Trấn Vô Phương .
Diệp Nam Thiên đồng hành cùng Yến Vô Ưu và cô quay về Yến Sơn trang , trên đường đi hắn thường xuyên liếc mắt nhìn cô , còn cô thì cứ vờ như không thấy .
Yến Vô Ưu thì trầm ngâm quan sát hai người , theo như hắn nhìn nhận thì chỉ có mõi Nam Thiên là tỏ ra quan tâm cô còn cô thì hình như đang lưỡng lự gì đó .
Đoạn đường tiếp theo họ đã đến được trấn Vô Phương , ko còn đi đường rừng nữa .
Trấn Vô Phương này nằm cách xa tổng đà của Võ Lâm Minh nên nơi này khá là loạn .
Bên ngoài ko hề yên bình chút nào .
Yến Vô Ưu ghé phân nhánh của Yến Sơn trang , quản sự chạy ra thì thấy Diệp Nam Thiên cũng có mặt hắn cúi người hành lễ rồi an bài phòng ốc xong liền sai người làm chuẩn bị nước nóng cho họ tắm .
Khi đã tắm rửa tẩy trần xong mọi người đến thiện phòng dùng cơm , thức ăn nóng hổi ngun ngút khói khiến cô ko kiềm lòng được liền chảy nước miếng .
Trên bàn có rất nhiều món , gà nấu sâm , canh cá diếc , đùi heo nguyên tản kho ..... nấm hương xào , bánh bao , còn có cả điểm tâm . v.v nhiều món mà cô thích ăn .
''Món ăn này ai nấu mà màu sắc cùng cách trình bày lại đẹp mắt đến vậy ?'' Cô quay sang hỏi quản gia ..
Quản gia tính nói liền bị Yến vô Ưu nhìn , hắn khẻ lắc đầu .
Quản gia thấy vậy liền nói '' là đầu bếp nấu ''.
Cô nghe vậy khẻ động đủa gắp một miếng chân giò , vừa ăn vô miêng cô liền cảm thán trong lòng , món ăn này ở hiện đại cô đã từng ăn qua .
Dù ngoài mặt không nói ra nhưng cô vô thức nhìn Yến Vô Ưu , còn vì sao cô nhìn hắn ư , đơn giản vì hắn là người mà cô đem hình tượng người cô thầm thương trộm nhớ ở hiện đại mà viết về hắn , món ăn này cũng là cô từng ăn ở nhà hắn .
Yến Vô Ưu thấy cô qua giây phút ngắn ngủi đã trãi qua nhiều cung bật cảm xúc liền nói '' nếu đói quá cứ ăn nhiều một chút '' nói rồi gắp thức ăn bỏ vào chén cô trước mắt Diệp Nam Thiên và người làm trong điền trang .
''cám ơn ngươi '' cô nhẹ giọng nói rồi bắt đầu ăn ngon lành .
Diệp Nam Thiên biết Yến Vô Ưu đang giận hắn nên cũng ko dám nói gì , chỉ lâu lâu liếc nhìn cô rồi rất nhanh trở về hiện tại .
Đến chiều ....
Yến Vô Ưu ngồi xuống ghế lớn giữa khách phòng nói '' Dạo gần đây giang hồ ko được an ổn , chuyện giao thương giữa Yến Sơn trang và các nơi thế nào ?''.
Quản sự đưa ra sổ sách nói '' bẩm trang chủ mọi chuyện vẫn ổn , chỉ là ...''
Thấy quản sự ấp úng hắn hỏi '' chỉ là thế nào ?? ''.
Quản Sự cúi đầu nói '' chuyện là cách đây ít hôm cô một nhóm thương gia xuất hiện muốn thu mua lại toàn bộ thảo dược của chúng ta , hẹn mấy hôm nữa tới lấy hàng tiền cũng đưa đủ rồi ''.
Yến Vô Ưu nghe vậy liền nói '' vậy là chuyện tốt chứ có gì lạ ''.
Quản sự nói '' chỉ là thảo dược họ đặt mua là một loại thảo dược gây thổ tả , với số lượng lớn như vậy có thể gây thổ tả cho mấy chục người ''.
