Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 44

Nhà hát Hải Đường có một ca sĩ mới nổi được không ít người săn đón. Mới chỉ 3 tháng, từ một ca kĩ tập sự chân ướt chân ráo bước lên sân khấu của nhà hát Hải Đường trở thành một trong những bạch hoa được săn đón nhiều nhất. Sắc vóc vừa đủ bao bọc nữ nhân lại có thể nằm gọn trong lòng nam nhân, cử chỉ lôi cuốn như kéo con người ta vào vũng bùn ham muốn, khuôn mặt tuyệt sắc vừa ngây thơ vô hại lại tinh ranh xảo quyệt, giọng hát trầm bổng du dương tuy không phải hay nhất nhưng vẫn đủ sức níu kéo trái tim lãng khách qua đường.

Đặc biệt là thế, nhiều người săn đón là thế, nhưng người ca sĩ vẫn chưa một lần đồng ý ai. Một bài hát cất lên, gần chục người liền vung tay đặt cọc, dù giá có cao cỡ nào câu trả lời vẫn là một cái lắc đầu. Có thể mỉm cười ca hát trên sân khấu lại có thể băng lãnh liếc nửa con mắt mà từ chối phục vụ, khí chất yểu điệu lại cao ngạo, chẳng những không khiến cánh đại gia giận dữ mà ngược lại còn càng thêm mê đắm, quyết theo đuổi cho bằng được.

Nhà hát Hải Đường nhờ người ca sĩ mà làm ăn khấm khá lại càng giàu có. Lưu thiếu mặc định người đó chính là át chủ bài, cần câu cơm, mèo thần tài, quý nhân phù trợ... gì cũng được. Chế độ đãi ngộ cũng cao hơn những người khác, được ở phòng chờ riêng, một tuần chỉ cần hát 2 3 buổi, mỗi khi chuẩn bị biểu diễn liền được treo tấm họa đồ khổng lồ trước sảnh.

Danh tiếng này, thật khiến không ít người ghen tị. Nhưng biết sao được, mị lực của người đó lớn đến mức dù có ác cảm thế nào cũng không nỡ xuống tay.

=========================

- Ôi mẹ ơi! Giật cả mình! Làm cái gì trong quầy của người ta vậy hả? Tính ăn cắp tiền à?

- Cho trốn tạm với bạn yêu. Thư Kỳ đang đứng canh trước cửa nhà tớ. Chẳng dám về luôn.

- Ủa mà nghe nói dự định đính hôn mà? Vẫn trốn được à?

- Trốn 3 tháng nay rồi đấy. Làm hết sạch việc trên doanh trại rồi bị đuổi về đây này.

- Tội nghiệp bạn tôi. Có trốn được cả đời đâu. Chấp nhận số phận đi.

- Không bao giờ. Thà chết còn hơn. Nói cậu nghe, lúc nghe tin Bân Bân mất, tớ thoáng thấy cô ta cười rồi bày bộ mặt sầu thảm với mẹ tớ đấy. Cô ta mà không phải phụ nữ tớ cho ăn đấm rồi.

- Sao cô ta dám? Ôi trời, sao giờ cậu mới kể với tớ?

- Vì không muốn nhớ lại đó. Cho trốn tạm đây vài ngày đi, nào bị phát hiện thì tớ cuốn gói đi sau.

- Haizz, được rồi, lát dặn lão Tống sắp cho cậu một phòng.

Một người làm của nhà hát khệ nệ bưng một cuộn giấy lớn đến quầy tính tiền chờ phân phó của Minh Hạo.

- Thiếu gia, tranh lần này vẽ xong rồi. Treo lên được chưa ạ?

- Kiểm tra hết chưa? Đừng để có sai sót gì đấy.

- Đã kiểm tra hết rồi. Đông phục với lông trắng phải gọi là nai tơ gọi sói luôn.

- Được rồi, cho người treo lên đi.

Thái Lai ngồi nghe cuộc đối thoại mà mặt nghệt ra khó hiểu.

- Cái gì mà "nai tơ gọi sói"? Thuật ngữ mới à?

- À, cậu mới về nên không biết. Nhà hát mới tuyển được một bạch hoa siêu lợi hại luôn. Mà điểm đặc biệt của cậu ta đối với tớ chính là rất giống Bân Bân, giống đến giật mình luôn đấy. Tuy nhiên cậu ta lại tên khác và nói là không biết em ấy.

- Chẳng lẽ...

- Chẳng lẽ gì? Cậu biết cậu ta sao?

- Không biết nữa. 3 tháng trước từng bắt gặp một người cũng rất giống Bân Bân. Phản ứng của cậu ta với mình cũng như người qua đường, hoàn toàn không quen biết.

- Có khi nào là cùng một người không? Tối nay cậu ta biểu diễn, cậu xem thử coi có phải người cậu từng gặp không.

- Ừ. Giờ thì bạn Minh Hạo tốt bụng có thể bố thí cho mình chút thức ăn không? Sáng giờ chưa ăn gì.

