Khởi Đầu của họ .
Cô ngủ một giấc tới sáng thì thức dậy , vươn vai nói .
''Làm việc vất vả ngủ cũng ngon hơn bình thường ''.
Cô nói rồi chải tóc , coi lại y phục rổi lát sau cô đi ra ngoài thấy Thượng Quan Ngọc đang ngồi trước sân..
''Quan Ngọc '' cô mừng quá chạy tới .
Thượng Quan Ngọc thấy cô thì cũng vui vẻ , nàng hỏi '' lần đó giữa hai người xảy ra chuyện gì vậy ? Diệp Minh Chủ như biến thành con người khác ''
Cô nghe vậy thì chớp mắt nói '' ta kêu hắn thả Vương Gia , giết Vương Gia là tội tru di mà sao để hắn làm càng được , thế là hắn giận ta '' cô nói hết sực tự nhiên .
Thượng Quan Ngọc nghe vậy cũng ko hỏi nữa nàng nói '' Sư tôn sáng sớm đã cùng Diệp Minh chủ rời đi đâu đó , ta thấy nhớ cô nương nên qua thăm đây '' nàng nói xong còn đưa cho cô một giỏ táo .
Yến Phi Phi nghe vậy nói '' đừng gọi cô nương nữa , kêu tên là được mà , dù gì hai chúng ta cũng từng vào sinh ra tử ''. Cô nói rồi lấy quả táo ăn ngon lành .
Thượng Quan Ngọc mĩm cười nói '' cũng phải ta nhìn muội chắt còn nhỏ , ta cứ xưng huynh muội cho tiện ''.
Cô nghe vậy mĩm cười nói '' Vạn Tông Sư dày công tính kế chắt là vì muốn tỷ sống đúng với bản thân mình đó , không lâu nữa chắt chắn người sẻ nói sự thật thôi ''.
Thượng Quan Ngọc nghe vậy lắc đầu nói '' từ hôm đến núi Bạch Đà này sư tôn chưa từng nói chuyện với ta , Phi Phi muội có cách gì để người hết giận ko ?''.
Cô nghe vậy nói '' hay thử tỏ tình với người xem sao ? Dù gì chẳng phải tỷ cũng thích người sao ?''
''Nói bậy '' Thượng Quan Ngọc mặt đỏ như gấc nói rồi cúi đầu ko nói gì nữa .
Thấy nàng mắc cở Yến Phi Phi nói '' vậy ta chỉ cách cho nhé '' cô nói rồi đi tới nói nhỏ vào tai nàng .
Đến tối Vạn Nhất Hoa cùng Diệp Nam Thiên trở về thấy Thượng Quan Ngọc ngồi đàn còn Yến Phi Phi đang uống rượu ,
Diệp Nam Thiên mặt đen như đáy nồi đi tới nói '' Chẳng phải nói bản thân ko biết uống rượu sao ?''.
Vì hắn lên tiếng nên Thượng Quan Ngọc ngưng đàn còn Yến Phi Phi thì ngưng uống .
Cô hất tay hắn ra rồi nói '' kệ ta ngươi quản làm gì , ngươi chẳng phải ghét ta lắm sao ?''
Thượng Quan Ngọc lúc này đứng dậy nói '' ta đưa muội vào nghỉ , muội say rồi ''.
Diệp Nam Thiên thấy tay của Thượng Quan Ngọc vừa đụng tới cô hắn liền chụp lại nói '' ko phiền Thương Quan Huynh quan tâm , ta có thể tự mình làm ''.
Cái chụp tay này khiến Vạn Nhất Hoa phải liếc nhìn còn Thượng Quan Ngọc nhẹ nhàng rụt tay về .