Yến Vô Ưu chau mày rồi nhìn về phía tác giả đang ngồi ,
Cô thấy vậy nói '' chuyện này ta cũng không chắt là mình có biết hay không , ngươi nhìn ta làm gì .''.
Yến Vô Ưu mĩm cười nói '' chỉ là ta nghĩ cô nương biết gì đó , nay lại nói ko biết thì có hơi ko đúng ''.
Cô hơi suy nghĩ rồi nói '' đôi khi chuyện cũng ko có gì lớn , cứ điều tra sẻ ra ngay mà ''.
Nghe cô nói vậy Diệp Nam Thiên lúc này nói '' chuyện này e có ẩn tình , Nam Thiên sẻ điều tra chuyện này ''.
Cô nghe vậy im lặng , Diệp Nam Thiên lúc này lại nói '' nếu như cô nương ấy biết gì đó chi bằng để cô nương ấy cùng Nam Thiên điều tra ''.
Cô ngồi đó rầu rỉ [[ muốn đi thì đi một mình chứ sao lại kéo ta theo làm gì ?]] nghĩ thì nghĩ vậy mà ko dám nói ra .
Yến Vô Ưu ko ưng lòng nói '' Cô ấy ko có võ công cũng như ko giỏi giữ miệng , chuyện này giao lại cho con tự mình điều tra vậy ''
Hắn nói xong cô lấy tay che miệng mình , hắn vậy mà hiểu cô quá hén , biết cô mồm mép tép nhảy ko làm được chuyện lớn .
Diệp Nam Thiên ko biết nói sao đành cuối đầu nhận lệnh điều tra chuyện mua thảo mộc , còn cô thì ngoan ngoãn ngày ngày ở lại phân nhánh của Yến Sơn Trang mà hưởng phước .
Buổi tối.
Cô ngồi trước bàn đá của phòng mình để ngắm trăng , Yến Vô Ưu đi đến thấy cô liền tự nhiên ngồi xuống đối diện ,
''Không ngủ được sao ?'' Hắn khẻ hỏi rồi nhìn về hướng cô đang nhìn .
Cô im lặng hồi lâu rồi thở dài nói '' ta thực sự sai rồi , từ đầu đến cuối ta đã sai rồi '' .
Một câu tưởng chừng vô thưởng vô phạt , nói ra có chủ đích gì ? Hắn nhìn cô thăm dò ...
''Sai ở đâu sửa ở đó , nếu như ko sửa được thì nhất quyết xé bỏ làm lại từ đầu '' hắn vừa nói vừa rót rượu vào ly mà tự thưởng cho mình .
Cô nhìn hắn rồi tự nói '' cuộc đời ta đã xui xẻo xuyên vào đây , ngươi nghĩ ta có thể xé nháp làm lại ko ?'' Cô dứt lời cũng tự rót rượu cho chính mình , ực một cái uống cạn .
Hắn nhìn cô xong lại tự mĩm cười '' nếu như cô coi đó là xui xẻo thì khó làm lại lắm , vì bi quan ko thể nhìn thấy được tương lai , còn nếu như cô xem đó là trãi nghiệm thì có gì là ko thể làm lại ''.
Cô lúc này bị lời nói của hắn làm cho tỉnh ngộ , hắn nói đúng , nếu là trãi nghiệm thì chỉ là mới bắt đầu , cô còn có cơ hội tự mình làm lại mọi chuyện , còn nếu như cô cứ bị quan , cứ tiêu cực thì cuộc sống này làm lại có ý nghĩa gì chứ ?.
Người đàn ông trước mặt cô thực sự có đôi mắt nhìn xa trông rộng , cô là một người hiện đại còn ko có được cái nhìn của người cổ đại như hắn ..
Cô đứng dậy rót rượu vào ly rồi nói với hắn '' ta thực sự cám ơn ngươi , vì câu nói của ngươi ta ngộ ra được chân lý , ta kính ngươi một chung '',
Nói rồi cô cụng lỵ vào ly hắn rồi uống cạn , sau đó cô đứng dậy chống hông , tinh thần vượt qua ngưỡng 1000 % nói '' ta quyết định rồi , ta ko cần sửa lỗi gì cả , chỉ cần mai danh ẩn tích , sống đời như ẩn sĩ , thế giới này cứ tự nó vận hành , ta ko liên quan gì cả ''.
