6.
Buổi sáng hơn bảy giờ Quan Hữu mới tỉnh dậy, thầy Đoàn không có trong phòng, trên bàn ăn đặt một cái cặp lồng giữ ấm có bánh chiên và sữa đậu nành, còn có một tờ note với nét chữ ngay ngắn đính phía trên "Ra ngoài cứ cầm chìa khóa theo, tôi không ở trường. Nhớ ăn sáng"
Thầy đúng là chẳng có chút phòng bị nào hết, Quan Hữu thong thả ăn sáng rồi rửa sạch cặp lồng, đến chín giờ mới có tiết học, nghĩ nghĩ một chút liền cầm chổi đi quét nhà, rất có tự giác của một người ăn nhờ ngủ nhờ một đêm. Lúc trở về kí túc xá Tử Du và Tôn Diệc Hàng đều đang chơi game trên máy tính
"Không phải sáng nay có tiết sao? Cúp học à?"
"Giờ của thầy Đoàn ai mà dám cúp chứ? Hôm nay thầy cho nghỉ đột xuất"
Thảo nào sáng nay thầy bảo không ở trường, Quan Hữu móc chìa khóa của thầy vào trong chùm chìa khóa, còn nhớ móc riêng vào cái móc có hình đuôi Pikachu đề phòng lại nhầm lẫn với chiếc chìa khóa phòng mình, bỏ vào trong túi rồi mới lấy sách lên lớp. Đến trưa đi ăn với hai tên cùng phòng cậu liền biết vì sao hôm nay thầy Đoàn không ở trường. Một nữ sinh khoa của họ nhìn thấy thầy Đoàn ở bệnh viện, đi vào phòng xét nghiệm nên hẳn là thầy bị bệnh chứ không phải đi cùng người nhà.
Quan Hữu nghe tin liền thấy trong lòng có hơi nôn nao, từ hôm qua đã thấy sắc mặt thầy không được tốt, sáng nay đi bệnh viện đột xuất vậy hẳn là do bệnh tình trở nặng, đã vậy còn mua đồ ăn sáng cho mình rồi mới đi nữa. Bạn nhỏ ngồi học trong lớp không yên ổn, đến hơn ba giờ liền đánh bạo gửi cho thầy một tin nhắn. Số điện thoại này có được là lần trước thầy đến mua đồ nhưng xe chở hàng chưa về tới, liền để lại để lúc nào cậu trở về thì cầm qua, cũng không biết thầy giáo có lưu lại không
"Thầy ơi, em là Quan Hữu. Thầy đang ở bệnh viện sao?"
Đợi đến hơn mười phút mới có tin nhắn trả lời
"Ừm, không sao cả, chắc hẳn buổi tối sẽ về"
Ngừng một chút lại có tin nhắn tới
"Tôi qua cửa hàng tìm em"
Quan Hữu cứ tưởng chập choạng tối lúc mới đến thay ca sẽ gặp thầy, nào ngờ đâu hơn chín giờ tối người mới xuất hiện, đeo khẩu trang che kín cả khuôn mặt, nhưng đôi mắt thì trông rõ mệt mỏi
"Thầy ơi, muộn vậy mới trở về, thầy bị làm sao vậy ạ?"
"Không nghiêm trọng lắm đâu, bị đau dạ dày thôi"
"Đau dạ dày..." Quan Hữu hạ mắt nhìn mấy thứ đồ ăn nhanh đang nằm trên kệ thu ngân, như để trấn an, Đoàn Tinh Tinh liền đưa tay xoa đầu bạn nhỏ
"Gần đây có hơi bận nên không có thời gian để ý, sau này liền ổn lại, em không cần lo lắng"
Bạn nhỏ vẫn cứ chần chừ nhìn chằm chằm mấy gói đồ ăn nhanh kia, dường như không muốn quét mã thanh toán
"Thật là... ít nhất lúc tôi bị đau muốn uống thuốc cũng không phải đợi nấu đồ ăn xong mới được đi"
"Nhưng mà... thế này sẽ càng không ổn hơn đó" Khóe môi của Quan Hữu kéo xuống, hai mắt cụp lại trông y hệt như chú mèo con ủ rũ.
"Được rồi, nghe lời em, mấy thứ này không lấy nữa nhé" Thầy Đoàn cũng chỉ biết cười, người chưa bắt được vào cửa đã bị quản nghiêm như thế này rồi.
Lúc bạn nhỏ đưa trả lại chìa khóa đang định tháo móc hình đuôi pikachu ra liền bị thầy Đoàn lấy lại, bảo là phải đền bù vì không cho thầy mua đồ ăn, còn dặn dò cậu mặc ấm cẩn thận rồi mới đi mất.
