Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh

Thế giới xung quanh Oh Hanbin và Kim Taerae dường như đang sụp đổ. Áp lực từ gia đình ngày càng siết chặt, Hyeong-Seop đã biết bí mật (hoặc ít nhất là nghi ngờ rất mạnh mẽ), và nguy cơ bị phát hiện luôn rình rập. Họ biết mình không thể tiếp tục trốn tránh mãi được. Một cuộc gặp gỡ, một cuộc nói chuyện thẳng thắn, là điều cần thiết hơn bao giờ hết.
Họ sắp xếp gặp nhau vào một chiều Chủ nhật yên tĩnh, tại một công viên khuất nẻo ít người qua lại, cách xa trung tâm thành phố và khu dân cư quen thuộc của cả hai. Ánh nắng cuối ngày dịu dàng rọi qua kẽ lá, tạo nên những mảng sáng tối trên con đường mòn. Không khí tĩnh lặng, chỉ có tiếng chim hót và tiếng lá xào xạc.
Hanbin đến trước, ngồi trên chiếc ghế đá dưới gốc cây cổ thụ lớn. Tim cậu đập thình thịch vì hồi hộp và lo lắng. Cậu không biết cuộc nói chuyện này sẽ đi đến đâu, liệu họ có thể tìm ra lối thoát nào không, hay chỉ càng nhận ra sự bế tắc của mình. Mùi Vanilla của cậu hơi bất ổn, phản ánh sự lo lắng.
Rồi Taerae đến. Anh bước điềm tĩnh, nhưng Hanbin có thể nhận ra sự căng thẳng trong ánh mắt anh khi anh nhìn thấy cậu. Mùi Gỗ Tuyết Tùng của Taerae ngay lập tức xoa dịu sự bất ổn trong Hanbin một chút, mang đến một cảm giác an toàn quen thuộc.
Taerae ngồi xuống bên cạnh Hanbin, không nói gì ngay. Anh đưa tay ra, nắm lấy tay Hanbin, siết chặt. Cái chạm đó, đơn giản và đầy ý nghĩa, như một lời khẳng định: Anh ở đây. Em không đơn độc.
"Tớ... rất sợ," Hanbin nói khẽ, không nhìn Taerae, chỉ nhìn vào bàn tay họ đang đan vào nhau.
"Tôi biết," Taerae đáp, giọng trầm ấm. "Tôi cũng vậy."
Sự thừa nhận chân thành của Taerae khiến Hanbin cảm thấy bớt cô đơn hơn một chút. Họ đã cùng nhau trải qua quá nhiều, chia sẻ quá nhiều bí mật và áp lực.
"Hyeong-Seop... cậu ấy nói gì với cậu sau buổi tiệc không?" Hanbin hỏi.
Taerae gật đầu. "Cậu ấy đã hỏi thẳng. Tôi... đã thừa nhận. Chỉ nói là mới bắt đầu và là bí mật. Cậu ấy hứa sẽ giữ kín."
Hanbin im lặng một lúc. Hyeong-Seop biết. Điều này có nghĩa là bí mật của họ không còn chỉ là giữa hai người nữa. Dù Hyeong-Seop đáng tin cậy, nhưng một khi có người thứ ba biết, nguy cơ bị lộ sẽ tăng lên gấp bội.
"Còn gia đình cậu?" Hanbin hỏi tiếp. "Sau khi đạt giải... họ có nói gì về tương lai và... chuyện khác không?"
Taerae thở dài. "Nói nhiều lắm. Về trường đại học, về việc mở rộng mối quan hệ... và cả về việc tìm một người phù hợp để kết đôi." Anh siết chặt tay Hanbin hơn. "Họ thậm chí đã bắt đầu sắp xếp những buổi gặp mặt 'vô tình'."
Hanbin cảm thấy tim mình thắt lại. Cậu cũng đang phải đối mặt với những điều tương tự từ gia đình mình. "Tớ cũng vậy. Mẹ tớ liên tục nhắc đến tiêu chuẩn của một Omega đạt giải Quốc gia... và về việc phải tìm Alpha trội tương xứng."
Họ im lặng một lúc lâu, đối diện với bức tường áp lực khổng lồ đang dựng lên trước mặt. Gia đình. Kỳ vọng. Vị thế xã hội. Tất cả đều chống lại mối quan hệ của họ.
"Chúng ta... có thể làm gì đây?" Hanbin hỏi, giọng đầy tuyệt vọng. "Cảm giác như chúng ta không có lối thoát."
Taerae quay sang nhìn Hanbin, ánh mắt đầy sự quyết tâm. "Không. Chúng ta có lối thoát." Anh đưa tay còn lại lên, khẽ chạm vào má Hanbin. "Chúng ta không thể để họ quyết định tương lai của chúng ta. Không thể để họ chia cắt chúng ta."
"Nhưng làm thế nào?" Hanbin nhìn Taerae, trong mắt đầy sự bất lực và mong chờ. "Nếu chúng ta công khai... ba mẹ chúng ta sẽ phản đối kịch liệt. Sự nghiệp của chúng ta có thể bị ảnh hưởng. Mọi người sẽ đào bới về đêm hôm đó..."
Taerae hiểu những lo sợ của Hanbin. Anh cũng sợ hãi. Nhưng anh sợ mất Hanbin hơn.