Yến Phi Phi ko nói hai lời lao qua ôm lấy eo Thượng Quan Ngọc đầu tựa vào ngực người ta rồi nói '' ta với huynh ấy vừa kết nghĩa huynh muội , từ giờ huynh ấy là đại ca ta rồi ''
Diệp Nam Thiên thấy được cảnh hai người thân mật thì mặt tái mét nói '' Nam Nữ khác biệt cô nương ko biết sao ? Mau bỏ hắn ra ''.
Yến Phi Phi nghe vậy ôm còn chặt hơn nói '' Nam Thiên ngươi hận ta , ghét ta , mấy hôm nay đày đoạ ta cực khổ là vì thấy ta thân một mình , nay ta có ca ca rồi ngươi còn dám ăn hiếp ta ko ?'',
Thượng Quan Ngọc nghe vậy nói '' Diệp Minh Chủ , ta tuổi đời lớn hơn huynh nhưng vẫn tôn trọng huynh là võ lâm minh , nay muội ấy đã cùng ta kết nghĩa huynh ko được ức hiếp muội ấy ''nói rồi dịu dàng xoa đầu cô . .
Diệp Nam Thiên lúc này trán nổi gân xanh , cổ cũng nổi gân hắn gằng giọng nói '' Huynh muội ruột thịt còn ko như vậy hai người chỉ là kết nghĩa lại cử xử ko ra thể thống gì ? Nếu nói cô nương ấy ko hiểu chuyện thì ta ko trách nay Thượng Quan Trang chủ một bụng thi văn lại ko biết phép tắt vậy sao ?''.
Yến Phi Phi say khướt nghe vậy liền nói '' phép tắt là do người đặt ra cũng sẻ do con người phá bỏ nó '' cô nói rồi cười hì hì nhìn hắn , tay vẫn ôm eo Thượng Quan Ngọc ko bỏ ra .
Diệp Nam Thiên nổi giận nói '' vậy sao ? Ta thấy hôm nay cô nương ko sợ ta vì có Thượng Quan trang chủ chống lưng sao ?''
Dù hắn nổi giận nhưng cử chỉ cùng cách nói chuyện rất lịch thiệp , ghen nhưng làm như mình chỉ quan tâm đến lể giáo .
Cô gật đầu nói '' đúng , huynh ấy là chủ nhân Vạn Hoa sơn trang , sau này ta sẻ ko bị ngươi ức hiếp nữa , ko phải gánh nước nấu cơm hầu hạ ngươi còn phải coi sắc mặt ngươi mà sống nữa ''.
Cô càng nói càng buồn hơn , ánh mắt tỉnh đi đôi chút , cô nhìn hắn .
Thượng Quan Ngọc lúc này nhẹ giọng nói '' đợi ít hôm ta sẻ đưa muội ấy rời đi , Diệp Minh Chủ xin huynh nể mặt ta đừng dày vò muội ấy nữa ''.
Vạn Nhất Hoa lúc này mới lên tiếng '' hiện tại con ko còn chổ nào để đi cả , ở lại đây là lựa chọn tốt nhất rồi ''.
''Tại sao ?'' Thượng Quan Ngọc hơi bất ngờ hỏi .
Vạn Nhất Hoa nghe vậy nói '' theo ta về nhà tranh ta sẻ nói rỏ với con '' hắn nói xong chắp tay sau mông rời đi .
''huynh đi đi '' cô nhỏ giọng nói rồi bỏ tay khỏi eo Thượng Quan Ngọc .
Thượng Quan Ngọc cầm đàn rồi nói '' sáng mai ta đến tìm muội '',
Cô gật đầu ...
Lúc này chỉ còn cô và hắn , Diệp Nam Thiên lạnh giọng hỏi '' tại sao lại xem trọng Thượng Quan Ngọc ''.
Cô nghe vậy cũng ko nói gì lát sau , cô nói '' ta xem trọng ai quan trong gì chứ ? ''
Hắn thấy cô tỉnh táo thì hơi bất ngờ hắn hỏi ''cô nương muốn gì chứ ? Sao lại đóng kịch như vậy ?''.
