Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.


"Quan Hữu, sáng mai em rảnh phải không?"

Bẵng đi mấy hôm, cậu cũng quên luôn chuyện thầy Đoàn có đến mua trà gừng hay không. Buổi chiều đến thay ca đã thấy chị Vy Á đang ngồi sắp đồ vào túi.

"Phải ạ"

"Giúp chị một chút chuyện nha? Sáng mai nhà tình thương bên kia tổ chức buổi liên hoan cho bọn nhỏ, chị đã hứa sẽ mang đồ đến, nhưng mai ông khách của chị đổi lịch bay gấp, chị phải đến gặp ổng, không hủy được"

"Được a, đồ gì vậy ạ?"

Nhà tình thương là một căn nhà nhỏ nằm ở cuối phố, nhận chăm sóc trẻ mồ côi. Quan Hữu đã từng đến một lần vì giúp chị Vy Á mang đồ.

"Có hai túi đồ này chị sắp sẵn rồi, còn một ít bánh chị đang nướng, tối sẽ mang bỏ vào tủ, sáng mai em đến mang đi là được rồi"

Lúc Quan Hữu xách theo hai túi đồ đến nơi, mấy đứa nhóc ở nhà tình thương lần trước cậu gặp ngay lập tức ùa đến, còn giúp cậu mang túi vào nhà, cực kì ngoan, tuyệt nhiên không tranh giành đòi bánh kẹo gì. Cậu thưởng cho mỗi đứa một cái kẹo sữa, ồn ào một hồi rồi mới tiếp tục chạy đi chơi.

"Quan Hữu, đến, uống cốc nước, mang nhiều đồ như thế, một mình con đi sao?"

"Vâng ạ, sáng nay mọi người đều bận không đến được, con giúp dì làm bánh nhé"

"Ấy, không cần bận tay bận chân của con, dì làm sắp xong rồi, cứ chơi với mấy đứa nhỏ đi"

Quan Hữu quanh quẩn trong nhà bếp, xác thực mình không giúp được gì, đành đi ra vườn.

Ở trên bậc thềm cửa sau có một bạn nhỏ đang ngồi ôm mèo con, nhìn thấy người lạ đến liền xích lại sát mép ngoài, dường như sợ mình cản đường. Gương mặt có hơi lạ, lần trước Quan Hữu đến chưa từng thấy. Đằng xa chỗ xích đu, chị Hạ đang ngồi cùng một vị khách nam, nghe nói là một người trước đó đã giúp một đứa nhỏ lạc đường về nhà, hôm nay đến lại giúp đỡ sửa chiếc xích đu bị hỏng.

"Bạn nhỏ, em muốn ăn kẹo không?"

Đoán chắc đứa nhỏ này là đứa bé mới đến, chưa quen chơi với mọi người, Quan Hữu chủ động xòe tay ra, trên bàn tay là một chiếc kẹo sữa.

Bạn nhỏ chỉ nhìn cậu rồi lại nhìn cái kẹo, dáng vẻ hơi chần chừ.

"Em thích vị nào? Có vị dâu tây, vị cam, vị táo, vị nho, vị sữa. Anh thích ăn vị cam nhất, chua chua ngọt ngọt " Quan Hữu móc từ trong túi áo ra thêm vào cái kẹo, đưa đến trước mặt cậu nhóc. Con mèo con cậu nhóc ôm trong ngực liền xòe vuốt ra, ý đồ lấy kẹo của Quan Hữu.

"Mèo con, em thì không được"

Bạn nhỏ cuối cùng lấy một chiếc kẹo màu cam trong tay Quan Hữu, sau đó nhỏ giọng nói cảm ơn.

"Quan Hữu, em đến từ lúc nào thế?"

Chị Hạ dường như đã xong việc với vị khách kia, mới chú ý đến cậu đang ngồi cùng đứa nhỏ ở trong góc.

Lúc cậu ngoảnh đầu lại nhìn, liền thấy chị Hạ đang đi về phía mình, bên cạnh là vị khách xách theo hộp dụng cụ, vừa nãy cậu cứ thấy bóng lưng quen quen, giờ mới nhìn rõ, ngoại trừ vị giảng viên khoa Vật lý lạnh lùng kia ra còn ai nữa chứ.

