Tên truyện: Còn Lại Ta Giữa Thinh KhôngThể loại: hậu tận thế, slowburn, niên thượng, bảo vệ - được bảo vệ, tình cảm - sinh tồn, nhiều đau đớn - nhiều dịu dàngSố chương dự kiến: 35 chương + 1 epilogueTagline: "Khi thế giới không còn, vẫn còn tay em trong tay tôi.Và trái tim vẫn đập. Vì em."Giới thiệu nhân vật:Joss (38)Người gác đêm với một trái tim luôn chối bỏ sự thật rằng mình đang yêu. Cầm súng giỏi. Nhưng giữ kín cảm xúc còn giỏi hơn.Gawin (19)Chú chim hoàng yến trong lồng chống đạn. Vừa ngẩng đầu đã yêu. Vừa khóc đã muốn được nắm tay người ấy.…
"Tôi gặp tử thần lần đầu tiên khi bảy tuổi.Hắn không nói gì. Chỉ đứng đó, khoác áo choàng đen, và vẽ hình một con mèo lên ô kính phủ sương.Kể từ hôm đó, tôi không chết.Nhưng tôi cũng chưa từng thật sự sống."Có người nói tử thần là một điều khủng khiếp.Nhưng với Gawin, tử thần là người đã luôn ở đó - lặng lẽ, trầm mặc, đứng trong bóng tối mỗi lần tim em ngừng đập.Cho đến một ngày, hắn bước ra ánh sáng.Và thay vì lấy đi sinh mạng... hắn nhặt một cánh hoa anh đào rơi trên tóc em.…
[JossGawin] Điệu Waltz Dưới Ánh TrăngThể loại: Lãng mạn, cổ tích giả tưởng, giả trang, hôn nhân sắp đặt, slow burn, hài duyên dáng, HETagline: "Yêu nhau từ một điệu waltz. Kết hôn vì một lời hứa. Và nhận ra - hóa ra ta cưới đúng người, đúng thời điểm."Trong một thế giới nơi ánh trăng tan ra trong không khí, và lời hứa trong cơn say có thể trở thành định mệnh, hai vương quốc chạm nhau bằng một hôn ước mà không ai kịp hỏi: người được gả đi có đồng ý không?Một "công chúa" chưa từng thật sự là công chúa.Một hoàng tử không muốn chọn người bạn đời từ một bức tranh.Một đêm vũ hội nơi ai cũng giấu mặt, và một điệu nhảy ngắn ngủi đã gieo vào tim họ một điều gì đó chưa gọi tên.Họ gặp nhau trong ánh trăng, xa lạ.Rồi cưới nhau dưới ánh đèn cung điện, không nhận ra.Đây là câu chuyện về một chiếc nhẫn bị rơi.Một ánh mắt không quên.Và một người chồng cố tán lại vợ mình - sau khi phát hiện ra, hóa ra mình đã yêu người ấy từ rất lâu.⸻"Em ấy là người ta đã yêu trong điệu waltz đầu tiên.Là người ta vô tình cưới.Là người ta đang cố tán lại."…
Motif chính: Khiếm khuyết - Healing - Ẩm thực - Tình yêu - Văn hóa TháiThể loại: Chữa lành, slice of life, hiện đại, đời thường, tình cảm nhẹ nhàng, HE⸻"Một câu chuyện về lặng im, ánh sáng và tình yêu không cần lời nói."⸻Có những âm thanh không đến từ cổ họng,mà từ ánh mắt, từ lòng bàn tay, từ những điều nhỏ đến mức người ta hay lãng quên.Joss - một chàng trai khiếm thính sống khép mình trong một thành phố xa lạ. Ba năm, ba mươi hồ sơ xin việc, ba mươi lần bị từ chối. Anh sống đủ ăn, đủ mặc, nhưng trong lòng luôn thiếu một điều gì đó - như thể cuộc đời chỉ là bản nhạc nền không lời.Rồi anh gặp Gawin - cậu sinh viên ngành trị liệu ngôn ngữ, nụ cười sáng như nắng hạ và đôi tay nói được cả những điều ấm áp nhất. Cậu không hỏi nhiều, chỉ kiên nhẫn ở bên. Nhẹ nhàng. Như nắng. Như một thanh âm không ồn ào, nhưng vang xa trong lòng người.Từ một căn bếp nhỏ nơi góc phố Thái, giữa mùi cà ri xanh và hơi ấm từ nồi súp hầm nước cốt dừa, họ bắt đầu học cách lắng nghe nhau. Không phải bằng tai. Mà bằng sự hiện diện không lời.