- Tự vác thân xuống bếp ấy. Tớ không có nghĩa vụ bưng bê cho cậu.

=========================

Đêm đến ở nhà hát Hải Đường luôn tấp nập và nhộn nhịp. Đêm có át chủ bài diễn lại càng náo nhiệt hơn. Người ta đã đến đặt kín chỗ từ sớm, dưới vũ sảnh xếp đầy bàn ghế, trên lầu cao các phòng trà cũng chẳng còn chỗ. Ai nấy đều phóng mắt về sân khấu chờ đợi giọng hát quyến rũ của đóa bạch hoa xinh đẹp.

Là bạn thân của chủ nhân nhà hát, Thái Lai đương nhiên được ưu tiên cho căn phòng trà có góc nhìn tốt nhất. Từ ban công của căn phòng, anh có thể nhìn thấy toàn cảnh vũ sảnh cùng sân khấu, quá là tiện a.

Đúng giờ, khán giả đều đã an tọa, đèn đóm hầu như tắt hết, chỉ còn ánh sáng chiếu rọi trên sân khấu đỏ thẫm. Đoàn vũ công bước ra, yểu điệu thướt tha di chuyển đan vào nhau trông thật thích mắt. Ngay khi những người cuối cùng đã vào đội hình, một nam nhân trong bộ đào hát tạo hình hỉ phục xuất hiện. Cậu nhẹ nhàng bước từng bước đến chiếc micro được đặt sẵn ở vị trí quen thuộc.

Tiếng hát cất lên, vũ công xoay chuyển quanh người thanh niên đang khẽ khàng đung đưa. Khắp xung quanh chỉ là những tiếng xuýt xoa nhỏ bé, không ai dám lớn tiếng phá vỡ anh thanh vừa thanh thuần lại ủy mị này. Người đó vẫn say sưa hát, ánh mắt chốc chốc lại đảo về một hướng như mời gọi những người đang ngồi ở đó.

"Nếu như thời gian là hữu hạn

Xin hãy cho em được ở cạnh bên anh ngay lúc này

Mỗi giây mỗi phút em đều không ngừng nghĩ về anh

Nếu như mai kia là chia cách

Làm ơn đừng bỏ mặc em ngay lúc này

Mất anh em như chẳng còn thiết tha gì nhân thế này nữa"

Thái Lai trên lầu cao nhìn đến không chớp mắt. Là người đó, người mà anh đã gặp 3 tháng trước. Người mang khuôn mặt, dáng hình, mùi hương giống Hàn Bân đến 8 phần. Cái cảm giác tức giận này là gì chứ? Ngày đó nói chuyện với anh như thể anh là một tên biến thái cố tình ve vãn cậu. Giờ lại làm cái công việc câu dẫn biết bao nhiêu người. Xem anh là hạng người gì hả?

- Sao? Rất giống Bân Bân đúng không?

Minh Hạo đã vào phòng từ lúc nào, đi đến khoác vai Thái Lai, đưa cho anh một ly rượu. Thái Lai giằng lấy một ngụm nốc sạch, ánh mắt bén vô cùng.

- Rất giống. Chính cậu ta... Chính cậu ta đã từng coi tớ là người có ý xấu với cậu ta. Và giờ coi cậu ta có khác gì thứ cậu ta không muốn trở thành không?

- Là người đó sao? Nhưng cậu cũng đừng vội đánh giá cậu ta như thế. Đến giờ cậu ta vẫn chưa đồng ý ai đâu.

- Chưa một ai? Đại gia ở chốn này thiếu gì, cậu ta có ý đồ gì sao?

- Không biết. Chắc cũng chỉ muốn dùng giọng hát kiếm miếng cơm manh áo thôi.

Ánh mắt Thái Lai cứ dán chặt lên thân thể người đang hát. Ánh mắt người đó lại đảo một vòng quanh vũ sảnh, dừng lại một chút nhìn thẳng vào Thái Lai rồi lập tức rời đi ngay. Gì đây? Không thèm bỏ anh vào đáy mắt luôn à? Với người khác thì quyến luyến, với anh thì tuyệt tình. Được lắm, cậu thành công chọc vào tính chiếm hữu đã ngủ yên lâu nay của anh rồi đấy.

- Minh Hạo, tớ muốn cậu ta.

- Ey ey, không được bạn ơi. Tớ thừa biết cái tình cảnh của cậu và Cố Thư Kỳ rồi. Cậu ta đang giúp nhà hát này kiếm bộn tiền đấy. Đừng có mà phá chuyện làm ăn của tớ.

- Thư Kỳ không biết tớ ở đây. Tớ cũng không dại ló mặt ra ngoài. Hôm nay tớ là khách hàng của cậu và tớ muốn cậu ta.

- Cậu muốn là chuyện của cậu. Đồng ý hay không là quyết định của cậu ta. Có được cậu ta hay không thì phải coi bản lĩnh của cậu rồi. À quên, giá khởi điểm là 5 vạn lượng nhé, hàng xứng với giá nên đừng chê mắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com