10
nụ cười trên khoé mới chợt tắt sau khi nghe câu nói đậm chất phũ phàng từ người kế bên, yoongi đứng phắt dậy tắt ti vi một mạch đi thẳng lên trên phòng không quên ném lại một câu:
-" tự rửa bát rồi ngủ ở dưới đấy đi. "
sự ngơ ngác biểu hiện rõ ngay trên gương mặt điển trai, taehyung cậu thật sự không hiểu, cậu chỉ nói sự thật thôi mà? anh làm gì có người yêu như trên phim đâu thì cậu chẳng nói thế thì nói như thế nào? chẳng nhẽ lại hoan hỉ vỗ tay chúc mừng anh vì anh không có người yêu à.
-" này! ít ra anh cũng phải thay băng cho tôi chứ!? "
dẹp cái chuyện tình yêu, tình ủng gì đấy qua một bên đi đã taehyung nói to cho yoongi nghe thấy. thấp thoáng bóng dáng nhỏ bé lại chạy ngược từ cầu thang đi xuống mặt xị lại thở dài.
-" đã đến giờ đâu? chẳng phải bác sĩ nói là trước khi đi ngủ mà? "
bác sĩ nói nhưng mà cậu không thích nghe có được không? thích thay luôn bây giờ đấy, anh định ý kiến gì ở đây? taehyung tự động đứng dậy xách cặp mông đi lên trên nhà một cách tự nhiên như nhà của mình để lại mình yoongi đứng dưới với cái mồm chữ O và mắt chữ A. ôi trời, đây là nhà anh hay là nhà của cậu ta vậy? giây phút ngỡ ngàng khiến yoongi như bị đớ hẳn đi, thực sự là anh không hiểu nổi cái con người này bị gì vậy? vô duyên à?
gừ nơi cuống họng, dậm dậm chân đích thân anh lại phải đi dọn cái bát cho cậu nữa rồi. anh thề anh rửa xong anh sẽ lên xử chết cậu cho cậu biết thế nào là một bài học, năm phút rửa xong đúng một cái bát ô tô yoongi anh xắn ngược tay áo lên trên đi thẳng lên phòng, mở cánh cửa ra đã chẳng thấy tên kia đâu rồi.
-" lại đâu rồi. "
gọi tên, ngó nghiêng một hồi xung quanh về sau anh mới phát hiện ra chỗ nhà tắm đang có tiếng nước chảy róc rách bên trong và mùi sữa tắm hương bạc hà của anh đang lảng vảng đâu đây. ban đầu thiết nghĩ taehyung cậu ta tắm là điều quá đỗi bình thường, nhưng cho đến khi anh chợt nhớ ra lời nói của bác sĩ rằng nếu vết thuơng chưa lành hẳn thì không nên tiếp xúc với nước vì như vậy rất dễ bị mưng mủ và nhiễm trùng. tự đập lấy tay lên trán yoongi trách bản thân vì quá ngu ngốc, giờ thì không kịp mà ngăn cản nữa rồi cậu đang tắm anh sao mà có thể xông vào và bắt cậu dừng lại được. tranh thủ trong lúc taehyung còn tắm sẵn tiện lấy ra bộ đồ bên trong tủ lát cậu ra chỉ cần vào tắm luôn là được đỡ phải lâu la, lề mề.
ngồi chờ trên giường chừng mươi, mười lăm phút sau cuối cùng cánh cửa trắng cũng được mở cạch ra xuất hiện một thân hình cao đang vướng hơi nước và mấy giọt nước ấm từ trong nhà tắm bước ra. một vài giọt nước rơi lã chã từ mấy lọn tóc xuống dưới nền nhà không khỏi làm yoongi anh khó chịu, vốn là người ưa sạch sẽ từ trước tới giờ nên khi bắt gặp cảnh này anh thật sự không thể nào mà bỏ quá cho. nhưng thôi cái việc cỏn con đấy để tạm sang một bên chốc tính sau giờ thì tập trung vào cái bụng nhỏ kia đã.
-" bác sĩ bảo là vết thương chưa lành hẳn đâu mà sao cậu đã tắm rồi? "
nhận được câu hỏi mang chất quan tâm từ đối phương, taehyung khẽ cúi xuống nhìn vào nó đúng là cậu cảm thấy có hơi ran rát thật cơ mà nói đi cũng phải nói lại hơn tuần không tắm nằm im trong bệnh viện đượm mùi thuốc sát trùng như thế ai mà chịu cho nổi? nên cách tốt nhất để giải toả đó chính là tắm một trận!
-" không tắm tôi khó chịu lắm ấy chứ. "
gãi gãi đầu nhìn anh với ánh mắt vô hại, cậu trả lời.
nghe nói thì cũng có lý đấy nhưng mà vết thương nó cứ phập phồng ửng đỏ màu tím như vậy anh thật sự trong lòng cũng cảm thấy xót lắm, muốn hỏi nhưng không dám nên cứ lừ lừ cố tình làm lơ nó đi. chạy lại về phía cánh tủ lấy ra bộ quần rộng nhất đưa cho taehyung mặc, sau đó một mạch bước thẳng vào nhà vệ sinh. đón nhận lấy chiếc áo phông đen và chiếc quần đùi kẻ sọc trắng ở vạt gấu, taehyung nhìn nhìn ướm thử, nghĩ thầm chắc cũng vừa nên mặc vào và thật sự là nó đã ngoài sức tưởng tượng của cậu. cậu không nghĩ rằng là cái anh chàng này nhỏ bé đến vậy đâu, cái áo của anh ta vừa dài để che được phần rốn và chiếc quần dài chưa được nửa hai bên đùi. một từ thôi! CHẬT! nó quá là chật so với cậu cơ mà cũng đơn giản thôi vì cậu cao m8 và anh cao có 1m74 cho nên là cái việc mà mặc quần áo của người thấp hơn mình nó khó lắm. chấp nhận sự thật đau lòng taehyung ngồi khép nép ở trên giường chờ đợi yoongi tắm xong để xin hỏi xem còn bộ nào khác cho mình mặc không chứ cậu nghĩ là mặc bộ này của anh chẳng mấy chốc lại thành ngay cái rẻ lau nhà.
