Tương Lai của Chúng Ta .
Sáng hôm sau cô dậy sớm đã thấy hắn chuẩn bị một bàn thức ăn , thấy cô hắn mĩm cười nói.
''Phi Phi muội nếm thử tài nấu ăn của huynh xem thế nào ?''
Cô thấy vậy hơi bất ngờ hỏi '' huynh biết nấu ăn sao ? Khi nào ?''. Cô vừa nói vừa ngồi xuống bàn , một bàn ăn chỉ có 2 người mà tận 4 món .
Cháo trắng , cải muối ,bánh bao , và một ít đồ xào .
Cô ngồi xuống lấy một cái bánh bao cắn 1 nữa hương vị này ko tệ , cô lại cắn thêm nữa cái còn lại .... Tự nhiên cô rơi nước mắt , bánh bao này cô đã từng ăn qua hương vị này như hương vị ở hiện đại cô từng ăn .. cô lao vội nước mắt , nhìn hắn rồi cố mĩm cười nói
''Nam Thiên bánh ngon quá , sau này nếu ko làm Minh chủ võ lâm huynh làm người bán bánh bao nhé , bảo đảm đông khách ''.
Diệp Nam Thiên ngồi xuống nhìn cô ăn ngon lành hắn ko hề phát hiện ra cô vừa rơi nước mắt ,
Hắn cũng suy nghĩ đến cảnh đó , hắn đứng nhồi bột làm bánh còn cô thì bán bánh , lấy ngân lượng . Rồi sau đó sẻ có một vài đứa trẻ chạy ra đòi phụ thân và mẫu thân chơi cùng , nghĩ tới đó hắn tự nhiên hiện lên nét suy tư , ko nghĩ nữa .
Hắn múc cháo ra bát cho cô rồi nói '' muội ăn từ từ , bánh nóng kẻo phỏng '' hắn nói rồi còn thổi cháo cho cô .
Cô nhận lấy chén cháo từ hắn rồi húp một hơi xong nói '' Nam Thiên bánh bao nhân cải muối này ngon thật sự ,ăn với cháo thì đúng là tuyệt , huynh tay làm hết hả ?''.
Hắn mĩm cười nói '' ta muốn muội thưởng thức đồ ăn ta nấu , sao hả ngon chứ ?''.
Cô ăn thêm một cái bánh bao nữa rồi nói '' ngon lắm , Nam Thiên muội ko ngờ huynh lại biết nấu ăn , huynh học nấu ăn từ sư phụ nào vậy ?''.
Hắn nghe vậy định nói người dạy hắn làm bánh bao là Yến Bá Phụ của hắn nhưng nghĩ lại cảnh đêm qua hai người ngồi ăn hoành thánh hắn lại ko nói ra ..
''Muội ăn nhiều thêm đi ta hấp rất nhiều '' hắn đánh trống lãng nói qua chuyện khác ,
Hắn ngồi đó nhìn cô ăn rất ngon tự nhiên hắn hơi suy tư ,
Cô nhìn hắn hỏi '' huynh ko ăn hả ?''
''Có chứ , nhưng ta vẫn thích nhìn muội ăn '' hắn nói rồi cũng ăn nhưng chậm rải từ tốn , nhìn cô ăn như hổ thì bật cười nói '' muội ăn chậm thôi , còn nhiều lắm ''.
Cô cười cười nói '' 3 năm qua ta thật sự rất khổ , còn từng làm cái bang để xin ăn nữa , huynh nói xem sao cùng tên là Yến Phi Phi nhưng nàng ta số may mắn còn muội lại khổ đến vậy chứ ?''.
Hắn nghe vậy liền nói '' nàng ta như thế nào ta ko quản nhưng từ giờ về sau ta tuyệt đối không để muội chịu chút uất ức nào ''
Cô thấy hắn hình như vẫn hận nữ chính thì ko nói nữa , cô im lặng ăn ...
Sau đó ăn xong hắn dọn dẹp còn cô ra ghế ngồi phơi nắng , hắn đi mua đồ rất nhiều về cho cô , nào là y phục mới , giày mới và trang sức .
Buổi chiều hắn nấu nước nóng đổ vào chậu gổ rồi đi ra sân chổ cô đang ngồi .
''huynh nấu nước nóng rồi muội vào tắm sớm đi nếu không tối sẻ lạnh '' .
Cô nghe hắn nói vậy thì bật dậy nhìn hắn cô nghĩ .
