5.
Hai tuần trước thi học kì, Quan Hữu liền trở nên bận rộn hơn một chút, mỗi ngày đi làm về đều ôn bài đến một hai giờ sáng mới ngủ, qua một thời gian không tránh khỏi nhìn thấy quầng thâm dưới mi mắt. Đàn anh họ Thường vẫn luôn bảo cậu mới năm nhất, sao lại trông còn thiếu ngủ hơn cả sinh viên năm ba thế kia. Cậu cũng đâu có muốn, sinh viên ngoại ngữ mới vào trường đã bị nhồi cho một đống công thức, từ vựng, môn nào tuần nào cũng có deadline viết luận, thuyết trình, làm gì có chút không khí nào của "sinh viên năm nhất chỉ học đại cương" chứ.
Cuối tuần Quan Hữu thường đi làm ban ngày, buổi tối liền có thể về sớm lăn giường nghỉ ngơi, sắp thi lại đổi thành ôm bàn ở thư viện. Thư viện trường đại học P đã xây dựng tương đối lâu, nền móng là xây trên nhà thi đấu cũ nên rất rộng, khu đọc sách trên tầng hai thậm chí còn đặt mấy bàn ở ngoài ban công mở, nữ sinh rất thích ra đây ngồi vừa học lại vừa có ảnh sống ảo. Dù đang mùa thi nhưng cuối tuần trời lạnh, thư viện cũng không đông người, Quan Hữu theo thói quen ngồi ở bàn trong góc, bên cạnh có một kệ sách nhỏ ngăn cách với bàn bên ngoài.
Nhưng mà hôm nay có chút buồn ngủ, buổi sáng phải ra cửa hàng sớm để nhập hàng, Quan Hữu cúi đầu nhìn đám chữ đang lộn xộn nhảy trên trang giấy, dứt khoát nằm gục xuống bàn ngủ một lúc. Sáng ra khỏi cửa cậu quên không cầm chìa khóa phòng, bạn học Tôn và đàn anh Thường đều về nhà, còn Tử Du bảo đi liên hoan chia tay bạn cấp ba đi nước ngoài, hẳn là đến tối muộn mới trở về. Quản lý kí túc xá đương nhiên có giữ một chìa, nhưng thôi quên đi, lúc nào cũng cau có y như đến tháng, lanh lảnh châm chọc một hồi xong trước nay cũng chưa cho ai quên chìa khóa mà mượn được hết.
Trong thư viện không bật điều hòa, tuy là kín gió nhưng vẫn lạnh. Quan Hữu mặc đến ba lớp áo, nhưng nghĩ ngủ một lúc thân nhiệt xuống thấp sẽ tự tỉnh nên không đặt báo thức, không ngờ lại ngủ thẳng đến khi có người gõ xuống mặt bàn kêu dậy.
"Điện thoại em vẫn luôn rung, tôi nghĩ em nên nhìn một chút"
Bạn học Quan Hữu bị đánh thức trong mắt mơ màng, ngẩn người nhìn bóng dáng trước mặt đến vài phút đồng hồ mới ý thức được người ta đang nói gì với mình. Đoàn lão sư ngồi ở đối diện chăm chú nhìn cậu, trong tay là một quyển sách mới đọc được vài trang, có thể là bởi vì gương mặt ngơ ngác của bạn nhỏ rất thú vị, bất giác nhếch khóe môi mỉm cười. Não bộ mới ngủ dậy vận động hơi chậm, cậu đang không biết nói gì lại thấy điện thoại rung lên lần nữa. Trong điện thoại hiện tên Tử Du gọi đến.
"Quan Hữu, cậu làm gì mà không nghe máy thế?"
"À... mới nãy ngủ quên" Quan Hữu gãi đầu, ngượng ngùng nhìn thầy Đoàn ở trước mặt mới nhỏ giọng tiếp điện thoại
"Tớ gửi tin nhắn cậu đọc chưa? Bên này bạn tớ vướng vào đánh nhau, đang ở bệnh viện, tớ ở lại trông chừng hẳn là tối không về"
"Như thế nào? Có bị nặng không?"