"Em mới đến được một lúc, dì sợ em vướng tay chân nên không cho ở trong bếp" cậu nói đùa với chị Hạ rồi mới quay sang Đoàn Tinh Tinh "Em chào thầy"

"A, thầy của Quan Hữu sao? Lần trước tiểu Oa bị lạc, là thầy Đoàn đưa về đó, vừa rồi thầy còn giúp sửa chiếc xích đu cho bọn nhỏ nữa. Tiểu Oa, đằng trước các bạn đang vẽ tranh, đến chơi nha?"

Chị nói, rồi dẫn tiểu Oa đi đằng trước, Tinh Tinh và Quan Hữu đi phía sau. Dù đang nhắc nhở bạn nhỏ nên chơi với các bạn nhiều hơn, chị vẫn không quên đến phòng chứa đồ cất hộp dụng cụ, rót nước mời Đoàn Tinh Tinh, rồi mới dắt bạn nhỏ ra sân trước chỗ mấy đứa trẻ đang vẽ tranh.

Ngồi một mình với thầy có hơi ngượng ngùng nhỉ. Sau khi thầy rửa tay trở ra, não Quan Hữu vận hành thần tốc, đang suy nghĩ xem nên nói gì thì chú mèo con vừa nãy được tiểu Oa thả ra, vẫn đi theo Quan Hữu liền nhảy lên lòng cậu, sờ soạng ở chỗ bụng áo

"Mèo con, nói với em rồi, không cho em ăn kẹo đâu"

"Thông minh như vậy? Còn biết em có kẹo trong túi áo?"

Quan Hữu thế mà nghe thấy tiếng cười nhẹ của Đoàn Tinh Tinh

"Phải a, không biết là được ai dạy nữa, em mới lấy kẹo ra có một lần, đã ghi nhớ thế này rồi"

Chú mèo bị Quan Hữu túm lấy, bốn chân sờ loạn vẫn còn muốn túm lấy áo cậu, móng vuốt còn kéo mấy sợi len từ trên áo ra. Tức thì một lòng bàn tay với các ngón tay thon dài vươn đến trước mặt cậu, nói đúng hơn là trước mặt con mèo. Đăm chiêu suy nghĩ hai giây, mèo ta trèo lên bàn tay lớn kia, đi mất.

"Nghịch ngợm quá nhỉ? Lại còn sờ loạn lung tung"

Mèo con không động đậy chừng vài giây, sau đó cũng quơ quạng móng vuốt trên người Đoàn Tinh Tinh. Có thể vì hôm nay hai người đều mặc áo hoodie màu đen, nên ẻm nghĩ người này cũng có kẹo, còn meo meo mấy tiếng vì đang bị giữ ở sau gáy. Đoàn Tinh Tinh thế mà lại để con mèo sờ loạn ở trên người mình, sờ tới sờ lui trên túi áo không tìm được gì, chú mèo ta phẩy đuôi hai cái, chạy vào phòng bếp.

Ngồi được một lúc chị Hạ liền trở vào tiếp chuyện với thầy Đoàn, cậu ngồi bên cạnh thỉnh thoảng câu được câu không đáp lời hai người. Đoàn Tinh Tinh không chủ động cho lắm, được cái là chị Hạ vui vẻ bày ra được đủ đề tài để nói, thỉnh thoảng mấy đứa nhỏ lại chạy vào, bầu không khí xem như tương đối hòa hợp. Giọng thầy có hơi trầm, phát âm rõ từng chữ một, đôi khi còn xen lẫn vài tiếng cười nhè nhẹ giữa các câu nói. Cậu không biết miêu tả cách cười này như thế nào, nhưng nó khiến cậu cảm thấy thả lỏng, cũng thấy thoải mái, không giống trong lời đồn là giọng nói trầm thấp lạnh băng cho lắm.