[[Chắt ko phải tắm chung đâu nhỉ ]]
Dù vậy cô vẫn cười cười nói '' Nam Thiên huynh tắm chưa ?''
Hắn gật đầu nói '' tắm rồi ''.
Cô nghe vậy liền nói '' vậy chút nữa muội tắm huynh bận gì cứ làm đi '' cô nói xong nằm xuống tiếp ko muốn đi tắm .
Diệp Nam Thiên không nói gì đi tới bế bổng cô kiểu công chúa rồi nói '' phải tắm sớm ''.
''Chút nữa đi mà , muội chưa muốn tắm '' cô vùng vẫy .
Hắn vẫn bế cô trên tay rồi nói '' muội ko có võ công cũng ko có nội lực , cơ thế yếu đuối nên tránh bị bệnh tắm sớm là cách tốt nhất bảo vệ cơ thể yếu đuối của muội đó ''.
Hoá ra hắn là đang lo cô bé nhỏ ốm yếu đây mà , ko giống như nữ chính có võ công cao cường , cô chỉ là người thường nên hắn lo lắng quá thôi .
Hắn bế cô vào trong để cô tự thay y phục rồi tắm , hắn đứng bên ngoài nhìn ngắm bầu trời đã bắt đầu tắt nắng , hiện tại cô chính là ánh nắng với hắn , tình yêu đầu đời của hắn , người vì hắn ko sợ bất cứ điều gì .
''Phi Phi , nếu sau này ko có ta muội phải biết tự chăm sóc mình '' hắn nói khẻ .
Cô tắm bên trong ko nghe được gì ..
Buổi tối hai người ngồi cạnh nhau ngoài sân ngắm trăng , hắn nói '' đợi huynh nhé ''.
Cô nghe vậy nhìn hắn hỏi '' huynh đi chinh phạt Ma Giáo đến khi nào sẻ về ?''
''Chậm thì 3 tháng lâu thì chưa biết '' hắn nói vậy thì ngồi nhìn cô
''Khi nào huynh đi '' cô nhẹ giọng hỏi .
''Ít hôm nữa khi các môn phái hội tụ đủ huynh sẻ đi ''. Hắn trả lời cô .
''Lần trước ta gặp Yến Vô Ưu có phải lần này hắn cũng đi chinh phạt Ma Giáo ko ?'' Cô tự nhiên nhớ đến Yến Vô Ưu rồi hỏi , chỉ là vô tình nhưng Diệp Nam Thiên lại ko vừa ý lắm , hắn quay mặt ko nhìn cô .
Lát sau hắn nói '' Yến Bá Phụ vẫn đang tìm nữ nhi của người , chính phạt Ma Giáo người ko có đến ''.
''Ra vậy !'' Cô nói xong ngồi im lặng ko nói gì .
''Lần này huynh đi muội phải tự lo cho mình , ngày huynh trở lại sẻ tìm muội '' hắn dịu giọng nói khi thấy cô im lặng ,
Yến Phi Phi rưng rưng nước mắt khi hắn nói vậy , cô hiện tại ko thể giúp hắn được gì , võ công ko có đi theo chỉ là gánh nặng cho hắn , lần ly biệt này cô có thể sẻ ko bao giờ gặp lại hắn nữa .
Diệp Nam Thiên lại nói .
''Mộ Tử Thanh sẻ thay huynh bảo hộ muội , hắn rất trung thành với huynh nên muội đừng sợ hắn '' Diệp Nam Thiên đã gửi thư bồ câu cho Vạn Nhất Hoa bảo hắn kêu Mộ Tử Thanh đến trấn Thanh Phong bảo hộ cô , hắn đang trên đường đến .
''Không cần , chỉ cần huynh bình an là tốt rồi '' cô nói xong cũng nhìn trời ,
Thế giới này thiện ác đan xen , ngày cô bị ám toán dưới đáy Vô Nhai cô đã sinh ra tâm sợ hãi , hiện tại cảm giác cô dành cho hắn là gì chứ , bù đắp hay là yêu . Nếu là 3 năm trước cô còn cố gắng bên hắn để khiến hắn yêu cô nhưng đã qua mấy năm cô trãi qua đủ khổ cực , cái gì cũng từng chịu đựng , cái chết cũng ko đáng sợ lắm đâu .
Diệp Nam Thiên đưa tay nắm lấy tay cô rồi nói '' đường muội đi ta đã dọn sẳn rồi nếu được ta tất nhiên muốn cùng muội bước đi nhưng chỉ sợ là ko thể thôi ''.