"Không nghiêm trọng lắm, uống rượu vào liền gây loạn lên như vậy. Tớ mới hỏi Thiên Vũ, phòng cậu ta trống một giường, hay cậu qua đó ngủ tạm nhé?"
Đỗ Thiên Vũ là bạn cùng khoa với Tử Du, ở ngay kí túc xá tầng dưới, Quan Hữu cũng mới chỉ chào hỏi qua chứ không có quen biết gì nhiều. Kì thực con trai với nhau cũng chẳng ngại ngùng gì, chỉ có điều đàn anh ở cùng phòng với cậu ta là đàn anh cùng khoa với cậu, bị học lại môn chính trị nên thành ra cùng lớp, từng thẳng thừng dùng mấy lời không đứng đắn với cậu khiến cậu có chút bài xích, giờ nghĩ đến ngủ nhờ một đêm cũng đã làm Quan Hữu không thoải mái rồi.
"Không sao, thế tớ đến chỗ bạn là được rồi, không cần phiền đến Thiên Vũ đâu"
"Được không đấy? Bạn nào vậy?"
"Bạch Đinh ở cửa hàng"
"Được rồi vậy đi, sáng mai tớ về sớm, lúc nào về sẽ gọi cho cậu"
"Ừm, cậu ở bệnh viện cũng nghỉ ngơi sớm đi"
Cúp máy, Quan Hữu rầu rĩ trong lòng, Bạch Đinh cậu ta đi chơi đêm rồi, làm gì có ở phòng cơ chứ, cậu đang nghĩ chắc là qua cửa hàng ngủ một đêm, Bạch Đinh thỉnh thoảng đi làm từ tối hôm trước đến sáng ngày hôm sau, lười về kí túc xá nên chuẩn bị sẵn một bộ chăn gối ở cửa hàng, ngủ ở đó luôn.
"Không về kí túc xá ngủ sao?" Thầy Đoàn hai tay cầm sách nhưng đã chẳng đọc tiếp chữ nào nữa, chỉ chăm chú nhìn bạn nhỏ ở trước mặt
"Em quên mang chìa khóa, bạn cùng phòng buổi tối không về nên đi ngủ nhờ một đêm"
"Ừm"
Thế nhưng đợi mấy phút, lại thấy bạn nhỏ trước mặt lại không có hành động dư thừa nào khác, chỉ ngẩn người cầm điện thoại
"Bằng không qua chỗ tôi ngủ một đêm, trong phòng có hai giường"
"A?"
Quan Hữu hai mắt tròn xoe nhìn Đoàn Tinh Tinh, cái miệng vì chữ A vừa nãy mà mở to, còn nhìn thấy đầu lưỡi màu hồng nằm ngoan ngoãn bên trong
"Em không phải đang không có chỗ ngủ à? Làm sao? Sợ tôi ăn thịt em?" Đoàn Tinh Tinh nheo mắt, giọng điệu tự nhiên có chút lưu manh.
"Cũng không phải"
Quan Hữu đang không biết từ chối thế nào, đã thấy bên cạnh có tiếng bạn học lục đục thu dọn sách vở, hình như chị gái thủ thư vừa lên thông báo chuẩn bị đóng cửa.
"Đi thôi" Đoàn Tinh Tinh không chừa đường lui cho Quan Hữu, đứng lên gấp sách trả về kệ. Chín giờ bốn mươi lăm phút, cậu thế mà đã ngủ gần hai tiếng đồng hồ, giọng nói người trước mặt như có ma lực tẩy não làm cậu không thể phản bác được chút nào, cũng tự động thu dọn sách vở. Quan Hữu lúc này mới để ý đến trên vai mình phủ một chiếc áo măng tô màu đen rất rộng, cũng rất ấm, mùi nước xả vải quen thuộc, còn có phong vị của người đàn ông trưởng thành lưu lại trên áo, thảo nào mà ngủ thoải mái đến vậy. Vành tai của Quan Hữu liền hơi đỏ lên, đã ngủ gật ở trước mặt thầy rồi mà lại còn để thầy khoác áo cho.