Đây là câu chuyện về một người học cách tin rằng mình không cần phải hoàn hảo để xứng đáng được yêu,và một người chưa bao giờ ngừng tin rằng -đôi khi, thế giới chỉ cần một người biết lắng nghe tiếng nắng trong lòng mình là đủ.⸻Mình nảy ra ý tưởng cho truyện này sau khi trò chuyện với mẹ về một người với số phận tương tự. Nhưng buồn thay anh lại không được may mắn như Joss. Hy vọng thế giới ngoài kia sẽ dịu dàng với anh hơn nhé ❤️…
Ở rìa của một hành tinh nhỏ, nơi mặt trời chỉ mọc một lần mỗi năm, có một người con trai ngồi uống sao trong những chiếc ly thủy tinh mẻ góc.Cậu gọi đó là rượu. Nhưng thật ra, đó chỉ là những ký ức nguội lạnh được chắt ra từ lồng ngực.Gawin - người ta vẫn gọi cậu là "kẻ nghiện rượu" - sống một mình trên hành tinh ấy. Mỗi đêm, cậu chưng cất những điều không ai nhớ nữa: một cái ôm hụt, một lời yêu chưa nói, một cái nhìn ngoảnh đi. Cậu ép chúng thành thứ chất lỏng không màu, đổ vào ly, uống, rồi ngủ vùi trên quầy bar của chính mình.Cậu bảo: "Tôi uống... để quên rằng tôi đã từng tin vào ai đó."Cho đến một hôm, có một người rơi xuống hành tinh ấy.Anh không rơi theo kiểu thiên thạch, cũng không phải tàu vũ trụ. Anh rơi như một hạt bụi sao - lặng lẽ, nhẹ tênh, nhưng làm xáo trộn cả cơn buồn ngủ dài của cậu bartender cô độc."Cậu có ly sạch không?" - Joss hỏi, đặt chiếc ba lô đầy những ngôi sao nhỏ lên bàn."Tôi chỉ có ly vỡ thôi," Gawin nhếch môi, "chúng phản ánh đúng con người tôi."⸻Mình nghĩ ai rồi cũng từng là "kẻ nghiện rượu" theo cách của riêng mình. Và cũng như Hoàng Tử Bé, điều mình cần không phải là ai đó trách mắng, mà là một người chịu ngồi xuống, hỏi han, và lắng nghe mình thật lòng.P/s: Ý tưởng đến sau 7749 lần nghe Hoàng Tử Bé trước khi đi ngủ + bí ý tưởng cho mấy truyện khác 🥹 chúa tể của những chiếc hố nhưng trộm vía làm biếng lấp 🥱 cơ mà truyện này chắc chỉ là tản văn vu vơ chơi chơi vài chương thôi chứ k drama căng cực gì đâu 😇…
Có những nơi trên vũ trụ chỉ toàn một màu trắng lạnh lẽo.Không cảm xúc. Không xáo động. Không một ngọn gió nào thổi qua.Anh đã từng tin rằng mọi thứ đều phải tuân theo quy luật của vĩnh cửu.Những điều hữu hạn, những thứ dễ tan biến... đều không đáng để lưu giữ.Cho đến khi anh gặp em.Một người con trai với nụ cười như ánh sáng len qua kẽ lá.Một ngọn lửa nhỏ nhoi nhưng ấm áp, đối lập hoàn toàn với thế giới mà anh từng biết.Một khoảnh khắc mong manh, nhưng lại khiến một kẻ vĩnh hằng như anh dao động.Nếu có một ngôi sao sẵn sàng lụi tàn chỉ để rực sáng một lần cuối,Nếu có một người sẵn sàng nắm tay anh dù biết thời gian không đứng về phía mình,Liệu anh có thể giữ em lại giữa khu rừng trắng vô tận này?---Trộm vía mê JG quá nên lôi con fic đam mỹ đề tài vũ trụ tồn kho lâu năm của mình ra chuyển ver luôn 🥹💜❤️ Truyện gốc đã hoàn 30 chap + 3 ngoại truyện rồi nhưng bản edit thì tôi đang lết. Hy vọng có thể vừa edit vừa đu phim luôn ❤️🔥…
