Chương 6: Phụ Thân Thẩm Vấn
Cố Thiên Tuyết không có chút nào hảo cảm đối với người cha rẻ tiền này, bởi vì vừa mới rồi hắn không chút do dự mà hy sinh nàng.
Nhưng đồng thời, nàng đối với chính bản thân Cố thượng thư cũng thập phần khinh thường —— Cố Khánh Trạch xuất thân quan lại, tổ tiên đều làm quan, nhưng đều là quan nhỏ ở kinh thành, mà đến đời Cố Khánh Trạch này thực sự đã lên đến đại học sĩ, ngồi trên chức thượng thư, có thể nói tài giỏi chưa từng có. Nhưng đó không phải là do thực lực của chính bản thân Cố Khánh Trạch mà là do ngoại hình của hắn.
Cố Khánh Trạch năm đó là mỹ nam tử có tiếng, một thân khí chất nho nhã, được không ít danh môn khuê tú trong kinh thành ngưỡng mộ, trong đó đầu tiên phải kể tới người mẹ bao cỏ của Cố Thiên Tuyết, Triệu thị.
Triệu gia lai lịch hiển hách, là đại trung lương. Trấn Viễn Đại nguyên soái Triệu Viễn Chinh lại cầm trọng binh. Hòn ngọc quý trên tay Triệu nguyên soái, Triệu Nhược Lan, năm đó nếu có gả cho thân vương làm Vương phi cũng không nói quá, lại vì coi trọng tiểu quan kinh thành chết sống phải gả cho Cố Khánh Trạch. Triệu nguyên soái bất đắc dĩ chỉ có thể theo ý Triệu thị, đồng thời của hồi môn còn có không ít, thập lí hồng trang.
Tương tự, hậu viện Cố phủ Bùi thị có phụ thân là thừa tướng, cô mẫu lại là đương kim Hoàng Hậu, gia thế càng hiển hách. Nếu không phải do nhập phủ chậm hơn một bước, sợ là vị trí Cố phu nhân, liền phải về tay Bùi thị Bùi Ngọc Nhuỵ. Ngoài của hồi môn khổng lồ, còn có sự hậu thuẫn rất lớn của Bùi gia.
Ngoài hai gã khuê tú danh tiếng như vậy, hậu viện Cố phủ còn có nữ nhi của các quan lại triều thần lớn nhỏ khác. Đám nữ nhân tre già măng mọc, đều là mê đắm dung mạo Cố Khánh Trạch, quỳ gối ở dưới triều bào của hắn.
Ngay cả khi đã ở tuổi trung niên, Cố Khánh Trạch vẫn tuấn mỹ ngời ngời như cũ, khí chất thanh tao nho nhã, phiêu nhiên như tiên.
Mà dung mạo Cố Thiên Tuyết, cũng giống vị phụ thân tiện nghi này.
Có thể nói Cố Khánh Trạch leo đến vị trí này, hơn phân nửa đều là dựa vào quan hệ cạp váy, đây cũng là điểm làm Cố Thiên Tuyết khinh thường hắn.
"Xin hỏi Thượng Thư đại nhân còn chuyện gì nữa không? Nếu không có chuyện gì nữa, Thiên Tuyết về trước nghỉ ngơi." Cố Thiên Tuyết trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, nhưng nụ cười lại không chạm đến đáy mắt.
"Nghỉ ngơi? Ngươi còn có mặt mũi nghỉ ngơi sao?" Cố thượng thư nổi trận lôi đình.
Cố Thiên Tuyết cúi đầu suy nghĩ một lát, rồi sau đó ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy mê mang. "Thiên Tuyết nghĩ trăm lần cũng không ra, vì sao Thượng Thư đại nhân phẫn nộ như thế?"
Cố thượng thư hận không thể tự tay bóp chết cái nữ nhi tính tình đột nhiên đại biến này, "Ngươi còn có mặt mũi mà hỏi? Nếu không phải ngươi đẩy Lệ Vương điện hạ xuống nước, Cố phủ sẽ rơi vào nguy hiểm như thế sao?"
"Ai nói ta đẩy Lệ Vương xuống nước? Là Thượng Thư đại nhân chính mắt thấy sao?" Cố Thiên Tuyết không đáp hỏi lại.
"Trước mắt bao nhiêu người, ngươi còn giảo biện?" Cố thượng thư hét lớn.
Cố Thiên Tuyết cười lạnh chậm rãi đứng dậy, vỗ vỗ nhẹ vào vạt váy ướt đẫm của mình, "Ai tận mắt nhìn thấy bổn tiểu thư đẩy Lệ Vương xuống nước, đứng ra." Vừa nói vừa đưa mắt nhìn lướt qua đám người xung quanh.
Mọi người lập tức bị câu hỏi này làm cho bối rối, thế nhưng không một người trả lời, chỉ âm thầm buồn bực trong lòng. Hôm nay đại tiểu thư làm sao lại không giống ngày thường? Ngày thường đại tiểu thư đầu óc đơn giản, tính tình táo bạo, thô tục, nhưng hôm nay mỗi một câu nói của đại tiểu thư đều cảm thấy có thâm ý, kỳ quái khác thường.
Đám người một mảnh yên tĩnh, sự tình phát sinh quá đột ngột, nên mọi người xác thật không thấy rõ Lệ Vương rơi xuống hồ như thế nào.
Lúc này, cuối đám người có hai người châu đầu ghé tai thì thầm với nhau, ánh mắt lén lút.
Cố Thiên Tuyết dư quang quét một chút hai người, không nhanh không chậm nói, "Từ đầu đến cuối, bản thân Lệ Vương điện hạ đều không nói rốt cuộc là ai đẩy hắn xuống nước. Ta khuyên các ngươi nên cân nhắc hậu quả trước khi nói, rồi cân nhắc xem mình có thể đến gánh vác không."
Một câu, cảnh cáo hai người đang ngo ngoe rục rịch, lại cho Cố thượng thư chút hy vọng.
"Tuyết Nhi, Lệ Vương rốt cuộc rớt xuống hồ như thế nào?" Cố thượng thư lập tức sửa lại xưng hô.
"Trượt chân." Cố Thiên Tuyết buông tay.
Mọi người nghị luận sôi nổi.
"Ngươi chắc chứ?" Cố thượng thư nheo nheo mắt, tiếp tục hỏi.
Cố Thiên Tuyết gật đầu, "Tin hay không tuỳ người."
Cố thượng thư không biết suy nghĩ cái gì, phải sau một lúc lâu mới nói, "Được rồi, Tuyết Nhi ngươi cũng bị làm cho sợ hãi rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt, thay quần áo đi. Chuyện này để sau hãy nói."
"Thật tốt quá, thật tốt quá, phụ thân ngươi đã tha thứ cho ngươi." Cố thượng thư vừa nói ra, Triệu thị liền bắt đầu hoan thiên hỉ địa, vui vẻ dậy sóng.
"......" Cố Thiên Tuyết đỡ trán, có loại mong muốn muốn ngất đi, "Nương, chẳng lẽ người không thấy là thượng thư hắn có tha thứ cho ta hay không quan trọng, quan trọng là Lệ Vương có tha thứ cho ta hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com