CHƯƠNG 13
Nhá nhem tối cũng là lúc chiếc xe quen thuộc của Kim soái trờ tới trước cổng học viện. Một bóng hình dong dỏng cao cùng chiếc túi lớn đã đứng chờ sẵn ở đó tự bao giờ. Vừa mở cửa xe, Kim công tử đã trợn tròn mắt ngạc nhiên.
- Coi ai đến rước anh nè!
- Gì đây? Không phải ba từ doanh trại lái xe sang đây sao? Sao lại có Bân Bân ở đây?
- Em hẹn Kim thúc đón ở cổng chào Trường Ninh ấy chứ. Em đến đây từ sáng rồi.
- Em đi một mình sao? Gan quá nhỉ?
Thái Lai vừa nói vừa cất đồ vào cốp, leo lên ghế hậu đóng sầm cửa. Chiếc xe lăn bánh rời khỏi học viện, theo con đường đất hướng về xa lộ.
- Chẳng phải điều đó chứng tỏ em đã lớn rồi sao? Anh nên cảm thấy tự hào về người em này chứ.
- Rồi rồi. Bân Bân lớn rồi, đã biết tự đi đón anh rồi đấy.
- Trong túi áo anh có gì đấy? Thấy nó cấn cấn.
- À...
Thái Lai lười nhác lôi chiếc hộp nhạc ra đưa về phía Hàn Bân, lòng rủa thầm sao khoảnh khắc đó đến nhanh thế.
- Của một đàn anh trong trường, nhờ anh tặng em, nói là muốn kết bạn.
- Là mấy anh hồi trước đứng ngoài cổng á hả?
- Không, người này em chưa gặp bao giờ. Nhưng hình như anh ta có thấy em trên phố lúc em đi chơi với anh.
- Ò. Chắc anh ấy ngại. Em đến thăm anh cũng kha khá lần rồi mà.
Chiếc xe vẫn lăn bánh đều trên con đường trải nhựa rộng lớn và xa tít tắp, những bông tuyết cuối năm nhẹ nhàng rơi tạo nên khung cảnh nên thơ mà cô quạnh. Hai bên vệ đường chốc chốc lại có bóng người lúi húi gạt tuyết sang một bên để tiện đường cho xe chạy. Hàn Bân ngồi một chỗ nhàm chán liền nghĩ ra trò hà hơi lên cửa kính rồi vẽ đủ thứ hình lên đó, say mê đến không biết đã đi được bao xa. Thái Lai ngồi bên cạnh chống cằm lên bậu cửa đắm đuối nhìn em nhỏ, Kim soái thì ngồi ghế phụ đằng trước liếc 2 đứa nhỏ qua gương chiếu hậu. Trong lòng ai cũng có tâm tư riêng.
=========================
Chiếc xe dừng lại trước cổng Ngô gia trang, Hàn Bân nhảy xuống xe cúi chào Kim soái rồi vẫy tay với Thái Lai. Xe lại tiếp tục lăn bánh theo hướng phố Khâm Minh mà di chuyển.
- Ba đã nghe báo cáo lại về kết quả học tập của con, dù cho có đứng trong top đầu cũng đừng sinh kiêu, tập trung mài giũa bản thân nhiều hơn đi. Chỉ có kẻ mạnh mới có đủ khả năng giành lấy thứ mình muốn. Con hiểu ý ba chứ?
- Con hiểu ạ. Sẽ không để ba thất vọng đâu.
Thiếu phu nhân đã đứng chờ sẵn ngoài cổng từ sớm, trao cho đứa con bảo bối một cái ôm thắm thiết sau nhiều tháng không gặp. Bà đặt lên trán con mình một nụ hôn, thủ thỉ hỏi han về cuộc sống trong học viện. Kim lão gia ngồi trong nhà đọc báo nghe tiếng thằng cháu cưng cũng đứng dậy ngóng ra. Về nhà quả là thích thật.
=========================
- Kim thiếu, còn làm gì trong nhà đấy? Xuống phố với bọn này không?
Cạch...
- Huh? Lôi Húc? Về hồi nào vậy?
- Hôm qua. Có mua quà cho cậu này.
- Mặc dù đang đông giá rét nhưng bọn này thực sự muốn được chiêm ngưỡng phong thái quân nhân của Kim thiếu đó nha.
- Muốn thấy tác phong quân nhân thì đăng ký đi học đi. Không chỉ được chiêm ngưỡng mà còn được thực hành luôn. Lưu thiếu dạo này có hơi tròn ra đấy, đi học rồi sẽ có được cơ thể hạ gục mọi cô gái nha.
- Thôi xin, không ham. Tớ như vậy mà có người viết thư tỏ tình rồi đấy. Chung học viện nhưng khác lớp.
- Ể? Là ai vậy? Tớ có quen không?
- Cậu không biết đâu.
Minh Hạo và Diệc Văn cùng học chung học viện tổng hợp Mặc Vũ, là một dạng cao trung liên thông đại học. Lôi Húc du học Anh, Hàn Bân hết học kì tới là kết thúc sơ trung. Có mỗi Thái Lai đặc biệt nhất, không dưng lại bị ném vào học viện quân sự Bạo Phong dù chưa đến tuổi.
Lại là 5 cái bóng huyền thoại của Doanh Châu tề tựu cùng sánh bước trên phố, tiếng nô đùa vẫn quen thuộc như ngày nào. Nhưng thời gian là gì chứ? Là thứ có thể thay đổi rất nhiều điều. Và những sự thay đổi thì rất khó để chấp nhận.
