Trích phần một: "Trên đời này, có những con quỷ chỉ đáng bị nhốt lại thay vì trừng phạt. Bởi nó là lương tri của một con quỷ khác còn độc ác hơn gấp nhiều lần."Trích phần hai: "Bên dưới là sỏi đá vỡ nhiều cạnh, bên trên là cái nắng dễ dàng làm một cái hố cạn nước, nhưng nó vẫn đuổi theo bằng hai bàn chân chỉ còn da bọc xương của mình."…
Mỗi khi đặt chân tới quán rượu Domyoji, anh em nhà Tsugikuni luôn bị thu hút bởi một cái lồng bướm ở tầng hai. Dù đã nhìn hàng chục lần nhưng Yoriichi vẫn cứ ước mình có thể ngắm nhìn cái thứ lộng lẫy đó mãi, ngắm cho đến khi trời tàn, ngắm cho đến khi bản thân trở thành cát bụi. Còn Michikatsu thì luôn ước mình có thể đốt nó đi, khiến nó sáng rực giữa trời tối, để nó chỉ còn là cát bụi.…
Có lẽ Yoriichi sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Và nơi đáng lẽ là ngôi nhà thứ hai của mình mà Kokushibou cũng phản bội, cuối cùng, ngoài Muzan ra thì không còn ai bên cạnh anh nữa.…
Dẫn:Tôi được gả cho Michikatsu. Anh ấy thì lo chuyện của gia tộc Tsugikuni. Tôi thì ở trong dinh thự, ngày ngày luyện văn. Nhân vật: Michikatsu, Yoriichi và nhiều OC do tôi tạo ra.Lưu ý: Cũng chỉ là một chút điên khùng của tôi thôi, nếu hay thì xin hãy bình luận động viên, thấy tệ thì xin hãy bay đi, tôi không cần lời chỉ trích đâu. :'D…
Nỗi đau trong Kokushibou chưa bao giờ biến mất. Người ta nói rằng niềm đau khổ xuất hiện trong ta vì ta có một vết thương trong cơ thể. Ấy thế mà khi Michikatsu đã biến thành quỷ, những niềm đau khổ trong hắn chưa bao giờ biến mất. Từ những cái bạt tay của cha đến cái chết của mẹ, rồi đến cái sự ghét bỏ mà người khác giành cho em trai hắn. Kokushibou cứ nghĩ đến chúng mãi.Cái bạt tay khiến hắn sợ hãi gia đình. Cái chết của mẹ khiến hắn "không thể thấu hiểu" người khác. Cái khinh bỉ của người đời dành cho Yoriichi khiến hắn không thể công nhận bản thân.Tsugikuni Michikatsu không phải một người tốt, càng không phải là không có tham vọng, trái lại tham vọng của hắn còn cao ngút ngưỡng. Không cần với cái danh Kokushibou, Michikatsu vẫn sẵn sàng lấy đầu người khác. Không cần với cái chức trưởng họ Tsugikuni, Michikatsu vẫn mong muốn đứng đầu cả vùng Satou."Sao lại không mong muốn những thứ đó? Không có chúng thì chẳng khác nào đống rác rưởi!" Michikatsu vẫn cứ giữ cái nhận định đấy trong suốt hai mươi mấy năm cuộc đời của mình. Chưa một khắc nào nó biến mất, chỉ là hắn đã quên mất nó. Vì Yoriichi đã chôn vùi cái nhận định đó đi rồi, em trai hắn đã chôn vùi cái nhận định méo mó này sâu trong tâm trí của Michikatsu, ở một nơi mà Michikatsu không thể nhìn đến. Nó được chôn bởi niềm hạnh phúc, sự che chở và cả lòng biết ơn. Nhưng người mang đến những thứ đó đã mất rồi, vì vậy cái nhận định méo mó của Michikatsu lại trồi lên.…
Madara có một người em quá cố. Hashirama cũng vậy, thậm chí gấp đôi số lượng đấy. Nhưng thật lạ kỳ, dù tự nghĩ kiểu gì, Hashirama luôn thấy bản thân nên quên đi. Có nhận ra mình may mắn hơn đối phương ở chỗ bản thân còn một người em trai khác cũng không chuyển hướng được suy nghĩ trong anh. Đâm ra, cứ nửa đêm là mặt người này cứ như điên như dại. Lúc thì cười mà chẳng nhìn thẳng vào vật nào. Dạo khác thì kể lể nhưng không khi nào nói tròn tiếng.…
Trích: "Với khoảng thời gian đó, tình cảm của Omi không thể nào đơn giản như của đám thiếu niên. Kiểu gì đặc tính tồi tệ nhất chẳng đã hiện diện ra, điều mà những nhân vật trong tiểu thuyết lãng mạn sợ nhất ấy. Phải, khi yêu một ai đó quá lâu, hàng loạt thói quen liên quan đến người đó sẽ xuất hiện trong bạn. Và nếu đột nhiên chúng không thể tiếp diễn nữa thì tâm lý bạn sẽ bị ảnh hưởng, dù ít hay nhiều thì cơ bản vẫn là xấu vì thói quen thường đồng nghĩa với an toàn mà."Note: Truyện này "xé" một couple nào đó nha... Nói chung truyện chỉ là những dòng điên khùng của mình thôi chứ mình không muốn gây hiềm khích gì... (*_ _)人…