"Một chuyện tình không công khai, nhưng chưa từng che giấu."⸻Thể loại: hiện đại, tình yêu chậm rãi, đời thường, đối lập tính cách - hướng nội & hướng ngoại, private but not secret love, healing, HE.⸻Mô tả:Có những người bước vào đời ta nhẹ như một khung hình mờ sương - chẳng cần tiếng động, cũng không cần lý do. Chỉ một ánh nhìn, một nụ cười lặng, một bài hát thoảng qua... cũng đủ khiến cả thế giới đảo chiều."Sau Ống Kính Là Em" là câu chuyện của một người hướng ngoại rực rỡ và một người hướng nội lặng thầm. Một người luôn ở giữa ánh đèn sân khấu, và một người chỉ muốn đứng sau ống kính, lưu giữ những khoảnh khắc không ai để ý.Họ đến bên nhau không vội vã, không ồn ào. Chỉ là những lần chạm mặt nhẹ như gió, những tin nhắn ngập ngừng trong inbox, những buổi cà phê nghe đĩa than và những chiều dọn nhà im lặng nhưng ấm lòng.Tình yêu này không phải bản tình ca bùng cháy.Nó giống như một bản nhạc indie trầm ấm, vang lên lặng lẽ khi thành phố đã ngủ yên.Chậm. Nhưng sâu.Nhẹ. Nhưng thật.Vì sau tất cả những màn hình, những MV, những buổi diễn...Người Joss luôn thấy rõ nhất, vẫn luôn là em - ở phía sau ống kính.⸻Trong lúc đang bí nội dung thương trường là chiến trường bên Velvet Storm + chờ đợi Ep 3 trong mỏi mòn thì toai lại đào thêm được 1 quả hố mới. Chắc là fic ngắn yêu đương dễ thương thôi, nhưng mà k biết bao giờ mới viết xong 🥹…
Tên truyện: Velvet Storm - Bão Tố Nhung LụaThể loại: ABO, O giả B, trúc mã x trúc mã, kinh doanh thương trường, gương vỡ lại lành, HEVăn án:Họ là những mảnh vỡ của quá khứ.Một lời hứa bị lãng quên, một tình yêu bị chia cắt, một mối thù không thể hóa giải.Joss Wayar từng thề sẽ bảo vệ Gawin mãi mãi. Nhưng ba năm sau, khi gia đình cậu sụp đổ, hắn đã làm ngơ.Fluke Wichit Kittiwattanakul quay trở lại, mang theo một cái tên mới, một thân phận mới, một Omega giả Beta, chỉ để tiếp cận kẻ từng hủy hoại gia đình mình.Joss là nhà tù vàng. Một khi bước vào, không ai có thể thoát ra.Gawin là nhật thực mùa đông. Càng cố quên, hắn càng trở thành nỗi ám ảnh không thể xóa nhòa.Họ là hai kẻ đáng lẽ không bao giờ nên gặp lại.Nhưng trong một đêm hoang dại, pheromone của họ hòa vào nhau, tạo thành một cơn bão nhung lụa - vừa mềm mại, vừa cuồng loạn, vừa đủ để hủy diệt cả hai.Tình yêu hay hận thù? Gông xiềng hay cứu rỗi?Một khi bão nổi lên, chỉ còn duy nhất một con đường - hoặc chết chìm trong nó, hoặc quấn lấy nhau đến tận cùng.…