Yến Vô Ưu nghe cô nói vậy thì hơi trầm tư , hắn đưa ly uống cạn .
''Được! ẩn cư cũng là một ý hay '' hắn phụ hoạ .
Sau đó hai người uống rượu đến khi cô say và ngủ tại bàn ... hắn nhìn gương mặt cô rồi nhẹ giọng nói '' chính là Phi Phi thật sao ? Ở thế giới này ta cũng có thể gặp lại cố nhân hay sao ?''.
Lời hắn nói cô nào nghe được .
.....
Diệp Nam Thiên đi điều tra thì tình cờ gặp Tam Lang cũng đang điều tra về chuyện thảo dược , hai người gặp nhau liền quay về báo lại với Yến Vô Ưu .
Cô ở trong hoa viên nghe người làm nói có Tam Lang của Thiên kiếm môn đến liền đi ra xem sao ?
Cô thấy người đến là Tam Lang liền mở to mắt nhìn ..
''Tam lang là đệ sao ?'' Cô hỏi khẻ .
''Là tỷ ! Tại sao tỷ lại ở đây ?''
Hắn nhớ lần từ biệt ở trấn Thanh Phong đã mấy tháng rồi mới gặp lại ,nhưng cô ở cùng đại ca hắn và Yến Bá phụ khiến hắn ko hiểu lắm
Cô mĩm cười nói '' một lời khó nói hết , gặp được đệ ta thấy vui lắm ''.
''Đệ cũng vậy '' hắn nói rồi mĩm cười nhìn cô .
Diệp Nam Thiên ánh mắt hiện lên vẻ khó chịu ....nhưng hắn vẫn như cũ lặng im ko nói gì
Tam Lang lúc này hành lễ với Yến Vô Ưu sau đó mọi người cùng ngồi xuống bàn bạc ...
''Nhị ca mấy tháng qua một mặt cho người tìm huynh , mặt khác âm thầm quan sát các môn phái , sau khi nhị ca tìm hiểu đã phát hiện Hoàng Đao Bang có nhiều động tỉnh nhất , nên đệ nhận lệnh đến đây để quan sát tình hình ''
Tam Lang nói xong Yến Vô Ưu gật gù nói '' Nhị ca con hành sự cẩn trọng , vậy con đã điều tra được gì ?''.
''Con đến đây được một tháng , qua điều tra con phát hiện có một số sĩ tử giang hồ thường xuyên lui tới tổng đà của Hoàng Đao Bang , sau đó con phát hiện họ mua rất nhiều thảo mộc ở các hiệu thuốc , mà thảo mộc này là loại gây thổ tả ''.
Diệp Nam Thiên nghe vậy nói '' họ thực sự muốn gây ra tai hoạ gì đây ?''.
Cô nghe vậy nói '' Hoàng Đao Bang dù gì cũng chỉ là nơi nhận tiền làm việc , họ nếu như ko có đủ ngân lượng tuyệt đối ko làm gì lớn , điều đó chứng minh có người sai họ làm ''.
Yến Vô Ưu nhìn cô bằng ánh mắt rất đổi dịu dàng , cô bị hắn nhìn liền im lặng .
[[ánh mắt hắn nhìn mình là sao vậy ? Ko được bình thường lắm ]]
Cô tư nói với lòng rồi im lặng ko nói gì nữa .
''Chuyện này cũng đến lúc nên kết thúc rồi , hai đứa biết làm thế nào chứ ?'' Yến Vô Ưu đứng dậy nói với Nam thiên và Tam Lang .
''Con hiểu rồi ạ '' hai người chấp tay cung kính nói .
Cô ngồi đó nhìn 3 người họ , '' hiểu gì chứ ? Các ngươi đã bàn kế sách gì đâu ?''.
Yến Vô Ưu mĩm cười với cô , kiểu tác giả ngốc nghếch như vậy nên từ khi xuyên đến toàn bị người ta tính kế , sống được mấy năm chắt cũng có bàn tay vàng gì đó giúp sức rồi ,
Hắn lúc này nói '' đi nhanh về nhanh '' .
Diệp Nam Thiên cùng Tam Lang lui ra ngoài , khi đi ngang hắn liếc nhìn cô , còn cô thì ko nhìn hắn .
