Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30 - 31 - 32




CHƯƠNG 30. VỀ SAU ĂN CƠM VỚI ĐỒ SỐNG

Từ trong rương sắt tản ra mùi máu tươi nồng đậm.

Trường Hận tiến lên cẩn thận xem xét một phen, "Chính Khanh đại nhân, đây là tim người. Xem độ hư thối thì khoảng nửa tháng......" Nàng lấy ra một tiểu đao sắc bén, nhờ ánh lửa khảy trái tim, đột nhiên "Di?" Một tiếng, "Trong tim hình như có cái gì đó."

Mọi người xúm lại đi lên, chỉ thấy Trường Hận dùng tiểu đao khảy một trận, từ trái tim rớt ra một đồ vật.

Huyền Ngọc lấy tới khay, Trường Hận đem đồ vật kia đặt ở khay.

Như Tiểu Niếp duỗi dài cổ qua để xem, chỉ thấy đó là một tờ giấy cuốn nhỏ, mặt trên dính đầy máu đen.

Trường Hận thật cẩn thận, cả nửa ngày mới đưa giấy cuốn mở ra.

Như Tiểu Niếp nhìn thấy chữ viết trên mặt giấy cuốn, run run một chút, thân thể theo bản năng dựa sát hướng Thanh Mặc Nhan.

Thanh Mặc Nhan cúi đầu liếc mắt nhìn nó một cái.

Đôi mắt xanh biếc tràn đầy hoảng sợ.

Thanh Mặc Nhan không khỏi âm thầm sinh nghi. Trên người vật nhỏ đến tột cùng cất giấu bí mật gì, nhìn bộ dáng nó giống như đối với hết thảy đều hiểu rõ tường tận.

"Này mặt trên viết chính là...... sinh thần bát tự." Trường Hận dưới ánh lửa mà nhìn, nói.
Chính Khanh lập tức nói: "Kêu Lục sự Cố tiên sinh tới, kêu hắn cùng đó đi tra sinh thần bát tự của Cát Phú."

Thông tin của mỗi người ở Đại Lý Tự làm việc đều lưu trữ ở chỗ Tư vụ, Cát Phú mất tích, việc của Tư vụ tạm thời chuyển cho Cố tiên sinh.

Thực mau, Cố tiên sinh đem sinh thần bát tự của Cát Phú đưa tới, so sánh với dòng chữ trên giấy cuốn giống nhau như đúc.

"Thế trái tim hư thối kia...... chẳng lẽ là của Cát Phú?" Không biết ai đột nhiên toát ra một câu. Gió đêm thổi tới, đèn lồng lúc sáng lúc tối, sau lưng mọi người đều phát lạnh.

Như Tiểu Niếp càng co lại thành một đoàn, toàn bộ thân mình đều rúc trong áo choàng Thanh Mặc Nhan.

Người khác còn đối việc này còn có nghi vấn, chỉ có nàng rõ ràng, khối trái tim này chính là của Cát Phú không thể nghi ngờ.

Phải dùng nhiếp hồn chi thuật, tất yếu tại lúc người còn sống bị lấy trái tim, đem sinh thần bát tự, dùng tà pháp chi thuật mạnh mẽ nhập vào trong mới có thể điều khiển nó theo ý mình.

Như Tiểu Niếp trước kia từng nghe tổ phụ nói về loại tà thuật này. Mỗi khi đề cập, lão thần côn đều là vẻ mặt căm thù đến tận xương tuỷ. Vốn nàng còn cảm thấy là tổ phụ cố ý dọa nàng, hiện tại mới biết đây thật sự là một loại tà thuật đáng sợ.

Khi Chính Khanh phái người xử lý việc này, Thanh Mặc Nhan tìm cớ thân thể không khoẻ, trước mang theo Như Tiểu Niếp rời đi.

"Hầu gia lại phái người tới mời ngài trở về." Huyền Ngọc nói, "Sau ngày đó là sinh thần Hầu gia, ngài cũng không thể vẫn không về."

Thanh Mặc Nhan trầm mặc một hồi, "Đã biết, ta một lát liền trở về." Ôm Như Tiểu Niếp, hắn tiến vào thư phòng.

Như Tiểu Niếp từ dưới áo choàng hắn lộ ra nửa cái đầu, thần sắc héo đốn.

"Ngươi đến tột cùng biết cái gì?" Thanh Mặc Nhan trầm giọng hỏi, không chuyển mắt nhìn nàng.

Như Tiểu Niếp nửa giương miệng, một bộ ngốc hô hô bộ dáng: Chủ bạc, ngài đang nói cái gì, luân gia nghe không hiểu.