"Anh chỉ là người điên trong vườn hoa tình áiAnh chỉ là người say bên đường em nhìn thấyEm đi đi người điên không biết nhớVà người say không biết buồn"Mùa đông ở Sa Pa cứ thế bủa vây lấy tôi. Cái lạnh bấu chặt vào da thịt, rét buốt như những lời chưa kịp nói ra. Anh biến mất, chỉ để lại một bức tranh trên giá vẽ, như một vết cứa lên khoảng trống trong lòng tôi. Tôi biết anh sẽ rời đi. Chỉ là, tôi đã hy vọng... Một điều gì đó. Một sự lưu luyến. Một chút lưỡng lự. Nhưng không có. Anh để lại bức tranh, còn tôi để lại chính mình. Tôi đứng đó, nhìn những sắc màu loang lổ, tự hỏi: Có phải tôi đã yêu một kẻ chưa từng dừng chân? Có phải tôi đã yêu mùa đông của anh?…
"Nếu một người đã yêu bạn từ rất lâu, nhưng mãi sau này bạn mới nhận ra-liệu tình yêu đó còn có thể chạm đến bạn không?"Ánh sáng từ một ngôi sao xa có thể mất hàng nghìn năm để đến được Trái Đất. Có khi ngôi sao ấy đã tắt từ lâu, nhưng ánh sáng của nó vẫn tiếp tục di chuyển-như một lời nhắn gửi từ quá khứ, một minh chứng rằng những gì ta từng bỏ lỡ vẫn chưa thực sự biến mất.Trường Sơn du hành về quá khứ, nhặt lại những mảnh ghép đã mất. Mỗi lần anh tung đồng xu, thời gian vỡ vụn, ánh sáng lóe lên trong thoáng chốc-như cách ánh sáng từ một vì sao cuối cùng cũng đến được mắt người nhìn sau bao nhiêu năm lang thang trong vũ trụ.Một câu chuyện về tình yêu không bị giới hạn bởi thời gian-nó có thể bị lãng quên, nhưng chưa bao giờ thực sự biến mất.…
Tên truyện: Vĩnh Viễn Trói BuộcNhân vật: Tử Quân x Lạc HạThể loại: Đam mỹ, hiện đại, giam cầm, trói buộc, thao túng tâm lý, toxic love, chữa rách vết thương đã lànhGiới thiệu truyện:"Em không thể rời khỏi tôi. Dù có trốn chạy bao nhiêu lần, cuối cùng em vẫn sẽ quay lại."Lạc Hạ là một nhà văn.Tử Quân là một kẻ thống trị.Cậu viết về tự do nhưng lại bị giam cầm.Hắn không tin vào tình yêu, nhưng lại nghiện cậu đến phát điên.Một căn biệt thự trên đỉnh núi.Một cánh cửa luôn mở nhưng không dẫn đi đâu cả.Một vòng lặp không có lối thoát-bỏ trốn, quay lại, yêu nhau, hận nhau, lại bỏ trốn.Không ai chết. Không ai kết thúc. Không ai thoát ra.Họ mãi mãi bị trói buộc vào nhau.Như một vòng lặp vô tận.…
"Thế giới có thật không? Hay tất cả những gì ta nhìn thấy chỉ là sản phẩm của tâm trí?" Sau biến cố mất mẹ, nhà văn Vũ An Phong chìm trong những câu hỏi triết học về sự tồn tại. Anh quyết định viết một cuốn sách đặt nền móng trên lý thuyết duy ngã - nơi mọi thứ chỉ tồn tại qua nhận thức của chính ta. Nhưng cuốn sách ấy không chỉ là một tác phẩm triết học. Nó là lời tự vấn sâu sắc nhất từ một người đang cố gắng hiểu chính mình. Trần Hải Lâm, một biên tập viên trẻ tuổi, ban đầu chỉ nghĩ đây là một nhiệm vụ chỉnh sửa bản thảo khó khăn. Nhưng qua từng trang viết, cậu nhận ra mình đang bị kéo vào thế giới của Phong - một thế giới nơi mọi câu hỏi không có câu trả lời, nhưng lại mở ra những cánh cửa sâu kín nhất của tâm hồn. "Thế Giới Trong Tôi" là câu chuyện về sự kết nối, sự tồn tại, và ý nghĩa của việc tìm thấy nhau giữa những hoài nghi vô tận.…