=========================
- Em định đi đâu à? Anh đang tính rủ em ra cảng chơi.
- Ah anh Thái Lai, có người rủ em đi cafe. Lần đầu gặp mặt nên cũng không tiện từ chối.
- Ai thế?
- Người tên Lý Hiển, nói là bạn cùng phòng với anh. Anh ấy có viết cho em 1 2 bức thư rồi. Không ngờ hôm nay lại hẹn gặp mặt.
Như sét đánh ngang tai, Thái Lai tối sầm mặt mũi. Tên đó đánh nhanh thật đấy.
- Nè! Em dễ dàng tin tưởng một người chỉ viết thư cho mình 1 2 lần vậy sao? Lỡ người đó dụ em ra ngoài rồi bắt cóc thì sao?
- Vậy người đó không phải bạn học của anh à?
- P-phải thì phải. Nhưng lỡ trường hợp không phải xảy ra thì sao? Em cũng nhẹ dạ quá rồi đấy.
- Nhưng em cảm nhận được sự chân thành của anh ấy trong mấy bức thư mà. Ảnh còn gửi kèm quà nữa.
Thái Lai ôm mặt ngửa cổ lên trời, thật tình anh đang muốn đấm ai đó ngay lập tức. Không được, phải kiềm chế. Đi theo Bân Bân xem tình hình thế nào đã.
- Anh sẽ đi cùng em. Để đảm bảo em không bị trêu ghẹo hay lợi dụng thôi.
- Bộ anh ấy xấu tính lắm hả?
- Không biết. Nhỡ đâu xấu tính thật.
=========================
Lý Hiển đã ngồi chờ sẵn trong quán cafe, tay mân mê chiếc tách nghi ngút khói. Vừa thấy Hàn Bân đẩy cửa bước vào liền cười mỉm giơ tay vẫy. Thái Lai đi ngay sau vẫn chưa chịu tin là người anh cùng phòng lại bạo gan đến vậy, dám chủ động viết thư tặng quà rồi rủ một người gặp mặt chỉ sau một lần bắt gặp như vậy.
- Thái Lai cũng đến sao? Nghỉ lễ vui chứ?
- Đang rất vui cho đến sáng nay. Anh làm sao mà biết được địa chỉ nhà Bân Bân?
- Có tiền thì làm gì chả được. Chào em, anh tên Lý Hiển, bạn cùng phòng của Thái Lai. Từ lần đầu thấy em đi cùng cậu ấy anh đã có thiện cảm rồi. Cho anh làm quen nhé?
- Anh thấy em bao giờ thế? Đây là lần đầu em thấy anh á.
- Lúc đó em cùng Thái Lai và một người nữa ngồi trong quán cafe, cách em thưởng thức cái bánh pudding thực sự thu hút anh đó.
Trước sự tấn công dồn dập của Lý Hiển, Hàn Bân chỉ biết quay mặt đi cười trừ, Thái Lai ngồi một bên nghiến răng ken két. Một ông anh suốt ngày kiệm lời, toàn thể hiện hành động thay lời nói hôm nay lại có thể buông mấy lời như tán tỉnh. Quả là không ngờ tới mà, Lý Hiển, vỏ bọc của anh hoàn hảo lắm.
- Cái hộp nhạc anh nhờ Thái Lai chuyển hộ cho em, em thấy thế nào?
- Là của anh sao? Rất đẹp, nhạc cũng rất hay. Không ngờ anh lại có được nó đó. Ngày trước em có tìm mua mà họ bảo không còn hàng.
- Mừng vì em thích. Em muốn ăn uống gì không? Để anh bao.
- Sắp đến giờ cơm trưa rồi đấy Bân Bân. Ngô thẩm không thích em bỏ bữa đâu.
- Một cái bánh nhỏ chắc không sao đâu mà. Hình như quán mới ra món cupcake mứt dâu.
- Được, gọi một cupcake mứt dâu cho em nhé?
- Cảm ơn anh.
Hàn Bân cũng nhanh chóng xử lí xong chiếc bánh nhỏ. Cả ba đứng dậy thanh toán rồi ra khỏi tiệm.
- Bân Bân, em về trước đi. Anh có chuyện cần nói với anh Lý Hiển.
- Ò. Vậy em về trước đây. Tạm biệt anh. Cảm ơn vì cái bánh.
- Em về cẩn thận nhé. Có dịp anh lại viết thư cho em.
Đợi Hàn Bân đi một quãng đủ xa, Thái Lai hai tay đút túi mới từ từ lên tiếng.
- Em không nghĩ rằng anh đối với Bân Bân chỉ dừng lại ở "có thiện cảm" thôi đâu nhỉ?
- Đã biết rồi còn hỏi. Theo tôi biết thì cậu với Hàn Bân cũng chỉ dừng ở mức anh em bạn bè. Chúng ta chính là cạnh tranh công bằng.
- Mơ đi. Kết quả học tập em có thể thua anh, nhưng riêng chuyện này thì không đâu.
- Để rồi xem. Nếu cảm thấy sợ thì tìm mọi cách giữ người đi, đừng để đến hồi bị bắt mất thì hối hận cũng chẳng làm được gì đâu. Về đây.
Nắm tay trong túi quần Thái Lai đã siết chặt đến mức ửng đỏ. Được thôi, lời tuyên chiến được chấp thuận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com