Thanh Mặc Nhan ánh mắt hơi tối: "Ta tuyệt không cho phép sủng vật ta dưỡng có bí mật...... Vẫn là ngươi cảm thấy sau này mỗi bữa sau, cơm muốn đổi thành ăn với chút thức ăn sống thì tương đối tốt?"

Như Tiểu Niếp miệng há lớn hơn nữa.

Mẹ miêu mà! Nàng trước kia sao lại không phát hiện, gia hỏa này quả thực chính là chủ nhân phúc hắc.
.......


CHƯƠNG 31. RÍT GÀO LIÊN TIẾP. CÁI TƯ THÁI NGẠO KIỀU NÀY NHƯ THẾ NÀY MÀ CŨNG ĐƯỢC SAO?


Như Tiểu Niếp miệng há quả thực sắp rơi xuống trên mặt đất được rồi.

Sau này ăn cơm...... cho nàng ăn với thức ăn sống?

Trong đầu nhanh chóng hiện lên hình ảnh các loại tư thế của con chuột chết......

Như Tiểu Niếp quay đầu, nôn......

Thanh Mặc Nhan vừa lòng đánh giá tiểu bộ dáng hối hận của nàng.

Như Tiểu Niếp trong lòng một trận bực mình, cái thân thể động vật đáng chết này, tỷ tỷ ngươi muốn rời nhà trốn đi!

Ngẩng đầu, kinh thấy Thanh Mặc Nhan con ngươi hắc bạch phân minh lạnh lùng đánh giá nàng, nàng không khỏi rùng mình một cái.

"Chít chít......" Nàng ngửa đầu, hướng Thanh Mặc Nhan không ngừng kêu to.

Trước kia việc nàng biểu đạt với hắn thường thường tương đối ngắn gọn, như là "Ta đói bụng", "Ta muốn ăn cái này", "Ta muốn ăn cái kia" "Ta còn muốn ăn" linh tinh.

Lấy vuốt đỡ trán, nàng không khỏi có chút tuyệt vọng.

Nàng thì thầm nửa ngày, Thanh Mặc Nhan sắc mặt càng ngày càng đen.

Không có biện pháp. Muốn nghe những việc nàng muốn nói căn bản không phải cứ muốn là sẽ có thể hiểu.

Thanh Mặc Nhan nhìn vật nhỏ suy sụp ngồi xổm ngồi trên đùi hắn, ủ rũ cụp đuôi, ngược lại bây giờ nó phá lệ chọc người trìu mến.

Nhéo nhéo nó tai nhọn, "Không bằng thế này, ta hỏi ngươi. Nếu ta nói đúng, ngươi liền gật gật đầu."

"Chít chít!" Như Tiểu Niếp liên tục gật đầu, nàng giờ cảm thấy may mắn chính mình gặp được chủ tử thông minh, hắn luôn dễ dàng có thể hiểu được suy nghĩ của nàng.

"Khi ta mới đem rối gỗ kia từ Thiên Nhạc Phường mang về, ngươi liền biết nó có vấn đề?"

Như Tiểu Niếp gật đầu.

"Ngươi như thế nào biết nó có vấn đề?"

Như Tiểu Niếp trừng mắt một đôi lục nhãn miêu xanh biếc, biểu tình có chút bất đắc dĩ.

Vấn đề này làm nàng trả lời thế nào? Căn bản không phải một câu hai câu có thể nói rõ.

Thanh Mặc Nhan nhìn ra nàng khó xử, thay đổi cách hỏi, "Nếu lại có sự tình như này, ngươi còn có thể nhìn ra?"

Đương nhiên!

Như Tiểu Niếp hiện ngay tự hào, hất cằm lên.

Thanh Mặc Nhan trong mắt quang hoa càng ngày càng sáng.

Có ý tứ, hắn tìm hiểu càng nhiều, càng thêm rõ trên người vật nhỏ này mang bí mật làm động nhân tâm.

Chắc đó là ý trời đi, làm hắn nhặt được khối bảo.

"Lần sau nếu gặp lại sự tình thế này, ngươi phải nhắc nhở ta." Thanh Mặc Nhan nghiêm mặt nói.

Như Tiểu Niếp nháy mắt.

Nhắc nhở hắn? Hắn thật sự chịu tin nàng?

"Tất nhiên là tin ngươi." Thanh Mặc Nhan duỗi tay chỉ chỉ ót nàng.

Ai u......

Như Tiểu Niếp dùng móng vuốt che lại cái trán, thật là một lời bất hòa liền động thủ.

Thả người nhảy đến trên bàn, nàng rất muốn yên lặng một chút.

Sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng kêu rên.

Như Tiểu Niếp kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Thanh Mặc Nhan sắc mặt trắng bệch, tay để cạnh gân xanh đột hiện, con ngươi hắc bạch phân minh ẩn ẩn có huyết sắc hiện lên.

Ta mới nhảy đi, đây là cổ độc phát tác?