"Chúng ta chưa cần công khai ngay," Taerae nói. "Nhưng chúng ta không thể tiếp tục sống trong sợ hãi và trốn tránh mãi được. Chúng ta cần một kế hoạch."
Kế hoạch. Từ ngữ đó mang đến cho Hanbin một chút hy vọng. Cậu tin vào sự sắc sảo và quyết đoán của Taerae.
"Kế hoạch gì?" Hanbin hỏi.
Taerae hít một hơi sâu, mùi Gỗ Tuyết Tùng của anh trở nên mạnh mẽ và đầy quyết liệt. "Chúng ta cần chứng minh cho gia đình thấy rằng chúng ta nghiêm túc. Rằng tình cảm của chúng ta là thật, không phải chỉ là bồng bột hay hậu quả của bản năng. Và chúng ta có thể tự quyết định tương lai của mình."
Anh nhìn sâu vào mắt Hanbin. "Và có lẽ... đã đến lúc nghĩ đến việc liên kết (bonding)."
Lời nói "liên kết" của Taerae khiến Hanbin sững sờ. Liên kết. Đó là một bước đi cực kỳ quan trọng, một sự ràng buộc vĩnh cửu giữa Alpha và Omega. Nó không chỉ là cam kết tình cảm, mà còn là sự kết nối sinh học sâu sắc nhất. Đối với họ, sau sự kiện đêm trong hang và dấu đánh dấu tạm thời, việc liên kết sẽ mang một ý nghĩa đặc biệt, biến sợi dây bản năng tạm thời thành một sợi dây tình cảm và sinh học vĩnh cửu.
"Liên kết...?" Hanbin lặp lại, giọng run run. Đó là một quyết định quá lớn lao.
"Ừm," Taerae gật đầu. "Tôi biết là hơi sớm. Nhưng... đó là cách duy nhất để chúng ta có thể khẳng định với thế giới rằng chúng ta thuộc về nhau. Rằng mối quan hệ của chúng ta là nghiêm túc, là vĩnh cửu." Anh siết chặt tay Hanbin hơn nữa. "Tôi không muốn bất kỳ ai khác. Tôi muốn liên kết với cậu, Hanbin. Chỉ với cậu thôi."
Lời nói của Taerae chạm sâu vào trái tim Hanbin. Cậu nhìn Taerae, nhìn sự chân thành và quyết tâm trong mắt anh. Cậu cũng muốn liên kết với Taerae. Muốn được mãi mãi thuộc về anh, người đã là nơi ẩn náu của cậu, người đã nhìn thấy con người thật của cậu và yêu cậu.
"Tớ... tớ cũng muốn," Hanbin nói khẽ, nước mắt lại khẽ rưng rưng. "Tớ muốn liên kết với cậu, Taerae."
Lời xác nhận của Hanbin mang đến cho Taerae một sự nhẹ nhõm và hạnh phúc vô bờ. Anh khẽ cúi xuống, đặt trán mình lên trán Hanbin. Mùi Vanilla và Gỗ Tuyết Tùng hòa quyện, mạnh mẽ và đầy cảm xúc.
"Vậy thì," Taerae nói, giọng quyết đoán. "Kế hoạch của chúng ta là đây. Chúng ta sẽ... chuẩn bị cho việc liên kết. Tìm hiểu về nó. Và tìm thời điểm thích hợp để nói chuyện với gia đình." Anh biết điều này sẽ gây ra một trận động đất. Nhưng họ không còn lựa chọn nào khác.
"Nói chuyện với gia đình... về việc liên kết?" Hanbin cảm thấy lo sợ dâng lên. Cậu tưởng tượng đến phản ứng của ba mẹ mình. Chắc chắn sẽ là sự phản đối dữ dội.
"Ừm," Taerae gật đầu. "Sẽ rất khó khăn. Nhưng chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt." Anh siết chặt tay Hanbin. "Trước đó, chúng ta cần củng cố vị thế của mình hơn nữa. Bằng việc vào được trường đại học tốt nhất, chứng minh năng lực của mình một lần nữa. Và... có lẽ, đã đến lúc chúng ta nên nói chuyện thẳng thắn với Hyeong-Seop và Ziiny, Hyuk. Họ là bạn bè thân thiết của chúng ta. Có sự ủng hộ của họ sẽ tốt hơn."
Nói cho bạn bè biết bí mật? Đó là một bước đi mạo hiểm. Nhưng Taerae nói đúng. Họ cần đồng minh. Họ không thể đi trên con đường này một mình.
Cuộc gặp gỡ định mệnh dưới gốc cây cổ thụ đã kết thúc bằng một quyết định táo bạo và đầy rủi ro: Họ sẽ cùng nhau chuẩn bị cho việc liên kết, và sẽ từng bước đối mặt với gia đình và những người xung quanh. Đó không phải là lối thoát dễ dàng, nhưng đó là con đường duy nhất mà họ thấy có thể dẫn đến một tương lai nơi họ có thể ở bên nhau một cách chính thức.
Họ đứng dậy, tay vẫn nắm chặt. Ánh nắng cuối ngày đã tắt hẳn, nhường chỗ cho bóng tối bao trùm công viên. Con đường phía trước tối tăm và đầy chông gai, nhưng Hanbin và Taerae đã đưa ra quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com