14. Quy tắc của Kim quy
Đi suốt từ sáng đến giờ ráo cả cẳng, còn xém chút nữa thì chết vì ăn. Thế nên khi cánh cửa nhà gã vừa mở là tôi nhảy ào lên sofa, nằm lăn quay ra đấy. Tôi cứ mân mê cái gối ôm trong ngực, còn gã thì lượn chân trần trong nhà như mấy con mẹ múa ballet, trông chóng cả mặt. Có cái gì cộm cộm ở trong quần tôi, à, hóa ra là bao thuốc lá sáng nay tôi đúc bừa trong túi, thế nên tôi dở ngay một điếu marlboro, mùi khói thuốc ám cả vào tay áo, rực lên thơm lừng. Tôi hà một hơi thật dài để luồng khói trắng phả ra không trung rồi lan dần, lan dần đến khi lụi hẳn, cứ như thế chừng hai ba hơi thì gã nhảy xồ ra như con Kăng-gu-ru, dí ngay đầu điếu thuốc của tôi xuống đất. Mặt gã nghiêm trọng như đưa ma. Đáng sợ tợn! Tôi bị gã hù, thiếu chút nữa là ghé sang tiểu sành ở với giun đất.
"Anh bị thần kinh à?" Tôi vừa buông một câu, gã sừng sổ trợn mắt trông chết khiếp, thế nên tôi im. Không nên đôi co với Kim quy làm cái gì, thể loại dung nhan thì có hạn mà thủ đoạn vô biên như gã thì bạn đừng có chấp.
"Hút thuốc lá lâu chưa?" Gã hỏi tôi, đặt mông ngay cạnh cái ghế tôi đang ngồi.
"Tôi vừa châm thì anh dập bỏ."
Gã lại trợn mắt. Khiếp! Mắt Kim cầm thú to ghê gớm. Trông cứ như hai quả bóng golf gắn lên mặt gã. "Tôi hỏi là cậu hút thuốc lá từ bao giờ?"
"Mới!" Tôi không hào hứng lắm.
"Mới là bao giờ?"
"Khoảng hơn chục năm." Ối giời! Tôi phét lác đỉnh thật. Bằng chứng là cái mặt gã căng như dây đàn, gã nhìn tôi như thể gã sắp nuốt chửng tôi đến nơi.
"Ngày hút ít nhất là bao nhiêu?" Thằng cha vẫn không từ bỏ cái chủ đề thuốc lá dở hơi, dở hồn này. Tôi ngồi thẳng dậy, đặt một tay lên vai gã, giọng nghiêm túc như thể tôi đang đọc đơn xin nghỉ học các thứ.
"Ngày hút ít nhất là tôi không hút." Thành công. Mặt Kim quy giờ đen như cái bánh mè nướng. Tuyệt! Sống với những người như Kim thủ đoạn thì bạn phải chuẩn bị sẵn những đòn cân não để đối phó, nếu không gã sẽ cho bạn vào ăn cơm bệnh viện tâm thần, khoa tâm thần học, chuyên điều trị các bệnh liên quan đến rối loạn hành vi cảm xúc.
Gã ngẫm nghĩ gì đó, rồi tự dưng vặn ngược tay tôi ra sau. Khốn nạn! Thằng cha bạo lực tợn!
"Kim quy rụt cổ, anh làm cái mẹ gì thế, có tin tôi bóp chết anh không?" Hai cánh tay của tôi đau như điên, tôi giãy giụa cũng như điên mà thằng cha vẫn giữ chặt tay tôi như điên.
"Đã ở với tôi là phải tuân theo quy tắc của tôi."
"Quy tắc gì? Bỏ cái tay chó má của anh ra. Có tin tôi đá cho anh một phát, anh bay thẳng vào bệnh viện, khoa cơ xương khớp hay không?"
"Thứ nhất: Không được ăn nói bố láo với tôi, tôi hơn cậu 10 tuổi." Mẹ kiếp! Thằng cha vẫn đọc cái quy tắc khốn nạn của gã như thường.
"Cơ địa miệng của tôi nó thế, anh làm gì được tôi. Mẹ kiếp! Đau."
"Tôi sẽ chỉnh miệng cậu từ từ. Thứ hai: Không được phép hút thuốc lá trong nhà của tôi." Gã đè cả cái người chó má của gã lên người tôi. Bà nó! Khó thở đéo chịu được. Kim quy cầm thú, Kim quy ác ma, ông mày mà qua cái cơn này thì mi chắc chắn sẽ vào viện dưỡng lão mà lau chân cho mấy mụ điên. Mẹ nó!
"Kim Taehyung, anh đừng có mà cậy lớn bắt nạt trẻ vị thành niên như tôi. Tôi chỉ cần gọi một cú điện thoại cho người anh em của tôi thì anh xong đời. Anh có biết bạn tôi là ai không?"
"Ai nào?" Tôi không nhìn thấy cái bản mặt của gã, vì giờ Kim quy đang ngồi lên lưng tôi, và kéo hai cái tay của tôi ra sau trông như gã đang cưỡi ngựa, nhưng tôi biết gã đang cười, tên đần này đang cười tôi.
"Anh mà biết danh tính của bạn tôi, anh phải tìm ngay một bức tường mà dựa vào nếu không sẽ ngã đập mặt xuống đất... Đau. Mẹ nó!"
"Mạnh miệng nhỉ? Vậy đó là ai nào?"