"Tôi mất cả thanh xuân để yêu em, nhưng không đủ dũng khí để giữ em ở lại."Sơn Thạch là ca sĩ chính của một ban nhạc nổi tiếng, người luôn dùng âm nhạc để kể những câu chuyện chưa từng nói ra. Trong buổi diễn cuối cùng của chuyến lưu diễn lớn nhất đời mình, anh trình bày một bài hát mới - bài hát được viết dành riêng cho Trường Sơn, người mà anh yêu sâu đậm nhưng chưa bao giờ đủ can đảm thổ lộ.Tình yêu của Sơn Thạch là những lần lặng lẽ ngồi bên Trường Sơn, nghe cậu tâm sự về những áp lực của cuộc sống. Là những tin nhắn đêm khuya, những câu hỏi không lời đáp, và cả những khoảnh khắc mà anh chỉ biết nhìn cậu dần gục ngã.Bài hát ấy không chỉ là lời tạm biệt dành cho Trường Sơn, mà còn là lời tạm biệt với chính mình - một Sơn Thạch từng yêu đơn phương, từng hy vọng, và từng đau đớn khôn nguôi."Khúc Ca Cho Em" là câu chuyện buồn man mác về tình yêu không lời, về những nỗi tiếc nuối không bao giờ được bù đắp, và cách một trái tim học cách yêu, học cách buông bỏ qua từng giai điệu.…
"Mỗi năm vào tháng 10, Sơn Thạch lại lên chuyến tàu về thành phố cũ. Nơi đó có ngôi trường tiểu học, có con phố quen thuộc, và có một người mà anh đã yêu suốt cả thanh xuân."Anh yêu Trường Sơn - một tình yêu không nói thành lời, một tình yêu đẹp như nguyệt thực: rực rỡ nhưng ngắn ngủi, để rồi chỉ còn lại bóng tối cô độc.Năm tháng trôi qua, Trường Sơn kết hôn, xây dựng gia đình, còn Sơn Thạch vẫn đứng lặng lẽ trong khoảng trời riêng của mình, nhìn từ xa, chúc phúc từ xa.Mỗi mùa nguyệt thực, anh chờ em. Chờ một ánh mắt, một nụ cười, hay chỉ là một khoảnh khắc để trái tim được sống trong hồi ức cũ.Nhưng rồi sẽ đến một ngày, người chờ đợi phải tự tìm lối đi cho chính mình. Liệu anh có thể buông tay và để lại quá khứ phía sau?"Một câu chuyện buồn man mác về tình yêu thầm lặng, về những lời chưa kịp nói, và về cách một trái tim học cách yêu, học cách buông bỏ."…
Một ngày đẹp trời, quốc vương Tí Honia bỗng quyết định "nghỉ hưu sớm" và truyền ngôi bằng cách... bốc thăm. Trong cái rủi có cái xui, ngôi vua rơi trúng đầu hoàng tử thứ 19 - Neko, người vốn thích ăn pizza hơn là cầm quyền.Không muốn từ bỏ tự do, Neko quyết định bỏ trốn. Nhưng chưa kịp tận hưởng cuộc sống mới làm diễn viên lồng tiếng, cậu đã bị Nguyễn Cao Sơn Thạch, vệ sĩ số hiệu 007, truy lùng ráo riết. Thế là bắt đầu một hành trình "mèo vờn chuột" đầy tấu hài: • Neko: Ngựa hoang phóng khoáng, bỉ bựa, luôn bày trò troll người khác. • Sơn Thạch: Vệ sĩ nghiêm túc, nhưng lại... dễ đỏ tai mỗi khi bị chọc.Liệu Thạch có hoàn thành nhiệm vụ đưa Neko về lâu đài, hay chính anh sẽ bị cuốn vào sự lầy lội của "hoàng tử mất tích"? Đón xem ngay để thưởng thức một câu chuyện hài hước, vô tri, nhưng lại rất đỗi ngọt ngào này nhé!…