Vậy nên lúc nhìn thấy tiểu Quan Hữu xuất hiện trước cửa phòng mình, mặc áo khoác phao to bự nhưng không thèm kéo khóa, tóc trên đầu còn nghiêng ngả đủ hướng vì gió Đoàn Tinh Tinh thật muốn mắng cho một trận.
Đã tối muộn rồi cũng không tìm được tiệm nào còn bán cháo, Quan Hữu liền tự mình nấu một ít, vì chị Vy Á có sở thích làm bánh ngọt nên bên trong cửa hàng còn xây một gian bếp nhỏ, đến gạo muối cũng có sẵn luôn. Thầy Đoàn ở bệnh viện cả ngày lại còn đau dạ dày, hẳn là chỉ có thể ăn cháo, Quan Hữu không giỏi nấu ăn nhưng những món cơ bản đều biết làm, chỉ đợi đến hết giờ cậu liền vội vã ôm cặp lồng đến chỗ thầy Đoàn. Ăn đêm không tốt cho dạ dày, nhưng biết làm sao được, bạn nhỏ không cho thầy giáo mua đồ ăn nhanh cứu đói liền phải chịu trách nhiệm cho cái bụng của thầy chứ sao nữa
"Thầy chỉ được ăn đêm hôm nay thôi, hôm sau phải ăn ba bữa đúng giờ"
Bạn nhỏ không bận tâm việc bị thầy mắng vì ăn mặc phong phanh, cũng không hề nhận ra giọng điệu mình nói chuyện với thầy giáo có gì đó sai sai, tự động đi lấy bát để đổ cháo ra khỏi cặp lồng.
"Muộn vậy rồi em đi đâu mua cháo?"
"Là em tự nấu đó, thầy đến ăn đi, xem có hợp khẩu vị không"
"Hợp khẩu vị thì mai em nấu nữa hả?"
"Cũng được, sáng mai em có tiết đến mười một giờ, nhưng mà thầy phải đi chợ, hôm nay em xem tủ lạnh chẳng có đồ gì hết"
"Được, mai liền lấp đầy tủ lạnh cho em"
Cháo trắng với thịt băm, còn thêm một chút hành lá, ăn rất vừa miệng.
-----
Lúc Quan Hữu mở tủ lạnh tìm kiếm đồ ăn quả thực phải cảm thán cái câu lấp đầy tủ lạnh tối hôm qua của thầy Đoàn không phải nói chơi, thực sự là lấp đầy theo nghĩa đen, đủ các loại thịt, rau củ, trứng, sữa, trái cây, cả hải sản cũng có luôn. Nếu không phải thầy Đoàn đang họp cậu thực sự ngứa tay muốn nhắn tin hỏi cái người mấy hôm tới vẫn phải ăn cháo kia mua nhiều như thế để làm gì, nấu cháo ăn hết được sao.
Bạn nhỏ bĩu môi đi vo gạo, muộn rồi không có thời gian để ninh sườn, chỉ có thể nấu cháo thịt băm giống như hôm qua, cháo chín cũng vừa kịp lúc Đoàn Tinh Tinh trở về
"Chỉ nấu cháo sao?"
"Vâng ạ, mấy ngày này thầy cũng chỉ ăn được cháo"
"Vậy em ăn gì?"
"A, ăn cùng thầy?"
Không lẽ không cho em ăn? Nhưng nhìn cặp lông mày nhíu chặt của người đối diện dường như có vẻ không hài lòng cho lắm, Quan Hữu lờ mờ cảm thấy hình như thầy mua nhiều đồ ăn như vậy là mua cho mình.
Đoàn Tinh Tinh ăn cũng không nhiều, có thể là do dạ dày còn khó chịu, uống thuốc xong chỉ có thể nghỉ ngơi một lúc, buổi chiều còn phải lên lớp. Lúc cả hai xuống đến lầu một của kí túc liền thấy cô La cũng đang xách túi đi làm liền đi chung. Bạn nhỏ Quan Hữu gặp giáo viên của khoa không khỏi có chút hồi hộp, vội vã chào một tiếng rồi chạy trước
"Thầy Đoàn, học trò nhà tôi thân thiết với thầy ghê ha?" Nhìn bóng dáng nho nhỏ dần khuất sau tàng cây, cô La không khỏi hiếu kì với tổ hợp nghĩ thế nào cũng không ngờ tới này. Em trai? Đồng hương? Học đệ?
"Ừm" Giọng nói sao lại lãnh đạm thế, hồi nãy chẳng lẽ tôi hoa mắt mới thấy thầy mỉm cười nhìn theo học trò nhà tôi hả
"Thầy chỉ trả lời mỗi 'ừm' thế thôi à?"
"Cô La còn muốn tôi trả lời gì nữa?"
Bỏ đi, hỏi nữa thầy cũng không trả lời tôi, tôi đi hiếu kì với học trò nhỏ nhà mình vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com