Cô nghe vậy liền nói ''Thật ra Thượng Quan Ngọc là nữ nhân cải nam trang , ta chỉ đang giúp nàng ấy có cơ hội nói chuyện với người mình yêu thôi ''.
Diệp Nam Thiên lúc này tuy bất ngờ nhưng lòng cũng nhẹ đi rất nhiều , hoá ra hắn ghen với Thượng Quan Ngọc thấy cô ôm nam nhân khác hắn thực sự sắp điên rồi .
Cô thấy hắn im lặng liền nói '' ngươi ko biết hả ?''
Hắn nghe vậy liền quay mặt nói '' ta ko quản chuyện ko phải của mình '' .
Cô nghe ra hắn nói cô nhiều chuyện , lo chuyện bao đồng chứ gì .
''Vậy là ta nhiều chuyện , huynh là chính nhân quân tử còn ta là tiểu nhân được chưa ?'' Cô nói rồi giận dỗi bỏ đi vào phòng đóng cửa cái ầm .
Diệp Nam Thiên đứng đó nhìn cô rồi hắn mĩm cười '' hoá ra Thượng Quan Ngọc là nữ nhân '' hắn vừa nói vừa cười rất khẻ ,
......
Vạn Nhất Hoa đi trước Thượng Quan Ngọc đi sau nàng ko ngờ kế của Yến Phi Phi lại hay như vậy khiến sư tôn chịu nói thật với nàng .
''Sư Tôn '' nàng chạy đến đi sát hắn .
Vạn Nhất Hoa vào tới sân nhà liền đứng nhìn nàng rồi hỏi '' Ngọc Nhi con có muốn sống đúng với danh phận nữ nhi của mình không ?''.
Nàng nghe vậy thì hơi bất ngờ hỏi '' bằng cách nào ạ ?''
Hắn nhìn nàng lòng thầm tự nói .
Ngọc Nhi .. nàng còn chưa hiểu lòng của ta hay sao ?.
Trong lòng hắn dấy lên muôn nàng sống gió . Chín năm qua , hắn lấy cái chết của chính mình đổi cho nàng một đời bình an , tránh đi hôn sự mà vua ban cho nàng , hắn dồn tâm tính kế , từng bước từng bước để cho nàng có thể sống đường hoàng với thân phận nữ nhi .
Thế nhưng giờ phút đối diện , đôi mắt trong veo ko vướn bụi trần của nàng khiến hắn cảm thấy mình thật chẳng ra làm sau .
Hắn muốn nói với nàng từng ngày hắn sống sau khi giả chết , hắn điều nhớ nàng đến tê tâm liệt phế .
Muốn nói rằng , tất cả tính toán tàn nhẫn kia chỉ để nàng được tự do , ko còn trói buộc với hai chữ sư đồ .
Nhưng lời đến môi , lại nghẹn thành im lặng .
Hắn sợ .
Một khi nói ra nàng sẻ lùi xa hắn . Sợ tình cảm nhiều năm mà hắn che giấu lại khiến nàng sợ hãi , kinh tởm người sư tôn này .
[[''Ngọc Nhi sao nàng mãi ko chịu hiểu ?'' ]] hắn tự nghĩ trong lòng rồi khẻ thở dài .
Hắn chưa từng là người biết thổ lộ , cả đời chỉ biết trốn tránh , bài mưu tính kế , dùng cả sinh mạng để bảo vệ nàng . Nhưng giờ đây hắn mới nhận ra tất cả điều đó là chưa đủ , hắn vẫn phải tự mình nói ra cho nàng hiểu .
Hắn khẻ khàng thở ra một tiếng cười đắng chát .
Ta yêu nàng , nhưng ta phải nói thế nào để nàng hiểu lòng ta đây ?.
Vạn Nhất Hoa đứng nhìn màn đêm đen kịt , dài vô tận . Làm thì dễ sau nói lại khó khắn với hắn thế này .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com