"Mặc vào, em vừa mới tỉnh ngủ"
Nhác thấy bạn nhỏ đang kéo áo ra, Đoàn Tinh Tinh liền vòng tay qua sau lưng khoác nó trở lại, Quan Hữu vốn đang cúi đầu ngay lập tức đập vào trước mắt là yết hầu nam tính lên xuống của thầy Đoàn.
Cả đoạn đường trở về não cậu lại xoay như chong chóng, suy nghĩ có cách nào hợp tình hợp lý để không tiếp tục đi theo Đoàn Tinh Tinh hay không. Nói đùa, đột nhiên đến chỗ thầy giáo ngủ một đêm, lại còn là vị thầy giáo lạnh lùng của khoa khác, làm gì có ai như vậy chứ, cậu cũng chưa thân thiết với người ta đến mức đó đâu. Thế nhưng nhìn bờ vai rộng trước mặt chỉ mặc một cái áo sơ mi, bên ngoài là cái áo len xám tro, cậu lại rảo bước đi nhanh hơn một chút.
Kí túc xá của giáo viên điều kiện tốt hơn nhiều, có phòng khách và khu bếp, vốn là một phòng hai người, nhưng số lượng giáo viên ở tại trường không nhiều, nên thành ra đều là mỗi người một phòng. Quan Hữu ở bậc cửa tháo giày rồi treo áo khoác lên, đồ đạc trong phòng rất đơn giản, đều là những vật dụng cần thiết, không có bất cứ đồ thừa gì lại mang cảm giác có hơi ảm đảm, cậu nhủ nhầm trong lòng, đúng là căn phòng tiêu biểu của đàn ông độc thân.
Chậm chạp đi theo thầy Đoàn đến phòng ngủ lại thấy người ta ấn vào tay mình một bộ quần áo
"Nhà vệ sinh ở bên kia, có sẵn nước nóng, trên tủ bên ngoài có đồ dùng mới"
Bạn nhỏ ngơ ngác, rồi lại ngơ ngác, cuối cùng nhỏ giọng vâng một tiếng, đi về phía Đoàn Tinh Tinh chỉ.
Ban đầu Quan Hữu không có ý định mượn đồ để tắm, nhưng quần áo thầy đã đưa đến tận tay rồi, từ chối thì đúng là kì cục, cùng là con trai với nhau thì lăn tăn nhiều như vậy làm gì, huống hồ cậu còn đang mặc quần jeans và áo len cao cổ, quả thực không thoải mái để mặc đi ngủ. Tắm xong rồi thay quần áo mới thấy hơi rộng, một bộ quần áo thể thao màu xám tro, quanh chóp mũi vẩn vương mùi hương nhàn nhạt vẫn thường ngửi thấy trên người thầy Đoàn, Quan Hữu nhìn tay áo dài che khuất cả nắm tay mình, có một cảm giác không nói nên lời, trông thầy cao hơn cậu cũng không bao nhiêu, sao quần áo mặc lên người lại bị rộng như vậy?
Lúc trở ra nhìn thấy thầy Đoàn đã thay quần áo, còn trải ga giường xong xuôi hết thảy, hai chiếc giường đơn nằm ở đối diện trông giống y hệt nhau, đều là chăn lông màu cà phê, thầy Đoàn có phải hơi đơn điệu hay không, mua hai bộ chăn mà cũng không mua khác đi.
"Em ngủ có cần để đèn không?"
"Dạ không ạ"
Đợi cậu lên giường xong xuôi Đoàn Tinh Tinh mới tắt đèn, không gian nháy mắt chìm vào bóng tối, rèm cửa không được dày cho lắm, đợi một lúc liền có thể thấy lờ mờ bóng dáng ở giường đối diện, cũng không biết đã ngủ hay chưa mà quấn chăn đến kín mít. Đoàn Tinh Tinh dường như cứ nhìn như vậy một lúc rồi mới dần dần chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com