"Xin giới...thiệu..." Đốn mạt! Gã đè tôi đến nỗi tôi sắp tắc thở đến nơi, tôi phải lè lưỡi ra thở trông như mấy con chó đang phơi thây ngoài nắng. "Xin giới thiệu với anh, bạn tôi là giám đốc an ninh của công ty an ninh bảo vệ, chuyên môn làm nhiệm vụ bảo vệ an ninh." Thực ra chẳng có thằng bạn khỉ gió nào cả, tôi đang chém gió chút đỉnh, chỉ cốt để Kim quy xuống khỏi người tôi. Lưng tôi dã ra như gãy đi mười tám cái xương sườn.
"Thứ ba: Ăn cơm nhà, không được ăn cơm ngoài. Trừ khi có sự cho phép của tôi." Thằng cha còn không thèm quan tâm đến màn diễn thuyết vừa rồi của tôi.
"Anh có quyền gì mà bắt tôi làm thế?" Đi ở nhờ nhà Kim đê tiện là sai lầm lớn nhất cuộc đời Min Yoongi này.
"Mẹ cậu. Tôi đã gọi điện cho mẹ cậu, và bà ấy cho tôi toàn quyền quản lý thằng con mất dạy của bà." Có anh mới mất dạy, cả nhà anh mất dạy, mẹ nó chứ, đồ Kim mất nhân tính, Kim lòng lang dạ sói.
"Buông ra đi. Tôi nghe theo được chưa? Được chưa?" Kim quy buông ra thật. Gã vẫn còn nhe mấy hàm răng trắng hớn ra để mà cười vào mặt tôi.
"Có đau không?" Gã hỏi tôi, bày ra vẻ quan tâm các thứ. Đau, đau gần chết, đau đến mức muốn xuống kia nhổ tóc sâu cho diêm vương. Mẹ kiếp! Gã không phải con người. Đồ trâu bò!
Tôi không thèm nói chuyện với gã, lệt bệt đi vào phòng gã, nhảy luôn lên giường gã, đắp luôn cái chăn của gã, gối lên cái gối của gã, mà ngủ. Tôi cũng không đói, thức ăn bữa trưa còn chưa tiêu hóa hết, thì còn đâu chỗ trống cho bữa tối. Thế nên tôi đi ngủ.
Kim quy vẫn "án binh bất động", sau khi tôi thực hiện kế sách "vườn không nhà trống", bỏ mặc gã ngoài sofa. Không, có tiếng động. Gã mở cửa, bước vào phòng, tôi nghe ra tiếng sền sệt quét trên nền nhà. Tôi thấy phần giường bên kia lún xuống, hình như Kim hạ tiện cũng trèo lên giường.
"Nhà chỉ có một giường, cậu không muốn ngủ sofa, thì phải ngủ chung với tôi." Chung thì chung.
Chúng tôi cứ nằm im như thế chừng tỉ năm, gã thì cứ thở đều đều, còn tôi thì khó chịu muốn khóc. Mẹ nó, cái chăn ủm kín đầu làm tôi đếch thể nào mà thở được. Tôi đang rục rịch đổi tư thế, thì Kim quy lên tiếng.
"Cậu đã từng thích ai chưa?" Nay gã lại có tâm trạng nói chuyện đời sống tình cảm với tôi. Thôi thì ông đây chiều. Thế nên tôi lật chăn khỏi đầu. Khoái cả người!
"Thích nhiều là đằng khác. Số người theo đuổi Min Yoongi đây đếm không xuể." Mỗi khi nói về vấn đề này tôi tự hào tợn. Vì tôi cũng là cái thằng ngon giai các thứ.
"Còn tôi thì thích một người." Giọng gã trầm hẳn, hình như Kim quy có tâm sự, thế nên tôi cũng không muốn đấu cơ miệng với gã.
"Là ai thế? Con trai à?" Sao tôi lại hỏi cái câu ngu như thế nhỉ? Gã bê đê thì đương nhiên là trai rồi.
"Ừ. Nhưng mà cậu ấy không ưa gì tôi." Hình như gã buồn thật. Thế nên tôi quay cả người về phía gã, giọng an ủi. Dù sao tôi cũng không phải là người thích xát muối vào nỗi đau của kẻ khác.
"Sao thế? Mà cậu ta là ai lại khiến cho Kim quy anh... à Kim Taehyung anh yêu đến si mê như thế?"
"Là một cậu nhóc rất thông minh, lém lỉnh và rất đẹp."
"Ồ, thế hả." Gã rầu thật. Thế nên tôi khởi sự ba hoa, phét lác của mình. Tôi bắt đầu khuyên nhủ gã các thứ, nào là anh cứ chân thành thì người ta sẽ đáp lại tình cảm của anh, nào là một người đẹp nghiêng nước nghiêng thùng như anh thì chắc chắn người ta sẽ vì anh mà tụt cả áp suất. Dĩ nhiên tôi không nói bố láo như thế, nhưng cũng gần như thế. Và tay Kim quy có vẻ chú ý lời tôi nói, gã cứ nhìn tôi chằm chằm, cho đến khi tôi cạn từ để nói gã mới lên tiếng.
"Có thật không?"
"Thật. Tin tôi, người như anh sẽ không ế được đâu."
"Cậu hứa nhé."
"Tôi hứa." Bỗng dưng tôi thấy mình như thằng bố già đang an ủi đứa con trẻ. Công cuộc an ủi Kim mong manh dễ vỡ tới đây là hết. Tôi lăn quay ra ngủ hồi nào không hay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com