Triêu Ảnh
Có những cuộc hôn nhân bắt đầu từ một lời hứa cũ kỹ, từ món nợ ân tình của thế hệ trước.Nhưng cũng chính những cuộc hôn nhân ấy, lại mở ra một đời người mới, nơi hai kẻ xa lạ học cách chạm vào thế giới của nhau.Chiết Ảnh - cô gái Giang Nam như một cành hoa bị bẻ dở, trong trẻo nhưng mong manh, mang trong mình bóng tối của quá khứ và những vết thương không lành.Đàm Triêu Lạc - người đàn ông bước qua thăng trầm, điềm tĩnh như biển rộng, nhưng từng dùng chính sự lặng im để dựng nên khoảng cách lạnh lùng.Ba năm chia xa, ba năm cô chờ đợi trong lặng thinh, ba năm anh trở về với một trái tim đã đổi khác.Từ "hôn nhân liên gia" hóa thành "nơi neo đậu cuối cùng của đời người".Họ bắt đầu lại từ những điều nhỏ bé nhất:Một ánh mắt dừng lâu hơn cần thiết.Một câu hỏi tưởng chừng vu vơ nhưng đầy quan tâm.Một chiếc kính gãy gọng, được cô lặng lẽ mang đi sửa.Một vết mực vương trên ngón tay, được anh vô thức đưa lên xem.Có khi tình yêu không ồn ào. Nó đến như bình minh - không kèn trống, không phô trương, chỉ lặng lẽ rơi xuống, nhuộm hồng cả bầu trời."Triêu Lạc là bình minh rơi xuống.Chiết Ảnh là dư ảnh của điều đã vỡ.Mà khi bình minh gặp lại dư ảnh, thì bóng tối rốt cuộc cũng phải tan đi.""Có những người bước vào đời ta, không phải để dạy ta cách yêu, mà để khiến ta hiểu: Hóa ra, chờ đợi cũng có thể nở hoa.""Người ta vẫn nói: lấy chồng như đánh một ván bạc. Nhưng nếu bàn tay ấy nắm lấy cả đời mình, thì bạc trắng cũng hóa thành bình minh."…