Không kịp nghĩ lại, nàng đột nhiên nhảy trở lại trong lòng ngực hắn.

Đỉnh đầu dồn dập truyền đến tiếng thở dốc của Thanh Mặc Nhan.

Như Tiểu Niếp sợ ra một thân mồ hôi lạnh.

Nàng mấy ngày nay ngủ hồ đồ, cho nên hoàn toàn không nhớ rõ hôm nay là ngày Thanh Mặc Nhan bị cổ độc phát tác, hơn nữa trước kia khi Thanh Mặc Nhan độc phát đều sẽ chủ động tránh mọi người, ngay cả trong Đại Lý Tự cũng không có bao nhiêu người biết việc này.

"Ai cho phép ngươi tự tiện rời khỏi ta." Tiếng Thanh Mặc Nhan khàn khàn vang lên, quạnh quẽ mang theo ngạo khí.

Ta làm sao biết hôm nay là ngày độc phát, ta mấy ngày nay vẫn đều ngủ......

Như Tiểu Niếp khóc không ra nước mắt.

Thanh Mặc Nhan xem nàng kinh hoảng thất thố, trong lòng cười trộm.

Kỳ thật vừa rồi hắn là cố ý không có nói cho nàng. Tuy đau đớn khi cổ độc phát tác làm hắn muốn điên lên nhưng nếu có thể sử dụng đau đớn này đổi lấy lợi ích lớn hơn nữa, hắn vẫn là nguyện ý nếm thử.

Thấy Thanh Mặc Nhan lạnh sắc mặt, Như Tiểu Niếp cuống quít dùng ra manh sủng mười tám ban võ nghệ, bán mặt lấy lòng, ngay cả tiếng kêu đều mềm mại làm nhân tâm phát ngứa.

Thanh Mặc Nhan thật vất vả mới nhịn xuống ý cười sắp tràn ra nơi khóe miệng sắp sửa, "Nếu biết sai rồi, phải lấy ra chút thành ý mới được."

Thành ý? Nàng thành ý rất nhiều, không thấy nàng đến lông cũng sắp cọ rớt sao.

Thanh Mặc Nhan nghiêng đi mặt, buồn bã nói: "Lại đây, ở chỗ này hôn một cái, ta sẽ suy xét xem có tha thứ cho ngươi hay không."

Hôn một cái......

Như Tiểu Niếp tức thì cứng lại.

Thiếu Khanh đại nhân, ngươi phúc hắc như thế thật sự tốt sao? Tư thái ngạo kiều này là chuyện thế nào đây? Rõ ràng là muốn cầu người khác hôn ngươi, ngươi dù thế nào trước tiên cũng phải lấy ra chút thành ý chứ!!

Một loạt tiếng rít gào liên tiếp xông thẳng ra.
........


CHƯƠNG 32. HÔN RỒI HÔN. NGƯƠI LÀ SỦNG VẬT CỦA TA

Nhìn tiểu Hương Li ngốc hô hô trừng mắt một đôi mắt mèo, Thanh Mặc Nhan khóe miệng cong lên.

"Như thế nào? Ngươi cảm thấy sau này ăn thức ăn sống thì tốt hơn?"

Tốt cái quỷ nhà ngươi!

Như Tiểu Niếp quả thực muốn nhảy lên, hận không thể ở trên mặt hắn cào ra một đường.

Thanh Mặc Nhan hơi nghiêng mặt, cực có kiên nhẫn chờ nàng lại đây.

Như Tiểu Niếp ngồi xổm ngồi ở trên đùi hắn, ánh mắt đột nhiên xẹt qua tay hắn...... Mặt trên toàn là hoa ngân thật nhỏ. Tuy không có chảy ra máu nhưng những miệng vết thương đó vừa thấy liền biết là bị cái gì cào.

Là nàng làm sao?

Như Tiểu Niếp ngốc ngốc nhìn chằm chằm tay hắn, trong đầu trống rỗng.

Nàng không nhớ rõ mình khi nào thì cào hắn bị thương.

Thanh Mặc Nhan cảm giác được vật nhỏ đột nhiên an tĩnh lại, vì thế cúi đầu nhìn về phía nó.

Phấn hồng đầu lưỡi nhỏ duỗi ra tới, liếm ở trên ngón tay hắn, mang theo một tia ấm áp ướt át, còn có chút ngứa, ngứa đến đáy lòng hắn.

"Không phải nơi này." Thanh Mặc Nhan nhịn ý cười, chỉ chỉ mặt chính mình, "Muốn hôn ở chỗ này."

Như Tiểu Niếp trong lòng vừa mới nổi lên một chút xin lỗi tức thì biến mất không thấy.

Gia hỏa này đến tột cùng muốn làm cái gì, cư nhiên muốn nàng đi hôn mặt hắn.

