Chương 10: Nơi Ẩn Náu Giữa Bão Giông
Mối quan hệ bí mật của Oh Hanbin và Kim Taerae là một đóa hoa mỏng manh nở rộ giữa bão giông. Mỗi khoảnh khắc bình yên, mỗi cái chạm tay lén lút, mỗi lời thì thầm động viên đều là liều thuốc quý giá giúp họ đối diện với áp lực ngày càng tăng từ kỳ thi Quốc gia và sự kỳ vọng từ gia đình.
Một buổi tối cuối tuần, thay vì cắm mặt vào sách vở ở nhà, Hanbin và Taerae hẹn gặp nhau ở một quán cà phê sách yên tĩnh cách xa trường học. Họ ngồi ở một góc khuất, giữa những giá sách cao, tạo ra một không gian riêng tư nhỏ bé. Không cần phải diễn vai đối thủ, không cần phải giữ khoảng cách. Ở đây, họ là Hanbin và Taerae thật sự.
Hanbin đọc sách, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại lướt sang nhìn Taerae đang tập trung làm bài tập trên laptop. Mùi Vanilla dịu nhẹ của cậu lan tỏa, khác hẳn với sự ngọt ngào mãnh liệt của đêm định mệnh, giờ đây nó chỉ là sự hiện diện thoải mái, thân thuộc. Taerae cảm nhận được sự hiện diện của Hanbin bên cạnh, mùi Vanilla nhẹ nhàng xoa dịu sự căng thẳng trong anh. Mùi Gỗ Tuyết Tùng của anh cũng dịu đi, không còn sự áp đặt, chỉ còn sự trầm ổn quen thuộc.
Taerae khẽ đưa tay sang, nắm lấy tay Hanbin đặt trên bàn. Ngón tay họ đan vào nhau dưới gầm bàn, như một lời khẳng định bí mật về sự kết nối của họ. Hanbin khẽ mỉm cười, siết nhẹ lại tay anh. Khoảnh khắc đơn giản đó còn giá trị hơn cả ngàn lời nói.
- "Cậu... ổn không?" Hanbin hỏi khẽ, nhìn Taerae. Ánh mắt anh hơi quầng thâm, dấu hiệu của những đêm dài thiếu ngủ.
Taerae thở dài nhẹ.
- "Hơi mệt. Bài tập chất đống. Áp lực cũng lớn."
- "Tớ cũng vậy," Hanbin thừa nhận.
- "Đôi khi tớ tự hỏi, tất cả những cố gắng này có xứng đáng không."
Taerae quay sang nhìn Hanbin, ánh mắt dịu dàng.
- "Xứng đáng chứ. Đó là tương lai của cậu mà. Tương lai của chúng ta."
Của chúng ta. Hanbin mỉm cười. Đúng vậy. Không chỉ là tương lai của riêng cậu hay riêng Taerae, mà là tương lai mà họ có thể sẽ cùng nhau xây dựng.
- "Nhưng... liệu chúng ta có thể làm được không?" Hanbin hỏi, giọng hơi lo lắng.
- "Việc này... bí mật này... và cả kỳ thi nữa."
Taerae siết chặt tay Hanbin hơn.
- "Chúng ta sẽ làm được. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua." Anh nhìn Hanbin với ánh mắt đầy tin tưởng, ánh mắt đó xóa tan đi những nghi ngờ và sợ hãi trong lòng Hanbin.
- "Chúng ta không đơn độc nữa."
Đúng vậy. Họ không đơn độc. Họ có nhau. Đó là nơi ẩn náu của họ giữa bão giông của cuộc sống.
Tuy nhiên, bão giông không ngừng ập đến. Áp lực từ gia đình ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
Một ngày nọ, sau buổi họp đội tuyển, Taerae nhận được một cuộc gọi từ mẹ.
- "Taerae à," giọng mẹ anh ngọt ngào nhưng đầy toan tính.
- "Cuối tuần này con có về nhà không? Ba con muốn con tham dự buổi tiệc nhỏ ở nhà bác Kang."
Bác Kang. Taerae biết nhà Kang. Đó là một gia đình tài phiệt khác, có một cô con gái Omega cùng tuổi, cũng xinh đẹp và tài năng. Buổi tiệc đó không chỉ là tiệc xã giao. Đó là một buổi mai mối trá hình.
- "Con... con có bài tập và phải ôn thi ạ," Taerae tìm cách từ chối khéo.
- "Ôn thi thì ngày nào mà chẳng ôn," mẹ anh nói, giọng có chút không hài lòng.
- "Đây là cơ hội tốt để con mở rộng mối quan hệ. Con cũng nên nghĩ đến tương lai của mình chứ, Taerae. Con là Alpha trội, là người thừa kế của gia đình Kim. Con cần tìm một Omega phù hợp, môn đăng hộ đối, có thể hỗ trợ con trong sự nghiệp sau này."
Lời nói của mẹ như một gáo nước lạnh tạt vào Taerae. Omega phù hợp. Môn đăng hộ đối. Hỗ trợ sự nghiệp. Tất cả những tiêu chí đó không có chỗ cho Hanbin – người mà anh đã lỡ yêu. Hanbin cũng xuất thân danh giá, cũng tài giỏi, nhưng mối quan hệ của họ bắt nguồn từ một đêm định mệnh, một bí mật kinh khủng, và tình cảm nảy nở ngoài kế hoạch.
- "Con... con sẽ xem xét lại ạ," Taerae chỉ có thể trả lời như vậy. Anh cúp máy, cảm thấy nặng trĩu. Áp lực từ gia đình không chỉ là về thành tích học tập, mà còn về cả tương lai cá nhân của anh, về người anh "nên" lựa chọn để kết đôi.
Taerae nhắn tin cho Hanbin, kể về cuộc gọi của mẹ.