Cô nhìn cánh tay to lớn của hắn nắm tay mình thì để yên , ko rụt về cũng ko quá để tâm '' nếu như huynh bình an quay lại khi đó hãy nói đến sau này ''
Lời cô nói ko rỏ ý tứ , hắn hơi do dự ko hiểu cô có ý gì .
Yến Phi Phi biết bản thân cô xuyên vào truyện thì chuyện cô là tác giả rất nhanh sẻ bại lộ , tới đó hắn cũng sẻ hận cô nếu như vậy chi bằng từ giây phút này cô đừng nên vướn vào bất cứ ái tình nào với hắn thì tốt nhất .
''Hay để ta đi Quan Ngoại với huynh '' cô nhìn hắn rồi nói .
''Ko được ! Quá nguy hiểm ta ko đồng ý để muội mạo hiểm ''. Diệp Nam Thiên gạt ngay ý định của cô .
Cô im lặng lát sau cô rụt tay về rồi nói '' vậy hôm nay chúng ta cũng nên chấm dứt mối nghiệt duyên này luôn đi , từ nay ta ko còn chút cảm tình nào với huynh nữa ''.
Hắn bị cô nói làm cho đơ người , ai nghĩ lúc này cô lại nói vậy chứ .
''Tại sao muội lại nói vậy ?'' Hắn nhìn cô rồi hỏi .
Yến Phi Phi nghiêm nghị nói '' Ta ko muốn huynh vướn bận về ta , đừng hứa lời xa vời hay vẻ ra tương lai gì đó nữa khi chính bản thân huynh còn chưa biết sống chết của chính mình , Diệp Nam Thiên giữa ta và huynh coi như đã trãi qua một kiếp rồi , kiếp này ta ko dây vào huynh nữa '' cô nói xong đứng dậy bỏ đi .
Về phòng ngồi xuống suy nghĩ , đợi hắn đi rồi cô tìm cách rời khỏi đây trước đã , Diệp Nam Thiên hắn dường như có suy tính riêng , ánh mắt có phần sâu ko thấy đáy , cô vẫn còn nhớ chuyện dưới đáy Vô Nhai , hiện tại cô vẫn chưa hết phòng bị hắn , chi bằng nhân cơ hội này rời xa phân tránh kiếm núi non nào đó ẩn cư luôn .
''Cũng đến lúc nên quy ẩn rồi '' cô nói xong đi tới bàn rót nước uống .
Diệp Nam Thiên đứng đó nhìn cô rồi không biết tại sao bản thân lại khó chịu đến vậy khi cô chọn cách từ bỏ hắn , năm đó cô vì hắn làm bao nhiêu chuyện nay lại đổi ý mất rồi .
Hắn nghĩ cô giận nên nói vậy , chắt vài hôm sẻ thay đổi ý định mà thôi .
Hằng ngày hắn vẫn nấu ăn , nấu nước cho cô tắm ,
Qua hai ngày thì Mặc Tử Thanh từ Thiên Kiếm Sơn Trang tới .
Cô đi ra thấy Mộ tử Thanh đang đứng đó thì biết Diệp Nam Thiên sắp rời đi rồi cô quay ngược trở vào phòng khi thấy hắn nhìn mình ..
Sáng hôm sau .
Cô thức dậy thấy Mộ Tử Thanh ăn cơm nhưng hôm nay hắn được tắm rửa sạch sẻ , tóc xoả dài qua mông nhưng không rối , hai tay hai chân vẫn bị xích cột quanh nhìn kỹ mặt mũi cũng dể nhìn nhưng cô ko có tâm trạng lắm nên chả để ý hắn .
''Nam Thiên đi rồi sao ?'' Cô nhẹ giọng nói .
Mộ Tử Thanh lo ăn ko trả lời cô .
Lát sau hắn lấy trong ngực ra lá thư đưa cô .
Cô cầm lấy trên bìa thư ghi '' gửi Phi Phi ''
Cô mở thư ra xem chỉ vỏn vẹn mấy chữ '' Ta yêu muội , đợi ta về ''
Cô đọc thư hắn thì thở dài , ý cô đã rỏ hắn còn ko hiểu hay sao , yêu đương có ít gì chi bằng giữ cái mạng quèn của cô trước đã , hiện tại hắn ko ở đây cô nên tranh thủ rời đi mới được .
Nghĩ là làm cô soạn đồ đạc cần thiết bỏ vào tay nãi để trốn đi .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com