Trong không gian vô tận, thời gian chẳng còn là dòng chảy đều đặn. Một tai nạn bất ngờ cuốn họ vào hố đen, xé toạc mối liên kết mong manh giữa hai người yêu nhau.Sơn Thạch bị đẩy vào thực tại nơi thời gian trôi nhanh như một dòng thác. Mỗi ngày anh sống là một năm dài trong ký ức, cô đơn giữa những vì sao lạnh lẽo. Neko mắc kẹt trong một chiều không gian khác, nơi thời gian gần như đứng yên. Mỗi lần em nhận được tín hiệu của anh là một mảnh ký ức đang tàn phai dần trong nỗi nhớ.Họ cố gắng tìm lại nhau, nhưng khi thời gian và không gian đã lạc nhịp, liệu tình yêu có thể vượt qua sự ngăn cách của vũ trụ?"Anh gọi tên em giữa ngã tư vũ trụ, nhưng chỉ nhận lại khoảng không vắng lặng."…
Trong thế giới hào nhoáng của showbiz, ai cũng nghĩ mọi ánh đèn chỉ hướng về những ngôi sao lấp lánh. Nhưng phía sau ánh sáng ấy, còn những câu chuyện đầy hài hước, ngọt ngào và không kém phần bất ngờ.ST Sơn Thạch - ca sĩ nổi tiếng với 25 năm tuổi nghề, gương mặt vàng của làng showbiz Việt - bất ngờ trở thành giám khảo cho một chương trình tuyển chọn thực tập sinh đình đám. Ở đó, anh gặp Neko Lê, một idol trẻ vừa debut nhưng lại lẹt đẹt giữa hàng loạt tài năng. Một ánh nhìn thoáng qua đã đủ để trái tim của chàng giám khảo chững chạc loạn nhịp.Thấy Neko nỗ lực nhưng không được công ty 9M push, ST bỗng nhiên "cảm động" đến mức quyết định... bao nuôi trong sáng. Anh nghĩ mình đang làm một việc cao cả: giúp em tỏa sáng, giúp em vươn xa hơn trên con đường nghệ thuật. Nhưng với tính cách "overthinking" huyền thoại, anh không ngờ rằng mình đã rơi vào lưới tình lúc nào không hay."Bao nuôi trong sáng, yêu trộm trong tối, liệu có ngày ánh sáng gọi tên hai người?""Khi kim chủ ngốc nghếch gặp idol bé nhỏ, một câu chuyện tình yêu kỳ lạ bắt đầu."…
"Tình yêu, phải chăng chỉ là một sự lặp lại của ký ức? Ta yêu một người, hay chỉ yêu một hình bóng được khảm sâu trong tim, chẳng thể phai mờ? Hành trình này, liệu là tìm kiếm, hay là chạy trốn?"Hành trình của Neko là sự giằng xé nội tâm không ngừng giữa khẳng định và phủ định. Anh yêu Sơn Thạch, hay đúng hơn, yêu mảnh ký ức về một người đã khuất? Mỗi lần bước qua cánh cổng thời gian, mỗi lần đối diện với một Sơn Thạch mới, anh đều tự hỏi mình: "Liệu cậu ấy là người mình tìm kiếm, hay chỉ là một giấc mơ đẹp của số phận trớ trêu?"Neko mang trong mình một nỗi ám ảnh. Đôi khi, nó như dòng suối mát lành xoa dịu trái tim anh, nhưng rồi cũng chính nó như con dao sắc cứa sâu vào từng mảnh tâm hồn. Từng bước trong hành trình là từng lần anh soi mình trong tấm gương vạn hình của vũ trụ, mỗi lần soi, anh lại thấy mình một phần trống rỗng hơn."Những Mảnh Ghép Của Vĩnh Hằng" là câu chuyện về một hành trình dài bất tận, nơi tình yêu và ký ức giao thoa trong nỗi đau khắc khoải.Neko Lê - một thiên tài khoa học, nhưng cũng là một kẻ lạc lối giữa dòng chảy thời gian, mang theo trái tim vụn vỡ đi qua hàng vạn thế giới chỉ để tìm kiếm một người duy nhất: Sơn Thạch.Nhưng liệu tình yêu ấy có thực sự nguyên vẹn? Hay nó chỉ là tấm gương phản chiếu nỗi cô đơn và ám ảnh không hồi kết?"Nhớ một người rất đau, nhưng anh chẳng nghĩ suy gì." Những lời hát vang lên, tựa như một lời nhắc nhở, một hồi chuông cảnh tỉnh giữa hành trình không điểm dừng.Qua từng vũ trụ, từng phiên bản khác nhau của Sơn Thạch, Neko nhận ra r…