Đợi hai người kia đi rồi cô hỏi '' các ngươi có kế hoạch gì vậy ?''.
Yến Vô Ưu ko nói gì chỉ quay lưng đi , cô thấy vậy đi theo sau lưng hắn rồi hỏi '' ko nói được sao ? Sợ ta nhiều chuyện hả ? '' .
Cô cứ hỏi nhưng hắn cứ im lặng cô liền đi theo hắn nữa ngày , đang đi hắn tự dưng dừng lại cô ko chú ý liền đâm sầm vào người hắn , hắn quay lại nói '' ko có chuyện gì đừng theo ta mãi , nữ nhân ngốc ''
Cô lúc này đứng tới ngực hắn ngước lên nói lý '' ta ko ngốc , ta chỉ thật lòng đối đãi các ngươi thôi , là dùng chân tình đối đãi đó biết chưa ''.
Yến Vô Ưu nghe vậy tự nhiên môi khẻ công lên một đường rất nhẹ , hắn nói '' được vậy ta chấp nhận chân tình của cô được chưa ?''.
Cô nhìn hắn , gió bên ngoài thổi quá khiến hai sợi tóc hắn bay , tới gió cũng đứng về phía hắn ,hắn đẹp đến như vậy sao ? Thực sự quá đáng rồi ... cô tự dưng đỏ mặt ko nhìn hắn nữa ..
''Tấm chân tình của ta bị các ngươi chà đạp ko thương tiếc '' cô cúi đầu nói .
Hoa đào rơi nhẹ vướn trên mái tóc có phần qua loa của cô , hắn nhẹ nhàng đưa tay nhặt lấy liền nhìn cô thêm chút nữa , cô đơn giản đến đáng thương , y phục cũng là vải thường , đầu tóc cột cũng qua loa , gương mặt có chút đen do ko chăm chút , hắn nhớ cô rất đáng yêu , xinh đẹp nhưng cô đơn , đôi mắt to tròn nhìn thế giới bằng cái nhìn tò mò .
Nay đôi mắt ấy đã nhuốm màu buồn nhẹ , vì sao lại để bản thận chịu thiệt , vì sao lại ko thể nghĩ cho bản thân , sửa lỗi gì chứ ? Tới bản thân mình con ko tự lo được muốn lo cho ai nữa đây ?.
Hắn nâng cằm cô lên , cô hơi cứng người , cái không khí màu hồng gì đây chứ ?,
Đôi môi anh đào nhỏ xinh cần chút màu sắc mới có thể tươi lên được ...
''Sao lại ko trau chuốt bản thân , cớ gì lại ăn mặc như vậy ? '' hắn vô thức hỏi .
Cô nghe vậy dịu giọng nói '' ta ko có võ công cũng ko có ngân lượng , ta đẹp lên sẻ tự hại mình , với lại ta cũng ko muốn mình quá xinh đẹp đâu ''.
Lời cô nói khiến hắn bật cười '' tự tin thái quá , dù có ăn mặc đẹp và trang điểm chắt gì đã đẹp '' hắn nói xong rồi bỏ tay khỏi cằm cô .
Cô biểu môi nói '' ta ko đẹp bằng nữ nhi và thê tử ngươi thôi , chứ ngoài ra ta cũng dễ nhìn lắm đó ''.
Hắn ko nói gì chỉ mĩm cười dịu dàng với cô , còn cô thì đứng nhìn gió thổi bên ngoài ...
Những cảnh tượng này cũng bị người làm ở phân nhánh nhìn thấy được .
Diệp Nam Thiên chưa rời đi hắn nấp một nơi khuất để nhìn cô và Yến Vô Ưu , ánh mắt hắn hiện lên sự lo lắng bất an , lòng hắn nghĩ '' có phải bá phụ động tâm với cô rồi chăng ''.
Tam Lang thấy đại ca như vậy cũng đầy bất ngờ , sao ánh mắt của Đại ca hắn nhìn cô nương ấy lại da diết và đầy bất an như sợ đánh mất người mình yêu thương nhất vậy .
Mới khi nào còn gặp cô nương ấy ở đâu là đuổi ở đó mà .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com