Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Kỉ Niệm Cuối Cùng Về Người Đó...

Kỉ Niệm Cuối Cùng Về Người Đó...

2 0 2

Thiên Nguyệt, một chàng trai trầm lặng và đầy lòng trắc ẩn, đã nhận lời giúp đỡ một người bạn cũ trong một việc không hề dễ dàng - chăm sóc sáu đứa trẻ mà cô ấy nhận nuôi, trong suốt hai năm cô phải đi công tác xa. Tưởng chừng như chỉ là một nghĩa cử đơn thuần, nhưng ngay từ những ngày đầu đặt chân đến ngôi nhà ấy, cậu đã phải đối mặt với sự lạnh lùng và ánh nhìn cảnh giác của những đứa trẻ.Chúng không nói nhiều, ánh mắt u ám và cử chỉ dè chừng khiến căn nhà luôn phủ một bầu không khí nặng nề. Thiên Nguyệt sớm nhận ra rằng những đứa trẻ này không đơn giản là "khó gần". Chúng từng chịu tổn thương sâu sắc từ người cha nuôi trước - kẻ đã để lại trong tâm hồn non nớt ấy những vết sẹo không dễ gì phai mờ.Tuy nhiên, chính trong hoàn cảnh tưởng như bất lực đó, một con đường mới dần mở ra với Thiên Nguyệt. Cậu không chọn cách ép buộc hay răn dạy. Thay vào đó, cậu lắng nghe, nhẹ nhàng hiện diện trong cuộc sống của từng đứa trẻ như một người bạn, một người anh - hoặc đôi khi là người mẹ dịu dàng trong những đêm chúng giật mình tỉnh giấc vì ác mộng.Mỗi ngày trôi qua, những ánh nhìn lạnh lẽo ấy dần trở nên dịu lại. Những trái tim khép kín bắt đầu hé mở từng chút một. Thiên Nguyệt không chỉ chăm sóc chúng bằng bữa ăn hay giấc ngủ, mà còn bằng sự kiên nhẫn, lòng bao dung và tình yêu không điều kiện - điều mà chúng tưởng chừng sẽ không bao giờ có được nữa.Đó là một hành trình dài, đầy thử thách nhưng cũng không kém phần kỳ diệu. Bằng sự chân thành và ấm áp của mình, Thiên Nguyệt…

[ My Hero Academia ] Ánh sáng thật sự...

[ My Hero Academia ] Ánh sáng thật sự...

7 0 3

Cậu luôn chỉ là cái bóng lặng lẽ phía sau người em gái sinh đôi hoàn hảo của mình - một bản sao mờ nhạt giữa ánh hào quang chói lọi. Em gái cậu xinh đẹp, thông minh, dịu dàng, và dường như chẳng bao giờ làm điều gì sai. Trong mắt ba mẹ, anh chị, hay thậm chí cả những người ngoài, chỉ có cô ấy là xứng đáng để yêu thương và tự hào. Còn cậu, dù luôn cố gắng, vẫn mãi bị xem như một kẻ thừa thãi. Sự hiện diện của cậu mờ nhạt đến mức đôi khi chính cậu cũng không chắc mình thật sự tồn tại - chỉ là một chiếc bóng, lặng lẽ trôi qua ngày tháng trong căn nhà chẳng bao giờ gọi đúng tên cậu khi cần.Mãi cho đến ngày cậu biến mất - không một lời báo trước, không một tiếng khóc, cũng chẳng có ai để ý ngay lập tức - thì mới có sự thay đổi. Cái mất mát tưởng chừng nhỏ bé ấy hóa ra lại khiến cả gia đình chao đảo. Nhưng điều kỳ lạ là, khi cậu được một gia đình khác nhận nuôi, yêu thương và tin tưởng như một con người thật sự, một điều gì đó trong cậu bắt đầu thức tỉnh. Không còn phải sống dưới cái bóng của bất kỳ ai, cậu bắt đầu tự vẽ nên ánh sáng cho riêng mình. Không phải sự hoàn hảo theo khuôn mẫu, mà là sự đặc biệt: một ánh sáng trầm lặng nhưng đầy sức mạnh, từng chút một làm sáng cả quá khứ từng bị quên lãng.Giờ đây, cậu không còn là cái bóng nữa. Cậu là một ngọn lửa - nhỏ bé nhưng bền bỉ - cháy rực rỡ không cần phải so sánh hay giành giật, mà chỉ đơn giản là tồn tại đúng với con người mình.…