Mùa Hoa Nở Rộ Giữa Chúng TaTrong thế giới rực rỡ của ánh đèn sân khấu và những khung hình điện ảnh, có những câu chuyện không bao giờ được kể.Sơn Thạch - một ca sĩ mang giọng hát dịu dàng, và Neko - một đạo diễn trẻ đầy khát vọng, tưởng như là hai người xa lạ, nhưng giữa họ tồn tại một sợi dây vô hình.Những cánh hoa Lưu Ly và Cẩm Tú Cầu bắt đầu rơi - lặng lẽ và đau đớn. Phải chăng đó là dấu hiệu của những bí mật đang dần bị phơi bày? Hay là tiếng gọi của những trái tim khao khát mà không dám bước tới?Lưu Ly - loài hoa nhỏ bé, khiêm nhường, mang trong mình lời nguyện cầu: "Xin đừng quên tôi." Những cánh hoa xanh dịu dàng như nỗi lòng của một trái tim sợ hãi bị lãng quên, âm thầm yêu nhưng không dám nói.Cẩm Tú Cầu - rực rỡ mà mong manh, mỗi cánh hoa là một mảnh cảm xúc thay đổi theo thời gian. Tựa như tình yêu nặng trĩu không bao giờ được gửi trao, loài hoa ấy nở ra giữa những niềm đau và khát vọng.Hai loài hoa ấy, mỗi cánh rơi xuống đều như một lời thầm thì. Trong im lặng, chúng giữ lấy những bí mật của những trái tim yêu đơn phương, nở rộ không phải để được nhìn thấy, mà để nói lên một tình yêu không lời.Mùa hoa ấy sẽ nở rộ - nhưng liệu những bông hoa có còn phải rơi nữa hay không?Một câu chuyện về tình yêu giấu kín, những cánh hoa rơi và hành trình vượt qua nỗi đau để tìm lại ánh sáng.…
"Hoa Hải Đường Trong Gió"Có những cơn gió đi qua đời người, để lại những vết thương không bao giờ lành.Sơn Thạch yêu Neko như cách một đóa hoa Hải Đường yêu ngọn gió - dịu dàng, mãnh liệt nhưng không bao giờ được đáp lại. Giữa họ là ánh đèn sân khấu rực rỡ, là những nụ cười trước ống kính, nhưng cũng là những khoảng cách không thể lấp đầy. Vì gió, hoa đã nở, đã rơi, và dần lụi tàn trong im lặng.Giữa ánh đèn sân khấu rực rỡ và những cánh hoa trắng tinh nhuốm máu, câu chuyện của họ là hành trình của những trái tim lạc lối: một người yêu đến quên mình, một người mải miết theo đuổi giấc mơ, và một người đứng bên lề, lặng lẽ chứng kiến tất cả.Gió cuốn đi cánh hoa Hải Đường, mang theo một tình yêu chưa bao giờ được nói thành lời."Em là ngọn gió mùa xuân mát lành, cuốn trôi mọi muộn phiền trong tôi. Nhưng em cũng là gió mùa hạ bỏng rát, làm tim tôi bùng cháy trong những khát khao mà tôi không bao giờ dám với tới.Rồi em trở thành gió mùa thu, lạnh lẽo và xa cách, khiến tôi chỉ biết đứng nhìn, không bao giờ chạm được. Và cuối cùng, em là gió mùa đông, buốt giá đến mức làm tôi tan nát.Nhưng tôi không trách em.Tôi yêu em.Không phải vì em yêu tôi, mà vì tôi không thể ngừng yêu em." Cook con mã "Bạn công việc" với plot hanahaki yêu thích của toai 🥹🫶🏻…