Taerae: Mẹ tôi muốn tôi đi xem mắt.
Hanbin: Xem mắt?
Taerae: Ừ. Với con gái nhà Kang.
Hanbin: ...
Taerae: Tôi từ chối rồi.
Hanbin: ...Taerae à. Áp lực lớn thật nhỉ.
Taerae: Chỉ cần nghĩ đến việc phải làm thế, tôi đã thấy khó chịu rồi. Tôi không muốn.
Hanbin đọc tin nhắn của Taerae, cảm thấy lòng mình thắt lại. Cậu biết áp lực Taerae phải chịu đựng. Cậu cũng biết, cậu không phải là người "phù hợp" trong mắt gia đình anh, ít nhất là về mặt cách mối quan hệ này bắt đầu. Cậu cũng lo sợ. Liệu tình yêu của họ có đủ mạnh mẽ để vượt qua những rào cản lớn như vậy không?
Hanbin: Tớ cũng có áp lực riêng. Mẹ tớ cứ nhắc về việc phải giữ vững vị trí số 1. Cảm giác như giá trị của tớ chỉ nằm ở điểm số vậy.
Taerae: Cậu không phải là điểm số. Cậu là Oh Hanbin. Độc nhất vô nhị. Giá trị của cậu không phụ thuộc vào bất kỳ thứ gì.
Lời động viên của Taerae khiến Hanbin mỉm cười. Đúng vậy. Taerae nhìn thấy giá trị của cậu, không phải chỉ qua điểm số hay vị trí trên bảng xếp hạng. Anh nhìn thấy con người thật của cậu.
Ngoài áp lực từ gia đình, nguy cơ bí mật bị lộ cũng luôn rình rập. Hyeong-Seop, với khả năng quan sát của mình, vẫn chưa hoàn toàn hết nghi ngờ.
Một lần, Hyeong-Seop nói chuyện riêng với Taerae.
- "Taerae này," Hyeong-Seop bắt đầu, giọng bình thường nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc.
- "Cậu với Hanbin... dạo này có gì đó hơi lạ."
Taerae cảm thấy toàn thân hơi căng thẳng.
- "Lạ thế nào?"
- "Không phải lạ theo kiểu đối thủ sắp lao vào đánh nhau đâu," Hyeong-Seop nói.
- "Mà là... lạ theo kiểu gần gũi hơn. Các cậu vẫn cạnh tranh, nhưng không khí khác lắm. Ánh mắt nhìn nhau cũng khác." Cậu dừng lại, nhìn thẳng vào Taerae.
- "Và cả cái đêm bị lạc nữa... Có thật là chỉ trú mưa trong hang không?"
Taerae cảm thấy tim đập nhanh hơn. Hyeong-Seop đang nghi ngờ. Anh phải thật cẩn thận.
- "Tớ đã nói rồi. Chỉ là bị lạc và trú mưa. Cậu nghĩ quá nhiều rồi đấy."
- "Có lẽ vậy," Hyeong-Seop nói, nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên sự nghi ngờ.
- "Chỉ là... tớ chưa từng thấy cậu quan tâm đến đối thủ của mình như thế. Cả Hanbin nữa. Cậu ấy cũng trông... khác lắm."
Taerae biết Hyeong-Seop không dễ lừa. Anh là người hiểu Taerae hơn ai hết. Mùi Gỗ Tuyết Tùng của Taerae khẽ biến đổi, phản ánh sự căng thẳng bên trong. Hyeong-Seop là Beta, không nhạy cảm với pheromone như Alpha hay Omega khác, nhưng cậu ấy đủ tinh ý để nhận ra sự thay đổi trong không khí và cử chỉ.
- "Chúng tôi vẫn là đối thủ," Taerae khẳng định lại một lần nữa, giọng chắc chắn.
- "Chỉ là áp lực thi cử làm mọi người căng thẳng hơn thôi."
Hyeong-Seop không nói gì nữa, nhưng Taerae biết cậu ấy vẫn chưa tin hoàn toàn. Mối đe dọa từ sự nghi ngờ của Hyeong-Seop là rất lớn. Cậu ấy là người thân cận với Taerae, và nếu cậu ấy điều tra sâu hơn...
Việc giữ bí mật trở thành một gánh nặng chồng chất lên áp lực thi cử và áp lực gia đình. Mỗi lời nói, mỗi hành động đều phải tính toán. Họ phải luôn cảnh giác, luôn đề phòng. Sự mệt mỏi không chỉ là về thể chất do học tập, mà còn là sự kiệt quệ về tinh thần do phải liên tục diễn kịch.
Tuy nhiên, chính những khó khăn này lại khiến tình cảm của Hanbin và Taerae trở nên mạnh mẽ hơn. Họ là đồng minh của nhau trong cuộc chiến chống lại áp lực từ bên ngoài và bảo vệ thế giới riêng của mình. Sự tin tưởng giữa họ ngày càng sâu sắc. Họ dựa vào nhau, tìm thấy sức mạnh ở đối phương.
Họ vẫn là hai học bá xuất sắc, vẫn dẫn đầu cuộc đua giành giải Quốc gia. Nhưng bên cạnh sự cạnh tranh, còn có một sự hỗ trợ thầm lặng, một sự động viên không lời. Họ là Ánh Dương và Tuyết Tùng, cùng nhau đứng vững giữa bão giông, tìm thấy nơi ẩn náu an toàn trong tình yêu bí mật của mình.
Chặng đường phía trước vẫn còn dài và đầy chông gai. Kỳ thi Quốc gia đang đến rất gần, và những thử thách lớn hơn nữa đang chờ đợi họ. Nhưng Hanbin và Taerae tin rằng, chỉ cần có nhau, họ có thể đối diện với bất cứ điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com