Bực bội cắn cắn móng vuốt, Như Tiểu Niếp trong lòng rối rắm.

Lần trước nàng trong lúc vô ý liếm miệng hắn, bất quá kia đều là vô tình, không phải cố ý, lúc này đây lại là hắn tự mình nói.

"Như thế nào, không muốn?" Thanh Mặc Nhan thanh âm có chút lạnh.

Thôi thôi, ai kêu hắn là chủ nhân chứ, hiện tại cũng không thể đắc tội hắn.

Như Tiểu Niếp rối rắm một phen, hạ quyết tâm: Dù sao hiện tại nàng là động vật, liền tính là hôn cũng giống như là ở hôn một miếng thịt.

Theo cánh tay bò lên trên, nàng linh hoạt bò đến đầu vai hắn ngồi chắc rồi. Thanh Mặc Nhan dùng ngón trỏ gõ gõ gò má mình.

Như Tiểu Niếp cắn tiểu răng sữa, bộ dáng xù lông tức giận làm Thanh Mặc Nhan trong lòng càng thêm thỏa mãn.

Mặc kệ nó có nguyện ý hay không, nó đều thuộc về hắn, kể cả nó là thú tiến cống dâng lên Hoàng Thượng, hắn cũng sẽ không buông tay.

Hắn cần nó.

Đồng dạng, hắn cũng hy vọng nó có thể dựa vào hắn, tín nhiệm hắn.

Trừ hắn ra, hắn không muốn nhìn thấy nó bị người khác chạm vào, bị người khác vuốt ve. Nó chỉ ăn đồ hắn đút cho nó, đổi thành người khác nó liền sẽ cự thực.

Hắn nhìn chằm chằm vật nhỏ lông xù ngồi xổm ngồi ở đầu vai hắn, xem nó tức giận duỗi cái miệng nhỏ lại đây, xúc cảm ngưa ngứa dừng ở mặt hắn.

Thanh Mặc Nhan khóe môi độ cong mở rộng.

"Phải nhớ, ngươi là sủng vật của ta, mặc kệ ngươi biến thành bộ dáng gì, ngươi đều thuộc về ta." Thanh Mặc Nhan vừa lòng niết lộng tai nhọn của nó. Chờ đến khi nó biến thành bộ dáng nữ hài tử, nụ hôn này sẽ càng thêm làm nhân tâm động đi.

Tiểu Hương Li ở hắn trong tay chít chít kêu, muốn tránh đi ma trảo của hắn tàn sát bừa bãi.

Thanh Mặc Nhan đùa giỡn đủ rồi, lúc này mới bế Như Tiểu Niếp ra thư phòng, rời Đại Lý Tự, hồi Hầu gia phủ.

Ngồi trên lưng ngựa, Thanh Mặc Nhan đem tiểu Hương Li nhét trong lòng ngực mình, thường thường duỗi tay sờ sờ đầu nhỏ xù lông.

Huyền Ngọc cưỡi ngựa đi theo một bên, nhìn trộm Thanh Mặc Nhan.

Không thể phủ nhận, Thanh Mặc Nhan tâm tình cực tốt.

Trước kia khi hồi Hầu phủ, Thanh Mặc Nhan luôn là khuôn mặt không đổi như thường. Thế nhưng hôm nay Huyền Ngọc rõ ràng nhìn thấy khóe miệng Thế tử khóe miệng mang theo độ cong như ẩn như hiện.

Nhìn nhìn lại tiểu Hương Li co rúc trong lòng Thế tử, cảm xúc tựa hồ có chút bực bội, há mồm cắn tay Thế tử, một bộ tiểu thú hung ác.

Nhưng tuy vậy, Thanh Mặc Nhan lại không tức giận, một tay nắm dây cương, một bàn tay lặp đi lặp lại xoa nắn lông nó.

"Chuẩn bị tốt thọ lễ cho phụ thân rồi?" Thanh Mặc Nhan thanh âm như trước có chút quạnh quẽ, từ trong đó nghe không ra bất luận cái gì cảm tình.

"Đã sớm chuẩn bị tốt." Huyền Ngọc trả lời, "Bất quá lần này ngài lại để thuộc hạ đưa đại lễ có vẻ không tốt lắm...... Năm trước sinh thần Hầu gia ngài cũng chưa lộ diện."

Thanh Mặc Nhan trầm mặc một lát, "Đã biết."

Như Tiểu Niếp một bên cắn ngón tay Thanh Mặc Nhan một bên chú ý nghe bọn họ nói chuyện.

Nàng tự động xem nhẹ ngữ khí không vui của Thanh Mặc Nhan. Sau óc nàng nghĩ đều là: Sinh thần Hầu gia, đến lúc đó nhất định có không ít đồ ăn ngon!
..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com