chờ đợi bóng dáng nhỏ bé bước ra từ phòng tắm cuối cùng cũng xong, yoongi lau lai chiếc đầu đang đẫm nước ngước nhìn từ từ từ đôi bàn chân thô to lên phía trên đột nhiên anh cười bật ra thành tiếng khi trông thấy taehyung đang trong bộ dạng ngại ngùng như thiếu nữ 18 mới lớn ở trong bộ đồ của mình hồi nãy vừa mới đưa. gương mặt phiếm hồng tựa như quả quà chua taehyung cậu cũng biết ngại mà, cúi mặt xuống bên dưới hai tay nắm chặt lấy vào nhau ngượng ngùng:
-" anh còn bộ nào khác không? "
yoongi đến giờ anh vẫn còn hơi bàng hoàng và buồn cười, dù đã cố gắng không cho bản thân cười nữa nhưng loáng thoáng đâu đó trong câu nói vẫn bị lẫn vài tiếng ha há của giọng cười:
-" xin lỗi nhưng tôi hết rồi. há há há há há. "
nhận ra bản thân đã đang làm quá lố nên đã hèm một cái thật mạnh lấy lại dáng vẻ khó ở như mọi hôm đi đến gần đó ngồi kế bên, anh tự tay vén chiếc áo đang mặc trên người của taehyung mắt nhìn thẳng vào vết thương thấy nó ngày càng tấy, lòng lo lắng bất chợt ghé ngang nhìn cậu với ánh mắt quan tâm, anh hỏi:
-" cậu không cảm thấy gì ở vết thương à? "
taehyung khẽ khàng lắc đầu, cậu thật sự là không cảm nhận được gì từ nó kể cả nhức hay nhói đều vô cảm không có chút gì gọi là đau đớn trong tình hình hiện tại cả.
yoongi bảo taehyung ngồi im ở đây để đi ra lấy thuốc và một ít bông băng, ngồi ngoan ngoãn nghe lấy người anh lùn hơn mình cả một cái đầu ngay ngắn ở trên giường không cử động mắt chỉ hướng nhìn theo dõi phía người con trai đang lon ton chạy ra khỏi phòng đi xuống dưới cầu thang. quay lại với chiếc túi ni - lon bóng loáng màu trắng bên trong đầy cả một đống thuốc nào là vỉ viên con nhộng, betadine rồi bông băng y tế và vài chiếc gạc nhỏ. ngồi trở lại với vị trí cũ anh nhẹ giọng bảo taehyung vén áo lên để anh sát khuẩn cho vết thương thế là cậu cũng ngoan ngoãn nghe theo lời anh tự động vén lên để lộ ra chiếc bụng gầy cùng với một vết thương dài chừng 5 cm.
chấm chấm một ít betadine ra chiếc bông nhỏ, yoongi nhẹ tay chấm chấm vào vết thương bỗng taehyung anh oái lên một cách mặt nhăn lại xuýt xoa ở trong họng vì cơn xót do thuốc ngấm vào vết thương đem lại. yoongi anh nghe thấy tiếng kêu cũng sợ lắm ấy chứ nhưng giờ đành phải cố chịu thôi, anh chỉ biết bảo taehyung rằng cậu hãy thả lỏng cơ thể ra rồi cảm giác đau sẽ dịu đi và không còn nữa. cố định chiếc bông đang ngấm thuốc trên vết thương ấy, yoongi lôi trong túi thuốc ấy một chiếc gạc vải màu trắng dán một mảng thật to vào đó sau đó cố định nó bằng một chiếc băng dính y tế. xoa xoa nhẹ nơi vết thương anh kéo lại áo xuống cho taehyung miệng mỉm cười nói:
-" xong rồi này. "
thả lỏng cơ mặt đang có rúm lại vào nhau vì đau taehyung gượng cười nhưng vẫn thấy rát lắm, cơn đau nó cứ nhói lên ở vùng bụng khiến cậu khó chịu mà rên rỉ nơi cuống họng.
-" nhưng mà tôi đau. "
-" chịu khó một chút đi, khi nào về thương lành tôi sẽ trả lại cuộc sống bình thường cho cậu mà. "
sao nghe xong câu nói này mà taehyung cậu tự dưng lại muốn bị yoong xiên vào bụng mấy cái nữa thế? trả lại cuộc sống bình thường? tức là cậu sẽ một lần nữa phải nằm xuống dưới nơi ẩm thấp, bốc mùi ẩm mốc của đất và hằng ngày phải đối diện với hàng loạt ánh mắt khinh bỉ của loài người ngoài xã hội à? gương mặt lộ rõ vẻ buồn bã, taehyung nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé đang bận buộc lại túi thuốc đặt vào lòng khẽ ngậm ngùi:
-" cho tôi ở đây đi có được không? "
———————
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com