còn phải quay phim..."
Tả Tịnh Viện luôn rất nghe lời chị gái.
Sau khi vượt qua "vùng cấm", Tả Tịnh Viện đã tìm được một nơi hấp dẫn hơn ...
"Đói quá ~"
Tống Hân Nhiễm than thở.
"Em thì vừa ăn no rồi a"
Tả Tịnh Viện lừa cô.
"Được rồi, em mang cho chị món mì cua yêu thích."
Tả Tịnh Viện lẳng lặng mở gói hàng đã đóng kỹ, quay đầu nhìn người phụ nữ mặc áo choàng tắm,
"Phòng chị có bếp không?"
"Có"
"Vậy em sẽ nấu mì cho chị."
"Mì cua đâu? Em nói dối chị à?"
Người phụ nữ bĩu môi.
"Không có, mì cứng lại hết rồi, em lại làm cho chị chút gì đó, chị đi tắm trước đi"
Tả Tịnh Viện sờ đầu cô.
Sau khi tắm xong Tống Hân Nhiễm bước ra, nhìn Tả Tịnh Viện mặc áo choàng tắm đứng trong bếp nấu mì cho cô, đột nhiên cô cảm thấy bình yên, giống như một chiếc thuyền lang thang cuối cùng cũng cập bến, Tống Hân Nhiễm ôm em từ sau, vòng tay bao quát quanh eo
"Chuyện gì vậy?"
"Không có gì, chị nghĩ cuộc sống như thế này giống như mơ vậy."
Tả Tịnh Viện quay lại và ôm lấy Tống Hân Nhiễm,
"Không đúng."
"Em mặc áo choàng tắm vào bếp nấu mì cho chị. Đột nhiên chị cảm thấy như ở nhà vậy, rất yên bình và thoải mái."
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tống Hân Nhiễm, Tả Tịnh Viện trong lòng không khỏi xúc động, sờ sờ đầu cô,
"Em hi vọng có thể cho chị cảm giác như ở nhà, để chị có thể dựa vào em như gia đình vậy"
Tả Tịnh Viện quá mệt mỏi vì phải chạy lung tung cả ngày, em ngã xuống giường ngay sau khi ăn xong mì.
Tống Hân Nhiễm được ôm từ phía sau ngay khi cô nằm xuống, như thể sợ cô bỏ đi vậy.
Tống Hân Nhiễm mỉm cười và liếc nhìn túi phòng của Tả Tịnh Viện trước khi đi ngủ.
"Tả Tịnh Viện."
Cô xoa xoa tay người phía sau.
"Hả?"
Giọng Tả Tịnh Viện lầm lì và lười biếng.
"Hddyzdhl, ý của em là gì?"
Cô hơi quay đầu lại để chờ đợi câu trả lời.
Cô cảm thấy người phía sau không khỏi run lên, liền dùng sức siết chặt vòng tay, vươn tay ấn chăn bông xuống trước mặt Tống Hân Nhiễm.
"Buổi tối ở Hoành Điếm thực sự rất lạnh."
Tả Tịnh Viện nhắm mắt trả lời.
Tống Hân Nhiễm mỉm cười mê người, đặt điện thoại xuống, tắt đèn, xoay người chui vào vòng tay của người đó, gắt gao ôm lấy em, vùi đầu vào cổ em, lại ngẩng đầu nhìn em,
"Bây giờ thì sao?"
Tả Tịnh Viện không mở mắt, nhưng mỉm cười, ôm người vào lòng chặt hơn,
"Bây giờ thì ổn rồi, cứ để như thế này đi."
Trước khi em rời đi, Tống Hân Nhiễm trả lại sợi dây đỏ nhỏ mà Tả Tịnh Viện đã đánh mất như lần trước đưa cho em, cẩn thận buộc chặt vào cổ tay gầy guộc của em, đồng thời không quên hô hào lặp đi lặp lại rằng "Chị thắng rồi, sẽ không trả lại cho em nếu em làm mất nó một lần nữa "
"Đừng lo lắng ~"
"Ơ, tại sao em lại có một hình xăm khác ở đây, Re, ý nó là gì."
"Re được sử dụng như một tiền tố trong tiếng Anh và có nghĩa là lặp đi lặp lại . Em từng hiểu nó như là đang lặp lại cùng một sai lầm. Vào đêm chị rời đi Tam Á, em đột nhiên cảm thấy rằng nó cũng có nghĩa là bắt đầu lại một lần nữa, là mất đi rồi tìm lại"
Tuổi trẻ luôn nhiệt huyết và đam mê, và không bao giờ thiếu dũng khí để quay trở lại.
—————————————————
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com