Chị Hạ mời thầy ở lại dùng bữa trưa với mọi người, còn nói Quan Hữu cũng ở lại, lúc đó thoáng nhìn thấy như thầy Đoàn có liếc nhìn cậu, rồi mới gật đầu đồng ý. Chị còn tinh tế hỏi xem thầy có không ăn được gì không, nhận được câu trả lời đều ăn được, mới đi vào giúp đỡ mẹ mình ở trong bếp.

Mắt thấy không khí ngượng ngùng lại sắp kéo đến, cậu đề nghị:

"Thầy, hay là ra chỗ mấy đứa nhỏ nha?"

"Ừm"

Cậu không nghĩ là thầy sẽ chơi được với mấy đứa nhỏ cho lắm, dẫu sao gương mặt lúc không cười thì trông rất nghiêm nghị này cũng đã nổi danh khắp đại học P, vừa nãy cũng không thấy bạn nhỏ nào lại gần thầy, đều chỉ gọi Quan Hữu ca ca.

"Thầy ơi. Cho thầy này" Bạn nhỏ xòe tay trước mặt Đoàn Tinh Tinh, có mấy viên kẹo nhỏ với túi bọc sặc sỡ nằm trên lòng bàn tay cậu "Một lát nữa thầy có thể cho mấy đứa nhỏ"

Nhỡ may thầy bảo "Không cần" là ngượng ngùng lắm đó.

Thầy Đoàn không tiếp lời, nhưng cũng đưa lòng bàn tay ra. Quan Hữu úp tay, thảy kẹo vào tay thầy, bàn tay nhỏ trắng nõn nằm gọn trong lòng bàn tay lớn.

"Em thích trẻ con sao?"

"Thích ạ. Chơi với tụi nhỏ rất vui" Ngập ngừng một chút, cậu nghiêng đầu nhìn Đoàn Tinh Tinh "Thầy... có thích không?"

Trong khoảnh khắc ngừng bước chân, Đoàn Tinh Tinh quay đầu, nhìn vào mắt Quan Hữu "Chỉ thích bạn nhỏ ngoan".

Đúng là mấy đứa nhỏ có vẻ hơi sợ thầy, không dám đến làm thân, chỉ vây quanh Quan Hữu khoe tranh, tiểu Oa ở một bên cũng ngừng vẽ, chăm chú nhìn cậu. Đoàn Tinh Tinh ngồi ngay bên cạnh, xem cậu chơi với mấy đứa nhỏ.

"Ca ca, anh còn kẹo không? Vừa nãy An An đi ra ngoài nên không có kẹo" Đại Hùng lớn nhất mới tám tuổi, gương mặt và thân hình cũng tròn tròn như một chú gấu con, là đứa trẻ sôi nổi nhất trong nhà.

"Thật là, lại muốn ăn kẹo hả? Sắp đến giờ cơm rồi đó. Anh hết kẹo rồi, nhưng mà Đoàn ca ca bên cạnh anh còn nha"

Chết, lỡ miệng, sao lại gọi thầy giáo là ca ca ở ngay trước mặt người ta cơ chứ. Chắc chắn là do mấy đứa nhỏ trước mặt cứ ca ca, ca ca này rồi.

Bạn nhỏ nói xong, không dám quay đầu sang bên cạnh, vành tai từ từ đỏ dần lên, mấy đứa nhỏ A một tiếng rồi im lặng nhìn sang, chỉ thấy vị ca ca có hơi đáng sợ một tí teo này đang cười, còn cười rất tươi luôn á, lấy từ trong túi ra mấy viên kẹo, giống hệt của Quan Hữu ca ca lúc trước.

"Đến, mỗi bạn một cái"

Bắt đầu từ Đại Hùng lấy một viên kẹo, sau đó dõng dạc hô "Cảm ơn ca ca", mấy đứa nhỏ khác cũng cong cong mắt, chuyển hướng từ trước mặt Quan Hữu sang trước mặt Tinh Tinh lấy kẹo. Cuối cùng trên tay anh chỉ còn một viên kẹo sữa, tiểu Oa còn chưa có đến lấy.

"Tiểu Oa thích vị cam đó, cho cậu này. Tớ lấy vị sữa nha"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com